- Ha ha, không sao, khi tới có chút vội vàng, không cẩn thận đã bị xước da, mấy ngày nữa là khỏi thôi! Triệu Nhan mỉm cười rút tay về. Lúc trước, hắn không có xử lý vết thương, vì muốn để cho Triệu Thự nhìn thấy vết thương của mình. Nhưng sau khi ra khỏi hoàng cung, hắn cũng không kịp xử lý, không ngờ lại bị Bảo An Công chúa nhìn thấy.
- Sao lại không cẩn thận thế chứ? Mau cho người mang thuốc tới, ta xử lý giúp ngươi! Bảo An Công chúa lại một lần nữa túm lấy bàn tay của Triệu Nhan xót xa nói, đơn thuần nàng căn bản không ngờ đệ đệ của mình lại lừa dối mình, hoặc nói nàng bây giờ chỉ quan tâm lo lắng cho Triệu Nhan, căn bản không có thời gian đi phân biệt xem lời của Triệu Nhan là thật hay giả.
Rất nhanh, người hầu đã mang thuốc mỡ tới. Mặc dù Bảo An Công chúa sức khỏe yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng để Triệu Nhan ngồi xuống bôi thuốc. Thọ Khang Công chúa vốn muốn thay nàng, nhưng Bảo An Công chúa lại nói cô tay chân lóng ngóng, khi bôi thuốc cũng không biết nặng nhẹ, cho nên căn bản không yên tâm để cô xử lý vết thương của Triệu Nhan.
Triệu Nhan thấy Bảo An Công chúa cẩn thận bôi thuốc cho mình, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một sự ấm áp, đồng thời càng tin chắc hôm nay mình không có làm sai. Người phụ nữ dịu dàng, hiền thục như Bảo An Công chúa, nhất định sẽ tìm được một người đáng để gửi gắm cuộc đời, mà không phải là sống cùng với một tên bạc tình bạc nghĩa như Vương Sân.
Buổi tối hôm đó, Triệu Nhan ở lại Phò mã phủ, sáng sớm hôm sau, Thọ Khang Công chúa chỉ huy người hầu của hồi môn của phủ Phò mã chuẩn bị xe ngựa. Cô và Triệu Nhan đều thấy rằng Bảo An Công chúa càng rời khỏi phủ Phò mã sớm càng tốt, dù sao chuyện Vương Sân bị Triệu Nhan đánh dù có thể giấu được nhất thời, nhưng lại không thể giấu được cả đời. Càng huống hồ Phò mã phủ có lẽ đều là người hầu của Vương gia. Họ sao có thể là bạn tốt của Triệu Nhan được, ngộ nhỡ bị Bảo An Công chúa nhìn thấy sơ hở, như vậy sẽ càng khó xử lý.
Bảo An Công chúa tính tình đơn giản, lương thiện. Mặc dù nàng cũng cảm thấy đệ đệ và muội muội hình như là rất gấp đón nàng ra ngoài thành, nhưng nàng nghĩ rằng Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa là lo lắng cho sức khỏe của mình, vì vậy cũng không có nghĩ nhiều nữa. Bệnh của nàng vốn chính là vì tâm bệnh dồn lại lâu ngày mà dẫn tới. Bây giờ thấy đệ đệ và muội muội quan tâm tới mình như vậy, càng khiến cho Bảo An Công chúa thấy vui hơn, bệnh tình cũng bỗng thuyên giảm không ít. Sáng hôm nay lại ăn một bát cháo, đây có lẽ là vú nuôi cao hứng làm.
Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa đích thân dìu Bảo An Công chúa lên xe. Nhưng khi lên xe, Bảo An Công chúa lại liên tục quay đầu lại, nhưng mỗi lần quay đầu lại đều không nhìn thấy người muốn nhìn đó. Điều này khiến cho nàng không khỏi thất vọng thêm lần nữa.
