Tuy rằng lời nói của Triệu Tinh Yến có khiến Lý Kỳ hơi buồn bực, nhưng
hắn không thể không thừa nhận đây là sự thật, xoa xoa trán, nhẫn nhịn cả buổi, mới nói: - Đối với bất hạnh ta mang đến cho cô, ta cảm thấy rất
có lỗi.
- Dối trá.
Triệu Tinh Yến lườm Lý Kỳ một cái, chợt cười nói: - Nhưng ta đã quen rồi.
Lý Kỳ tức giận nói: - Cô nói ta dối trá thì cũng thôi, nhưng cô không
thể nói cô đã quen ta dối trá, đây là ý gì vậy, lời của ta chỉ là khách
sáo thôi, hiểu chưa?
- Dối trá cũng tốt, khách sáo cũng thế, mỗi người một ý.
Triệu Tinh Yến nói xong bỗng nhiên mỉm cười.
Lý Kỳ nói: - Cô cười cái gì?
- Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Lý Kỳ tức giận nói: - Đã quá lâu rồi, ta không nhớ rõ.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Thật sự tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ lần
đầu tiên chúng ta gặp nhau, là câu nói của ngươi lúc đó đã thu hút sự
chú ý của ta.
Trên mặt Lý Kỳ đột nhiên vui mừng, cười ha ha vui vẻ nói: - Ta đây nhưng thật ra nhớ rất rõ ràng. Nói xong, hắn thanh giọng, thâm tình chân
thành nói: - Đã từng có một tình yêu chân thành ---.
Triệu Tinh Yến nghe thấy cười khúc khích, liên vội khoát tay nói: - Miễn đi, miễn đi, lời này của ngươi vẫn nên để Xuân Ca của ngươi nghe đi.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Không thể nghĩ cô vẫn còn nhớ rõ tình nhân cũ của ta tên Tân Xuân Ca.
- Lần độc đáo thổ lộ đó của ngươi, ta không thể nào quên được.
Triệu Tinh Yến nói xong lại nghĩ tới lần đầu tiên nàng và Lý Kỳ gặp mặt, không khỏi mỉm cười khanh khách, nói: - Cũng may mà da mặt ngươi dày có thể nói ra những lời kia.
Lý Kỳ mặt già đỏ lên, nói: - Chuyện này không phải là do cô bức sao,
nhưng cô không thể phủ nhận lời nói kinh điển đó của ta, bằng không hiện tại cô cũng không nhớ rõ, càng không thu hút sự chú ý của cô.
- Ai nói câu nói của ngươi thu hút sự chú ý của ta?
- Không phải sao? Lý Kỳ gãi đầu nói: - Điều đó không thể nha, ta nhớ rõ cô còn đến hoàng cung tìm Xuân Ca nữa mà?
- Ta không nhàm chán như vậy đâu, chẳng qua là muốn dọa ngươi thôi. Triệu Tinh Yến trợn mắt nói.
- Chúc mừng cô, lúc ấy thật sự đã hù được ta. Lý Kỳ buồn bực nhìn Triệu
Tinh Yến. Bỗng nhiên lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Cái gì không đúng?
Lý Kỳ nói: - Nếu ta không lừa cô, vậy thì lần thứ hai chính là cô lấy cớ để tìm ta, cô đã dự tính từ trước.
Triệu Tinh Yến gật gật đầu nói: - Lần thứ hai ta tới chỉ muốn làm quen
với ngươi, sau lần luận Tam Quốc đó của ngươi, lần đó gặp cũng giải
thích cho ta chuyến đi này không tệ.
- Một khi đã như vậy, vậy sao cô trước đây còn muốn giết ta, cô muốn
cùng ta kết giao bằng hữu, cứ nói thẳng là được, hà tất sao cứ phải làm
vậy?
- Ta nói, ta chỉ cố ý dọa ngươi, nếu ta có ý định giết ngươi, thì ngay
lúc đó, ngươi hoàn toàn không có đường sống, sao có thể sống tới hiện
tại.
Cho đến hôm nay, Lý Kỳ mới biết mình bị chơi xỏ, tức giận nói: - Không biết là vì cái gì cô lại có hứng thú đến tìm ta.
