Buổi chiều hôm ấy Triệu Nhan sau khi trở về biệt cung ở ngoài thành, liền tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài, thậm chí không dùng cơm tối, điều này khiến Tào Dĩnh và Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa đều hết sức lo lắng, cuối cùng ba người bàn bạc với nhau, quyết định để Tào Dĩnh vào trong xem sao, dù sao cũng là vợ chồng hai như một, có chuyện Triệu Nhan cũng không nên giấu cô.
Biết Triệu Nhan không ăn cơm tối, Tào Dĩnh tự mình xuống bếp nấu cháo, sau đó làm thêm hai món ăn kèm, rồi mới tự tay bưng vào phòng của Triệu Nhan. Lúc này đèn hoa đăng mới lên, khi Tào Dĩnh vào trong phòng của Triệu Nhan, thấy Triệu Nhan đang chăm chú vẽ gì đó trên bàn, ánh mắt chuyên tâm đó mang chút cảm giác bi thương, khiến cho Tào Dĩnh nhìn thấy vô cùng xót xa, từ khi được gả cho Triệu Nhan, đây là lần đầu tiên thấy phu quân của mình đau lòng như vậy.
- Phu quân, nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút gì đó rồi hãy vẽ tiếp!
Tào Dĩnh nhẹ nhàng đặt thức ăn trên tay xuống bàn dịu dàng nói, cô biết tâm trạng Triệu Nhan sau khi trở về cực kì tồi tệ, Tiểu Đậu Nha vào hầu hạ liền bị hắn đuổi ra ngoài, gia đinh trong nhà không có mắt vô tình chạy vào rồi sau đó khóc lóc đi ra, khiến cho cả vương phủ đều nơm nớp lo sợ.
- Đợi một lát, sẽ vẽ xong nhanh thôi!
Triệu Nhan không ngẩng đầu trả lời, chiếc bút than trong tay cũng di chuyển nhanh hơn, Tào Đình cảm thấy rất lạ, không biết Triệu Nhan vẽ gì mà chăm chú đến vậy?
Nghĩ đến đây, Tào Dĩnh nhẹ nhàng bước tới trước bàn sách, nhưng khi cô nhìn thấy bức tranh, kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, chỉ thấy bức tranh trước mặt Triệu Nhan có chút khiến người khác sợ hãi, trong biển lửa có vô số những chiếc vạc xếp gọn gàng, trong đó trồng hai loại cây, có vẻ rất quen thuộc, nhưng hầu hết đều bị thiêu cháy không ra hình ngợm gì, ở giữa bức tranh, một lão hoạn quan da mồi, tóc bạc trắng nhào lên trên ôm lấy một cái vạc lớn, tuy trên người đều là lửa đang cháy, nhưng vẫn quyết chết bảo vệ mầm cây ở dưới thân mình, trong đôi mắt tèm nhèm tràn đầy thần thái kiên nghị, khiến người khác không chút nghi ngờ cho dù có chết, lão cũng sẽ không để ngọn lửa kia làm tổn tại đến sinh vật ở dưới thân mình.
- Phu quân, chàng đang vẽ gì vậy, người hoạn quan già trong bức tranh là ai?
Tào Dĩnh vô cùng tò mò nhẹ nhàng hỏi, thời gian gần đây cô cũng đã nhìn thấy không ít bức tranh của Triệu Nhan. Hầu hết Triệu Nhan đều thích vẽ những thiếu nữ xinh đẹp hoặc là những động vật nhỏ nhắn, rất ít khi vẽ nam nhân, càng không nói đến lão hoạn quan như trong bức tranh này.
Triệu Nhan không trả lời ngay câu hỏi của Tào Dĩnh, mà cẩn thận phác họa nốt ngọn lửa cuối cùng trên bức tranh, lúc này mới buông bút thở một hơi nói:
- Người trên bức tranh này là một thái giám ở trong cung, ta cũng chỉ có duyên gặp gỡ ông ấy một lần, nhưng không ngờ đám cháy trong cung tối hôm qua, Thôi thái giám này lại chết ở đó...
Triệu Nhan tâm sự xuất thân của Thôi thái giám, và câu chuyện mình vào cung hôm nay, chuyện ngô và khoai Tào Dĩnh cũng có biết, nhưng khi cô nghe được Thôi thái giám vì muốn giữ lại một mầm cây của loại cây trồng quý giá này lại không ngại hi sinh bản thân, đến khi chết vẫn kiên cường bảo vệ chiếc vạc đó, thì Tào Dĩnh không cầm được mà rơi lệ.
- Sớm biết sẽ như vậy, ngay từ đầu ta nên nói cho Thôi thái giám biết, ngoài trong cung ra, chỗ ta cũng có trồng ngô và khoai, như vậy ông ấy sẽ không cần vứt bỏ cơ hội sống lấy cái chết để bảo vệ mầm cây kia. Nói không chừng có thể thoát ra ngoài.
Triệu Nhan cuối cùng có chút hối hận nói.