- Nhị tỷ, con người bạc tình Vương Sân đó ngày nào cũng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nào còn nhớ tới người vợ này nữa. Tỷ không nên hy vọng hắn ta ra tiễn tỷ! Thọ Khang Công chúa nhanh mồm nhanh miệng, thấy sắc mặt của tỷ tỷ không giấu nổi nỗi thất vọng, liền buột miệng nói ra. Nhưng khi nói xong lại hối hận, bởi vì Bảo An Công chúa vốn chính là tâm bệnh, mình nói như vậy há chẳng phải là muốn tâm bệnh của tỷ tỷ càng khó biến chuyển sao?
- Không ta ta chỉ là quay lại nhìn xem xem có để quên thứ gì không, phu quân ở bên ngoài còn bận việc của mình, nhiều khi không chú ý tới trong nhà cũng là chuyện rất bình thường. Bảo An Công chúa bị muội muội nói trúng tâm sự, không khỏi đỏ mặt lên tự biện. Mặc dù Vương Sân sau khi kết hôn làm rất nhiều chuyện có lỗi, nhưng trong lòng Bảo An Công chúa vẫn hướng về Vương Sân.
Thấy nhị tỷ của mình như kẻ ngốc, Triệu Nhan bên cạnh không khỏi thở dài một tiếng. Đêm qua hắn đã lén đi hỏi bà vú, cuối cùng cũng đã biết được nguyên nhân sinh bệnh của Bảo An Công chúa. Trước đây mẹ ruột của Vương Sân sinh bệnh, vẫn luôn là Bảo An Công chúa hầu thuốc trước giường. Nhiều ngày như vậy đã mệt mỏi vô cùng, hơn nữa Vương Sân lại ngay cả nhà cũng không về, mãi cho tới hai ngày trước, Vương Sân bỗng nhiên quay về, ngoài việc chuẩn bị cho Tây Viên Nhã Tập, ngoài ra lại vẫn quay về phòng tiểu thiếp, hơn nữa đây đã là tiểu thiếp thứ năm của Vương Sân.
Bảo An Công chúa không phải là người phụ nữ thích đố kỵ. Trước đây, nàng thậm chí đã chủ động nạp thêm hai tiểu thiếp cho Vương Sân, nhưng Vương Sân lại có lòng tham không đáy, trong vòng nửa năm ngắn ngủi lại nạp thêm hai tiểu thiếp, đến giờ lại muốn nạp thêm người thứ năm. Chuyện này đối với bất kỳ người phụ nữ nào thì e rằng đều là chuyện khó mà chấp nhận được. Bảo An Công chúa dù ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút uất ức, cộng thêm nhiều ngày mệt mỏi, cuối cùng đã khiến cho nàng bỗng nhiên đổ bệnh. Điều càng khiến cho Bảo An Công chúa đau lòng là từ sau khi nàng sinh bệnh, Vương Sân lại ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn nàng một cái. Điều này cũng khiến cho bệnh tình của Bảo An Công chúa lại càng nặng thêm. Sáng hôm qua lại thổ ra máu, nếu không phải Thọ Khang Công chúa kịp thời phát hiện, e rằng bệnh tình của Bảo An Công chúa sẽ càng nặng thêm.
Ba tỷ đệ Triệu Nhan lên xe ngựa, từ từ khởi hành. Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa liếc nhìn nhau, đồng thời trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Vì không muốn để cho Bảo An Công chúa biết chuyện hôm qua, họ đã dặn dò bà vú điều hết toàn bộ người hầu bên cạnh Vương Sân đi. Người xung quanh đều là người cũ của Bảo An Công chúa đi theo, đương nhiên đều không có nhiều chuyện rồi, cho nên chỉ cần Bảo An Công chúa rời khỏi Phò mã phủ, như vậy chuyện tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn.
Xe ngựa từ trong nhà đi ra, thấy từ trước cửa Phò mã phủ đi ra, nhưng đúng lúc này, bỗng phía sau có người lớn tiếng gọi: - Công chúa dừng bước, lão phu nhân có lời muốn nói!