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nhướn mày, nói: - Chẳng lẽ là ---.
- Ngươi đoán không sai, chính là câu "hôn quân" Triệu Tinh Yến nhìn hắn
một cái, nói: - Tuy nhiên ngươi còn rất lớn gan, cũng dám ban ngày ban
mặt mắng hoàng thượng là hôn quân, phải biết rằng ngươi lúc ấy cũng chỉ
dân chúng bình thường thôi, mặc dù là quan, cũng không dám nói trực tiếp như vậy.
Khi đó Lý Kỳ mới vừa mới đến Bắc Tống. Hơn nữa hắn vừa mới đến, đã phải
mấy ngày liên tiếp uống rượu, trong lòng nghĩ say sẽ trở về, ngày nào đó hắn vừa mới tỉnh rượu, đầu óc đều quay quay, ngoại trừ Ngô Phúc Vinh,
tiểu Lục tử, Chu sư phó, Triệu Tinh Yến có thể coi là người Tống đầu
tiên nói chuyện với hắn. Hắn lúc đó, còn đang nhớ vợ của mình, quan niệm vẫn chưa thay đổi, chỉ cần nhắc đến Tống Huy Tông, phản ứng đầu tiên
trong đầu hắn là thế, là một tên cực kỳ hôn quân. Thở dài: - Ta biết
rồi, ta trong lúc đó vô tình nói một câu, khiến ngươi cảm thấy chúng ta
cùng chí hướng, cho nên, ngươi từ đầu tới cuối đều không có ý giết ta,
ngược lại còn có hứng thú với ta.
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Cùng chung chí hướng cũng hơi có khoa
trương, nhưng ta cảm thấy ngươi không giống người bình thường, tất cả
những gì Hoàng thượng làm lúc đầy, đều nói lên ông ta là hôn quân, tuyệt không quá đáng, nhưng văn võ bá quan trong triều chỉ là một lũ nịnh hót Hoàng thượng, lợi dụng a dua nịnh hót muốn đạt được quyền lực. Ta lúc
ấy với vương triều Đại Tống cực kỳ thất vọng, đối với Thái Kinh và gian
thần, lại cảm thấy phẫn nộ, mà câu nói "hôn quân" kia của ngươi cũng
đúng lúc chạm vào lòng ta.
Đổ mồ hôi! Kia chẳng qua chỉ là ta nhất thời lỡ lời thôi, kiến thức, can đảm gì đó chứ, ngươi có bản lĩnh thì cho ta một cơ hội, xem ta còn dám
nói hay không. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Không phải ngay lúc đó cô
chú ý đến ta đó chứ.
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, nhưng ta cảm thấy
ngươi người này thật thú vị, bình thường nói chuyện với ngươi sẽ cảm
thấy cực kì tức giận, nhưng được lợi rất nhiều. Muốn nói thật sự để ta
sinh ý nghĩ đen tối với ngươi, hẳn là sau khi ngươi lên làm Mã phó soái. Thống soái Tam nha các nhìn thì có vẻ quyền lực lớn, nhưng trong đó
không phải ai cũng được vào. Ngươi có thể không hiểu quân sự, nhưng nhất định là người được hoàng thượng tín nhiệm, nói như vậy, binh quyền có
thể tập trung lớn nhất trong tay hoàng đế, Hồ Du kia chính là ví dụ rõ
nhất. Mà Hoàng thượng nếu chọn trúng ngươi, vậy chứng minh ông ta cực kỳ yêu thích ngươi, lúc đó làm việc dưới tay Hoàng đế, chỉ cần ngươi được
ông ta thích, lúc đó tiền đồ vô hạn, chuyện này không hề liên quan tới
việc ngươi có bản lĩnh hay không.
- Kính nhờ, lúc ấy Hoàng thượng coi trọng năng lực của ta, được không. Lý Kỳ cãi.
Triệu Tinh Yến cau mày nói - Tài năng nấu nướng?
- Đó cũng là rất có năng lực, nếu ta không biết nấu ăn, ta có thể leo đến vị trí này sao?
- Ừ, ngươi nói cũng có lý.