Thực ra điều tự trách mình của Triệu Nhan là không đúng.
Cửa của đại điện đều bị người khác khóa từ ngoài rồi.
Cho dù Thôi thái giám muốn thoát e rằng cũng không thể, nếu không thì những người gặp họa ở bên cửa sổ kia đã không chết.
Tào Dĩnh cũng biết cái chết của Thôi thái giám không liên quan tới Triệu Nhan, nhưng lại không nói thẳng ra, chỉ ý tứ an ủi Triệu Nhan vài lời, sau đó nàng lại nghĩ tới một chuyện, lập tức hoảng hốt lau nước mắt nói:
- Phu quân, đã có người trả một cái giá lớn như vậy để hủy hoại ngô và khoai, vậy chàng trồng ngô và khoai ở chỗ của lão Tô Mã chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?
Đối với nỗi lo sợ của Tào Dĩnh, Triệu Nhan khoát tay áo trấn an:
- Không cần lo lắng, hôm nay lúc phụ thân cho người tới thông báo với ta, đã phái người đi bảo vệ khu vườn của lão Tô Mã rồi, nghe nói có hơn một trăm cấm quân bảo vệ, một ngày mười hai canh giờ đều có người canh phòng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa số ngô và khoai đó cũng chỉ còn lại một nửa, còn lại đã được Hoàng Ngũ Đức đào đi rồi, giờ không biết đã trồng ở đâu nữa?
Tào Dĩnh nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, những người đó vì muốn diệt hết ngô và khoai mà không từ phóng hỏa trong cung, nếu để cho chúng biết ở nơi khác vẫn còn ngô và khoai, không hiểu chúng sẽ làm nên chuyện gì nữa?
- Phu quân, chuyện đã qua rồi, Thôi thái giám tuy không biết chỗ chàng vẫn còn ngô và khoai, nhưng ông ấy vẫn liều mạng bảo vệ mầm dây khoai lang đó, điều này đối với ông ấy mà nói là một cái chết xứng đáng, cũng chính vì điều này, mà những người đang sống như chúng ta càng không thể phụ sự kì vọng của Thôi thái giám, vì vậy phu quân hãy nghĩ xem sau này làm thế nào để truyền thụ ngô và khoai ra ngoài, để người đời nhớ ơn công lao của phu quân và Thôi thái giám!
Tào Dĩnh lần nữa khuyên bảo.
Nhưng Triệu Nhan lại lắc lắc đầu, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vài phần sát khí:
- Việc truyền thụ ngô và khoai không cần ta bận tâm, đó là việc của phụ hoàng và quan quân đại thần, ta chỉ là một quận vương lòng dạ hẹp hòi, ai chọc giận ta, ta sẽ trả lại ngàn lần, sứ thần Liêu Quốc thì đã sao? Chỉ cần điều tra ra ai là chủ mưu, ta sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết, dùng cái này để tế linh hồn trên trời của Thôi thái giám và những người chết oan!
- Phu quân, chàng nhất định không được làm bừa, sứ giả Liêu Quốc mặc dù có rất nhiều hiềm nghi, nhưng hiện tại chúng ta chưa có bất kì chứng cớ gì, huống hồ Liêu Quốc
đã quen hống hách với Đại Tống, động một chút lại dùng vũ lực để uy hiếp, vì vậy cho dù cuối cùng chắc chắn rằng chính sứ thần của Liêu Quốc đã ra tay, nhưng e rằng triều đình cũng sẽ hòa giải, nếu chàng tự mình ra tay giải quyết, rất có thể còn rước họa vào thân!
Tào Dĩnh sau khi nghe câu cuối cùng của Triệu Nhan vô cùng hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ.
- Ha ha, yên tâm đi, nếu ta ra tay, không những không đem lại rắc rối cho bản thân, mà còn không khiến Đại Tống gặp nguy hiểm, nàng nên biết y thuật không chỉ dùng để cứu người, mà còn có thể dùng để giết người!
Triệu Nhan cười lạnh một tiếng.
Sau khi đến Đại Tống, y thuật của hắn bị phế mất một nửa, nhưng dựa vào kiến thức y học tiến bộ mà hắn mang đến từ hậu thế, muốn giết một mạng người mà lại không chuốc phiền phức không phải là chuyện quá khó.
Nghe đến chuyện Triệu Nhan muốn dùng y thuật để giết người, Tào Dĩnh không nghi ngờ năng lực của Triệu Nhan, nhưng vẫn hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định khuyên nhủ:
- Phu quân, tuy rằng thiếp không phải là một đại phu, nhưng năm đó ông nội thường xuyên khuyên răn thiếp rằng, y thuật là dùng để cứu người, bất luận là khi nào cũng không được dùng nó để hại người, nếu không sau này nhất định sẽ bị ông trời trừng phạt, chàng à...