Nghe thấy tiếng gọi phía sau, Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa đều tái mặt đi, muốn lệnh cho phu xe tiếp tục đi, nhưng lại sợ Bảo An Công chúa nghi ngờ. Hơn nữa, lúc này Bảo An Công chúa cũng đã lên tiếng.
- Mau dừng xe lại! Hình như mẫu thân tới rồi.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa cũng bất đắc dĩ nhìn nhau. Lúc này Bảo An Công chúa giục họ đỡ mình xuống. Chờ cho tới khi ba người họ xuống xe ngựa, lại thấy một lão phu nhân đầu tóc bạc phơ thở hổn hển chạy tới. Khi thấy Bảo An Công chúa liền lớn tiếng
gọi: - Con ta, bệnh của con vẫn chưa khỏi, còn muốn đi đâu thế?
- Mẫu thân! Bảo An Công chúa cố gắng chống đỡ cơ thể đầy bệnh hành một lễ với lão phu nhân, sau đó có chút áy náy lên tiếng: - Tam ca và tam tỷ thấy xung quanh Phò mã phủ quá ầm ĩ, bất lợi cho con dưỡng bệnh, cho nên muốn đón con ra biệt viện ngoài thành ở một thời gian, con không từ chối được họ, chỉ biết nhận lời. Vốn muốn tới cáo biệt mẫu thân, nhưng lại sợ truyền bệnh cho mẫu thân, cho nên chỉ có thể sai người tới cáo biệt, xin mẫu thân thứ tội!
Vương lão phu nhân nghe thấy lời của Bảo An Công chúa, quay đầu lại nhìn Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa. Điều này khiến cho hai người họ căng thẳng. Họ thật ra không phải là sợ Vương lão phu nhân, mà lo lắng đối phương sẽ nói chuyện Triệu Nhan ẩu đả Vương Sân ra, bệnh tình của Bảo An Công chúa vừa mới có chuyển biến tốt, nếu biết chuyện này, có trời mới biết liệu bệnh tình có nặng hơn không?
Chỉ thấy Vương lão phu nhân quan sát Triệu Nhan một hồi, sau đó từ từ lên tiếng: - Quận Vương điện hạ, nghe nói Quận Vương phi y thuật thần thông, ngươi định để Quận Vương phi đích thân giúp Bảo An trị bệnh sao?
Nghe Vương lão phu nhân không có vạch trần bọn họ, Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa đều thở phào nhẹ nhõm, liền đáp theo ý của bà: - Lão phu nhân đoán không lầm, ta quả thực là có dự tính này. Ngoài ra biệt viện ngoài thành cũng khá là yên tĩnh, thích hợp cho nhị tỷ dưỡng bệnh!
- Như thế cũng tốt, lão thân hàng ngày thấy bộ dạng bệnh tật của Bảo An, trong lòng cũng thấy khó chịu, chờ nó dưỡng bệnh xong quay về cũng không muộn. Vương lão phu nhân nói xong liền bước lên phía trước, đeo lên cổ tay Bảo An Công chúa một chiếc vòng ngọc bích, nói: - Bảo An, con ở bên chỗ Quận Vương yên tâm dưỡng bệnh, chiếc vòng này là nữ trang năm xưa khi ta xuất giá, bây giờ tặng lại cho con làm kỷ niệm!
- Đa tạ mẫu thân! Bảo An Công chúa lúc này cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, nhưng lại không tìm ra được lý do. Hơn nữa mẹ chồng tiễn con dâu tặng quà cũng là rất bình thường, cho nên không biết nội tình, nàng nghi ngờ một lát, nhưng cuối cùng cũng vẫn bỏ qua.
Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa dù không hiểu vì sao Vương lão phu nhân lại không vạch trần bọn họ, nhưng lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ tới những chuyện này. Hai người bọn họ cáo từ Vương lão phu nhân, cho người đỡ Bảo An Công chúa lên xe ngựa, nhân lúc Bảo An Công chúa không chú ý, Thọ Khang Công chúa lén hỏi nhỏ Triệu Nhan: - Tam ca nhi, ta cảm thấy Vương lão phu nhân hình như đã đoán ra điều gì đó phải không?
