Kiếp trước hắn là một thanh niên độc thân lớn tuổi, đã sớm luyện ra một thân bản lĩnh, vượt qua thử thách tay nghề làm bếp. Làm sủi cảo thì lại càng không nói chơi, thậm chí hắn vốn còn muốn khoe khoang trước mặt Tào Dĩnh một chút, dù sao theo hắn, Tào Dĩnh xuất thân từ thế gia đại tộc, dùng đời sau miêu tả thì chính là thiên kim đại tiểu thư, như vậy nữ tử hẳn là mười ngón không dính mưa xuân, chớ nói chi là nấu cơm.
Tuy nhiên khiến cho Triệu Nhan tuyệt đối không nghĩ tới đó là, Tào Dĩnh làm sủi cảo không ngờ so với hắn trông còn đẹp hơn, một đám mũm mĩm đầy đặn, các nếp gấp thoạt nhìn quả thực tựa như những đóa hoa giống hệt nhau. Làm cho hắn càng nghẹn họng chính là, Tào Dĩnh chẳng những gói đẹp, hơn nữa tốc độ còn nhanh tới mức khó tin, hắn mới gói xong một hàng, Tào Dĩnh dưới tay cũng đã xuất hiện hai hàng rồi. So sánh ra thì trong ba người kém nhất lại là nha hoàn Tiểu Đậu Nha này, gói sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo, nói không chừng Cục Thịt Nhỏ leo lên bàn được thì còn làm giỏi hơn nàng ấy chứ.
- Này, thân phận hai người có lầm hay không vậy, như thế nào thân làm Tiểu Đậu Nha lại gói kém như vậy, mà nàng đường đường là một vị Vương phi lại có thể gói đẹp như thế?
Triệu Nhan rốt cuộc không kìm nổi phải thở dài một tiếng, hiện tại hắn còn hoài nghi giữa Tiểu Đậu Nha và Tào Dĩnh thì người nào mới là Vương phi?
- Ha hả, điều này cũng có gì kỳ quái, thiếp thân lúc ở trong khuê phòng, trù nghệ là một trong những đề mục bắt buộc, về phần Tiểu Đậu Nha, nàng cũng không có bỏ thời gian đi học cái này đâu.
Tào Dĩnh dường như có chút oán trách Triệu Nhan đang ngạc nhiên, lườm hắn một cái cười nói.
- Đúng vậy đúng vậy. tứ tỷ thật ra rất lợi hại, trước kia bất kể là tay nghề làm bếp, nữ công gia chánh, cầm kỳ thi họa hay quản lý tài vụ đi đều là hạng nhất, các chị em khác trong nhà cũng không thể sánh bằng tứ tỷ. Hơn nữa, tứ tỷ còn hiểu được về y thuật nữa, có thể nói dù có đốt đuốc đi tìm toàn bộ thành Đông Kinh này cũng không tìm thấy một nữ tử thứ hai ưu tú như vậy.
Tiểu Đậu Nha lúc này cũng chen miệng vào nói, nàng tại Tào gia kỳ thật học tập cũng không ít tài nghệ, nhưng duy chỉ có tay nghề làm bếp là không học được. Tuy nhiên điều đó cũng không có gây trở ngại cho nàng trong việc trở thành một người chuyên đi ăn chùa.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng là đổ mồ hôi, hắn không nghĩ tới ở cổ đại tiểu thư khuê các lại phải học tập nhiều thứ như vậy, cũng khó trách tài tử giai nhân trong tiểu thuyết, phần lớn là đem tiểu thư khuê các trở thành nhân vật nữ chính đầu tiên, người ta chẳng những sinh ra đã có điều kiện thật tốt, hơn nữa từ nhỏ còn được giáo dục giỏi đủ mọi mặt, nữ tử như vậy không làm nhân vật nữ chính thì làm cái gì?
Nghiệp dư vốn đã không thể so sánh với chuyên nghiệp rồi. Hắn cuối cùng cũng chỉ gói được không đến một phần ba sủi cảo, còn lại tất cả hầu như đều là do Tào Dĩnh gói lấy. Về phần Tiểu Đậu Nha này, tất cả chỗ sủi cảo “trừu tượng” của nàng đều được bỏ vào nồi riêng, sau đó thưởng cho Cục Thịt Nhỏ, tiểu gia hỏa này cũng lớn vô cùng mau, hơn nữa lại còn không biết kiêng ăn, chỉ cần là thịt nó đều thích ăn.