- Trừng phạt cái ác cũng chính là hành thiện, y thuật tuy là dùng để cứu người, nhưng cũng phải tùy trường hợp, nếu cứu một tội đồ tội ác tày trời, sau này sẽ khiến cho biết bao người lương thiện đau khổ, vì vậy y thuật của ta tuy có thể cứu người, cũng dùng để giết người, nhưng nương tử nàng yên tâm, lần này là chúng chọc giận chúng ta trước, hơn nữa hơn năm mươi mạng người đã chết trong tay chúng, nếu loại người này không chết, thực sự là trời đất không dung!
Triệu Nhan ngắt lời của Tào Dĩnh.
Hắn sẽ không tuân theo quy luật truyền thống bao đời y thuật chỉ dùng để cứu người, bởi vì hắn vốn dĩ cũng không phải là đại phu, huống hồ những bệnh viện về sau càng ngày càng không ra gì, cắt từng miếng thịt của bệnh nhân cũng ngày càng tàn nhẫn, nếu như thật sự có báo ứng, e rằng những tên bác sĩ độc ác kia đã chết từ lâu rồi.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Triệu Nhan, Tào Dĩnh không thể nói gì, dù gì lần này Liêu Quốc thật sự đã coi thường người quá đáng, đến người hiền lành như phu quân còn tức giận như vậy, ngẫm lại Triệu Nhan trong lúc vô tình lại lộ ra những lí luận khoa học không thể tin được, Tào Dĩnh tuyệt đối tin rằng với thủ đoạn giết người vô hình của Triệu Nhan, người chủ mưu lần này nhất định chạy không thoát.
Lúc này thức ăn mà Tào Dĩnh bưng đến đã nguội lạnh, Tào Dĩnh giục Triệu Nhan dùng cơm, Triệu Nhan vừa rồi cũng nhờ chuyện vẽ Thôi thái giám, mà giải tỏa được hết bực tức trong lòng, đặc biệt là sau khi ra quyết định báo thù cho Thôi thái giám và những người khác, cuối cùng hắn cũng rũ bỏ được tảng đá đè nặng ở ngực, mới thấy hơi đói, liền không khách khí, bưng cháo lên húp, kết quả lại thấy đồ ăn hôm nay rất hợp khẩu vị, khi biết được những món ăn này đều là Tào Dĩnh đặc biệt chuẩn bị, càng khiến cho Triệu Nhan khen ngợi không ngừng.
Đợi đến khi Triệu Nhan ăn hết chỗ thức ăn, Tào Dĩnh mới vui vẻ bảo a hoàn dọn dẹp, còn cô thì ở lại bên tâm sự với Triệu Nhan, dù sao hôm nay tâm trạng của Triệu Nhan cũng không tốt, hơn nữa chuyện ngô và khoai chỉ có thể nói với cô, Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa không biết chuyện này, vì vậy Tào Dĩnh phải tự mình ở bên Triệu Nhan.
Nhưng nhân cơ hội này, Tào Dĩnh cũng rất tò mò muốn biết Triệu Nhan định dùng y thuật gì để báo thù, vì vậy khi nói chuyện, cô cũng bóng gió hỏi thăm chuyện này, nhưng đáng tiếc ngụ ý của Triệu Nhan rất kín đáo, mỗi lần Tào Dĩnh hỏi, hắn đều đánh trống lảng sang chuyện khác, xem ra không muốn nói trước với Tào Dĩnh.
- Hừ, không nói thì thôi, y thuật có thể giết người chắc chắn là thủ đoạn vô cùng tinh vi, ta cũng không quan tâm!
Tào Dĩnh nhiều lần gặng hỏi mà không được có chút bất mãn hừ lạnh.
- Ha ha, thật sự có chút tinh vi, nhưng lại có thể giết người xa hàng vạn dặm, lúc đó nàng sẽ biết thôi!
Triệu Nhan cười hì hì nói, giết người đơn giản hơn cứu người rất nhiều, chỉ là có một số cách quá tàn nhẫn, vẫn là không nên để Tào Dĩnh biết thì tốt hơn.
Tuy Tào Dĩnh hoàn toàn tin tưởng năng lực của Triệu Nhan, nhưng sau khi nghe câu “giết người cách xa cả ngàn dặm” thì lại không kìm chế được hoài nghi hỏi:
- Phu quân đừng vội chắc nịch, làm sao có thể giết người cách xa cả ngàn dặm chứ? Cho dù là ông nội của thần thiếp được người đời tôn sùng là thần tiên tái thế cũng chưa chắc đã làm được!
Thấy Tào Dĩnh không tin, Triệu Nhan cũng không muốn giải thích, ngược lại chuyển chủ đề:
- Nương tử, thời gian gần đây thường xuyên được nghe nàng và người khác nhắc đến ông nội, hơn nữa ai cũng nói ông là thần tiên tái thế, chỉ là không biết xưng hô như thế nào?
Ps: Ông nội của Tào Dĩnh đã được nhắc đến rất nhiều lần ở chương trước, mọi người có thể đoán được là ai, gợi ý một chút, người này ở hậu thế lại rất nổi tiếng, không ai là không biết.