- Không phải là hình như, mà chắc chắn đã đoán được ý định của chúng ta rồi! Triệu Nhan cũng thấp giọng đáp lại, bởi vì cái gọi là người già thành tinh, Vương lão phu nhân chắc chắn đã đoán được Bảo An Công chúa lần này ra đi sẽ không quay trở lại nữa, nếu không bà cũng không thể tặng chiếc vòng ngọc mình yêu quý đó. Về phần Vương lão phu nhân không có nhắc tới chuyện Vương Sân bị thương, có lẽ là cũng lo lắng tin này sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của Bảo An Công chúa. Xem ra, Vương lão phu nhân này cũng là người thấu tình đạt lý, điểm này cũng khiến Triệu Nhan vô cùng kính trọng.
Thấy ba người Bảo An Công chúa lên xe ngựa rồi, lúc này Vương lão phu nhân mới quay người đi vào trong nhà, chỉ có điều lúc bà quay người đi, lại không khỏi nước mắt tuôn trào, đồng thời trong miệng lẩm bẩm nói: - Vương gia ta vô phúc, cưới được người con gái tốt như vậy lại tự tay đẩy nó đi, sau này con trai ta nhất định sẽ hối hận!
Đúng lúc Triệu Nhan dẫn Bảo An Công chúa rời khỏi Phò mã phủ, hôm qua hắn đã dùng khả năng của mình cướp được vị trí số 1 của Vương Sân trong Tây viên nhã tập và sau đó ẩu đả với Vương Sân, tin tức này cuối cùng cũng đã đồn khắp kinh thành. Về chuyện này, bách tính dân gian khen chê lẫn lộn, có những người đối với Triệu Nhan cũng có thành kiến đương nhiên là mắng Triệu Nhan kiêu ngạo. Nhưng, nhiều người lại cho rằng Triệu Nhan làm rất tốt, đặc biệt là chuyện đánh Vương Sân, dù có chút lỗ mãng, nhưng lại thể hiện rõ Triệu Nhan là người có tình có nghĩa. Qua chuyện này, thật ra cũng đã khiến cho không ít người thay đổi quan niệm và ấn tượng về Triệu Nhan.
So với phản ứng dân gian bất nhất như vậy, trên triều đường lại ủng hộ Vương Sân. Sáng nay lại nghe Tào Thái hậu buông rèm chấp chính, kết quả vừa mới lên triều, đã có hàng loạt ngự sử của Ngự sử đài tham tấu Triệu Nhan một bản, nói hắn coi thường trưởng tôn hành sự ngông cuồng, trước mặt mọi người đánh Phò mã Vương Sân, thực sự đã làm mất thể diện thiên gia, nên nghiêm khắc trừng trị. Về phần nguyên nhân Triệu Nhan ẩu đả Vương Sân, những Ngự sử này lại tuyệt đối không có nhắc tới.
Trước Tào Thái hậu cũng đã nhận được tin của Thọ Khang Công chúa đưa tới, đương nhiên biết được nguyên nhân Triệu Nhan ẩu đả Vương Sân. Hơn nữa trên triều đường, những Ngự sử đó dù rất hung hăng, nhưng những trọng thần Hàn Kỳ lại không có nói lời nào, cho nên Tào Thái hậu cuối cùng chỉ nói một câu nhẹ tênh: - Biết rồi. Liền ém chuyện này xuống.
Mặc dù Tào Thái hậu không hợp với Triệu Thự, nhưng trong chuyện này lại nhất trí đối ngoại, càng huống hồ trước đây Triệu Thự cũng đã từng thẳng thắn nói ra những chuyện của Triệu Nhan, khiến cho bà cũng hiểu tầm quan trọng của Triệu Nhan đối với Đại Tống. Đừng nói Triệu Nhan chỉ là đánh bị thương Vương Sân, cho dù là đánh chết Vương Sân bà cũng sẽ ém nhẹ chuyện này xuống.