Món bánh sủi cảo nhân cải thìa thịt heo lại có vị ngon ngoài ý muốn. Đương nhiên cũng có thể là do hắn suốt một thời gian dài chưa ăn thịt, cho nên gặp hương vị lại sinh ra ảo giác. Tuy nhiên vô luận là loại nào cũng đều kích thích khẩu vị của hắn. Một mình ăn liền một lúc ba bát sủi cảo, cuối cùng còn khoa trương húp hết cả nước canh nữa. Chỉ có điều lúc này hắn có cảm giác dường như bụng mình cũng sắp bị nứt ra rồi, Tiểu Đậu Nha bên cạnh tuy rằng còn nhỏ nhưng lượng cơm ăn lại không hề nhỏ chút nào, so với Triệu Nhan cũng không thua kém. Duy nhất chỉ có Tào Dĩnh vẫn giữ chừng mực, chỉ ăn có một chén bánh sủi cảo.
Ăn quá nhiều sủi cảo dứt khoát không thể đi ngủ, nếu không sẽ tạo thành rối loạn tiêu hóa. Cho nên hắn liền ở trong phòng của Tào Dĩnh, bồi tiếp nàng nói chuyện phiếm, dù sao cảm tình cũng cần hai người từ từ gây dựng, chỉ có tiếp xúc một thời gian dài, hiểu rõ khiến cho hai người tin tưởng lẫn nhau, thậm chí còn bồi dưỡng sự ăn ý giữa vợ chồng.
Chẳng qua nói chuyện phiếm mãi cũng có chút nhàm chán, cuối cùng Tào Dĩnh bỗng đề nghị:
- Phu quân, không bằng chúng ta chơi tượng hí đi?
Triệu Nhan nghe được cái tên này thì đầu tiên là sửng sốt, một lát sau mới chợt nhớ tới, cái này kỳ thực chính là cờ tướng, hơn nữa cờ tướng thời Bắc Tống so với đời sau cũng có chút khác nhau. Tuy nhiên về tổng thể luật chơi thì cũng gần tương đương.
- Được, dù sao cũng nhàn rỗi, bất quá nàng thua cũng không được khóc nhè đâu đấy!
Hắn cũng muốn nhìn một cái cờ tướng thời kỳ Bắc Tống là cái dạng gì, cho nên một lời đáp ứng nói.
Đợi cho Tiểu Đậu Nha đem một bộ cờ tướng làm bằng gỗ dọn ra, hắn rốt cục phát hiện ra cờ tướng thời Bắc Tống và đời sau có chút khác nhau không hề nhỏ. Khu vực chủ của hai bên không có Sĩ, thay vào đó là hai quân cờ phân biệt là Thiên và Tỉ. Mặt khác trên bàn cờ cũng đã xuất hiện pháo, nhưng quân pháo này không phải có ý nghĩa là Hỏa Pháo, mà là chỉ máy bắn đá. Dù sao thời kỳ Bắc Tống vẫn chưa phát minh ra pháo, trên đời lúc này chỉ sợ cũng chỉ có phụ tử mấy người Triệu Nhan biết pháo thực sự là cái gì mà thôi.
Kỳ thực quy tắc và cách chơi cờ tướng thời Bắc Tống cũng không thống nhất. Ở thời của Triệu Nhan, có ba thứ ảnh hưởng quan trọng nhất tới cách chơi cờ tướng, theo thứ tự là đại tượng hí, tiểu tượng hí và thất quốc tượng hí. Trong đó, đại tượng hí có từ lâu đời nhất, cũng là cách chơi truyền thống nhất, nhưng quân cờ tương đối nhiều, chơi cũng hơi phức tạp. Tiểu tượng hí chính là loại cờ tướng trước mắt Triệu Nhan đây, khá giống với cờ tướng đời sau. Về phần thất quốc tượng hí, chính là do Tư Mã Quang trong lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm đã phát minh ra, truyền thuyết kể rằng bảy người cùng chơi, hơn nữa có thêm rất nhiều quân cờ mới, nhưng chơi phức tạp hơn cho nên cũng không được lưu truyền lại, chỉ vì Tư Mã Quang làm quan lớn, tiếng tăm vang dội nên mới được ghi chép lại.
Theo nguyên tắc “Lady first”, Triệu Nhan nhường Tào Dĩnh cầm quân đỏ đi trước, đáng tiếc dường như hắn đã quên rằng mình ở tiền thế cũng chỉ là “gà”. Hiện tại có xuyên qua về Tống triều thì kỳ nghệ cũng không có quá nhiều tiến bộ, trái lại Tào Dĩnh bình thường trong khuê phòng lúc nhàn hạ thường rất thích chơi cờ tướng. Hơn nữa, nàng thiên tính thông minh, kỳ nghệ lại càng không giống như bình thường, đối phó với Triệu Nhan thối thì dư sức. Vừa mới bắt đầu đi khoảng vài chục nước, hắn cơ bản nhanh chóng phát hiện ra mình thất thủ rồi.
Nước cờ dở, sở dĩ còn
có tên như vậy thì ngoại trừ kỳ nghệ không tốt ra, đại bộ phận đều là không tự lượng sức mình, tự cho rằng tài đánh cờ của mình cũng không kém. Thậm chí còn cho rằng đối phương sở dĩ có thể thắng mình chỉ là do bản thân không đủ cẩn thận, chơi tiếp ván nữa khẳng định có thể chiến thắng trở về.
Hắn hiển nhiên đích xác chơi rất tệ. Cho nên sau ván đấu thứ nhất thất bại cảm thấy không cam lòng, lập tức liền lôi kéo Tào Dĩnh chơi tiếp. Kết quả không cần nói cũng biết, Triệu Nhan hắn thua cả mười ván, tan tác không còn mảnh giáp. Đến ván thứ mười một, Tào Dĩnh thật sự có chút không đành lòng cho nên cố ý nhường Triệu Nhan, sau cùng hắn dùng phương pháp liều mạng (chơi “khô máu”) đem Xe Mã Pháo của Tào Dĩnh thịt sạch, rồi mới cho vài con tốt vượt qua sông tả hữu hai bên “dí” chết Tào Dĩnh.
- Ha ha, ta rốt cuộc cũng thắng rồi, nhưng nàng không được khóc nhè đâu.
Triệu Nhan vừa thấy Tào Dĩnh nhận thua, ngay lập tức nhảy dựng lên hoan hô nói. Tâm tình buồn bực lúc nãy đã bay mất sạch, giống như người thua liên tiếp tới mười ván cờ lúc trước không phải là hắn vậy. Tào Dĩnh cũng dở khóc dở cười, nếu mình không phải cố ý nhường cho hắn thì dựa vào tài đánh cờ dở như vậy, chỉ sợ có đánh đến cả trăm ván cũng thảm hại mà thôi. Thậm chí so ra ngay cả Tiểu Đậu Nha bên cạnh kỳ nghệ cũng còn mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Phẩm chất chơi cờ của Triệu Nhan cực kỳ kém, thắng được một ván liền nhất quyết không chịu chơi nữa, miễn cho Tào Dĩnh lại đánh hắn không còn manh giáp. Tào Dĩnh tức giận trừng mắt hạnh nhìn Triệu Nhan, đồng thời cũng vô phương xử lý hắn. Bây giờ trông hắn đâu có chút nào giống một quận vương, quả thực phải dùng tiểu hài tử để hình dung hắn. Hiện tại sắc trời trông ra vẫn còn sớm, mấu chốt là vừa rồi Triệu Nhan thua quá nhanh, mười ván căn bản không tốn bao nhiêu thời gian, trong bụng sủi cảo tiêu hóa cũng chưa được bao nhiêu.
- Nếu phu quân không chơi tượng hí nữa thì không bằng chúng ta chơi cờ vây đi?
Tào Dĩnh lại đề nghị, nàng chơi cờ vây vốn cũng là một cao thủ, hơn nữa lần này quyết định không thể nhường cho Triệu Nhan nữa, miễn cho hắn lại chơi xấu.
- Cái này…
Hắn dưới cờ tướng đã nếm đủ hành rồi, về phần chơi cờ vây thì mới chỉ hiểu chút da lông bên ngoài mà thôi. Hơn nữa bây giờ đánh tiếp, nhất định sẽ bị tiểu thư khuê các đa tài đa nghệ Tào Dĩnh giết hắn tới mức hoa rơi nước chảy. Mặt khác bên cạnh Tiểu Đậu Nha cũng đã có chút buồn ngủ rồi, nàng ăn so với hắn cũng không hề ít hơn. Cứ như vậy ngủ sẽ bị đau dạ dày, cho nên tốt nhất phải kiếm ra trò mà Tiểu Đậu Nha này có thể cùng tham dự.
- Có rồi!
Triệu Nhan bỗng nhiên vỗ đầu một cái, hưng phấn nói với Tào Dĩnh:
- Chơi cờ vây vẫn tổn hại đầu óc, hay là không bằng chúng ta chơi loại đơn giản hơn đi. Ta có biết một loại bài poker, lại có thể nhiều người cùng chơi với nhau nữa. Hai người chúng ta cộng thêm cả Tiểu Đậu Nha này nữa là vừa đủ chơi Tiến lên rồi.
- Bài pu-khơ? Chơi Tiến lên?
Tào Dĩnh thật sự không rõ hai cái tên này đại biểu cho thứ gì.
- Bài poker là tên của một loại đồ chơi. Nó có rất nhiều cách chơi, trong đó chơi Tiến lên là cách chơi kinh điển nhất.
Hắn một bên giải thích, một bên chạy đến phòng khách kế bên của Tào Dĩnh, tìm một tấm giấy tương đối dày, sau đó dùng kéo cắt thành năm mươi bốn miếng, về phần vẽ tranh thì đúng là nghề của hắn, tuy không dùng quen bút lông nhưng vẽ bài poker thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng thôi.
Tào Dĩnh nhìn theo cử động của hắn, trong mắt lộ ra vẻ hết sức tò mò. Không những thế mà còn đích thân mài mực giúp hắn nữa. Đợi cho đến khi vẽ xong hoàn hảo năm mươi tư bức tranh bài poker rồi, Triệu Nhan lúc này mới cười lớn nói:
- Tốt lắm, Tiểu Đậu Nha ngươi cũng lại đây, chúng ta cùng nhau chơi Tiến lên.
Đang gật gù buồn ngủ lúc này Tiểu Đậu Nha mới mơ màng mở lớn con mắt, xem ra nàng vẫn chưa rõ hắn gọi mình làm cái gì? Chỉ thấy lúc này Triệu Nhan cầm xấp bài poker trong tay, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói:
- Nào, chúng ta đến đây chơi Tiến lên, hôm nay bổn vương gia phải đại sát tứ phương.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, Tiểu Đậu Nha lập tức bừng tỉnh, Tào Dĩnh thì hé miệng xinh cười khẽ. Lập tức Triệu Nhan đem bài poker đơn giản giới thiệu qua một chút, sau đó lại đem quy tắc chơi giảng giải một phen. Tào Dĩnh vô cùng thông minh, chỉ một lát là học xong, về phần Tiểu Đậu Nha tuy có kém hơn nhưng khi Triệu Nhan bồi tiếp các nàng chơi thử vài ván thì cũng nhanh chóng nắm được cách chơi.
So sánh với cờ tướng, bài poker có nhiều cách chơi hơn, mặt khác quy tắc cũng tương đối đơn giản, ít nhất cũng không giống cờ tướng phải vận dụng trí óc. Có thể nói đây là một loại trò chơi thích hợp cả với người già lẫn trẻ nhỏ, cho nên Tào Dĩnh và Tiểu Đậu Nha rất nhanh liền mê luyến với việc chơi bài.
Đến khi Mịch Tuyết từ Tào phủ làm xong việc trở về, thì cũng là quá nửa đêm rồi. Kết quả không đợi nàng bẩm báo kết quả với Triệu Nhan, đã bị ba người bọn hắn kéo vào đánh bài tú-lơ-khơ. Lần này hắn làm một bộ bài poker, sau đó bốn người cùng chơi Tấn theo cặp, kết quả ba nàng Tào Dĩnh càng chơi càng cao hứng, không ngờ lại chơi suốt đêm, mãi đến lúc sắc trời gần sáng thì một đám chống đỡ không nổi ngáp liên hồi. Lúc này mới tan cuộc đi ngủ, chẳng qua là khi hắn thức dậy lại phát hiện không ngờ mình đã về đến biệt viện ở ngoại thành. Hơn nữa còn có thêm một chuyện vô cùng phiền toái đợi hắn đến giải quyết.