- Là rất có lý. Lý Kỳ hừ một tiếng, lại hỏi: - Nhưng chỉ dựa vào mỗi thế, cô đã dám đánh cược ván này?
- Đương nhiên không dám, lúc ấy ta chỉ là có một ý niệm trong đầu, nhưng ta nghĩ, dù sao triều đại Đại Tống cũng tràn đầy nguy cơ rồi, mặc dù
nhiều gian thần, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, vì thế ta nghĩ trước giúp đỡ ngươi, xem ngươi đến tột cùng có đi tới bước kia không.
Lý Kỳ trợn mắt, nói: - Nói như vậy, ngay từ đầu cô đã coi ta là gian thần?
Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói: - Lấy biểu hiện tham lam lúc ấy của ngươi ra, mười phần là một gian thương, ngươi thấy ngươi có chỗ nào
giống trung thần?
Lý Kỳ nhún nhún vai, mặt dày nói: - May mắn ta chưa từng nghĩ làm một trung thần, gian thần mới có thể sống lâu một chút.
- Lời này của ngươi rất có lý. Triệu Tinh Yến cười cười, nói: - Quyền
lực trong tay ngươi càng lúc càng lớn, lại bên trên cả quyền thần Thái
Kinh, Bạch Thì Trung, Lương Sư Thành. Ta cuối cùng cũng thấy được một
tia sáng rạng đông, cảm thấy ý nghĩ lúc đầu của ta hẳn là hoàn toàn có
khả năng thực hiện, vì thế ta dùng hết sức lực trợ giúp ngươi, cho đến
khi ngươi cải cách chính trị, ta liền nhận ra cơ hội tới, bắt đầu từ khi đó, ta liền âm thầm tuyển quân mua ngựa, chờ thời cơ đến.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Nếu ta đoán không sai, lúc đầu khi ở Phượng Tường
gặp cô, cô đang tuyển quân mua ngựa, bởi vì cô biết chỉ có người nghèo
mới muốn lật đổ chính quyền hiện tại.
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, nói: - Thật ra trong hoàn cảnh lúc đó, muốn
tuyển quân mua ngựa, cũng không phải là việc khó, mặc dù là nhân tài,
cũng dễ như trở bàn tay, bởi vì thật ra ta chung chí hướng với nhân tài, không thể chung sống trong triều đình với Vương Phủ, Thái Kinh. Nhưng
ta vẫn cần đến sự trợ giúp của hai người để hoàn thành tất cả.
- Một là ta, một chính là người Kim.
Triệu Tinh Yến gật đầu nói:
- Đúng vậy, từ sau khi Thái Tông Hoàng đế lên ngôi, nhất mạch Thái tổ
chúng ta dường như bị xóa tên trong triều, đừng nói đến thế lực, chỉ sợ
một người dựa vào cũng không có, giống như bọn Thái Kinh là đại thần
chân chính nắm giữ thực quyền, không một ai nguyện ý lui tới cùng chúng
ta, nhưng ta nhất định phải có được sự ủng hộ của một phần trong triều,
đây cũng là nguyên nhân ta không ngừng giúp đỡ ngươi. Nhưng thế vẫn chưa đủ, xét thấy chế độ của triều đình ta, nếu không có sự hỗ trợ từ bên
ngoài, muốn thay vào, gần như là không thể. Nhưng, đúng là vào lúc trước ngươi luận Tam Quốc. Ta dự tính, Kim quốc rất có thể sẽ tấn công Đại
Tống, về sau mọi chuyện xảy ra càng làm cho ta tin tưởng thêm điều này.
Lý Kỳ cười nói: - Tất cả ở đây tựa hồ đã tiến hành theo dự tính của cô.
Triệu Tinh Yến thở dài, nói:
- Đúng vậy. Lúc ấy thật sự ta đã thấy hy vọng thắng lợi, cho đến thời điểm mấu chốt nhất, ngươi từ chối ta.
Lý Kỳ nhéo vài cái cái trán, nói: - Nói cách khác, ngay từ lúc đầu cô đã muốn lợi dụng ta để giúp cô cướp ngôi?
- Không thể nói là lợi dụng, chỉ có thể nói là cần thiết thôi, ngươi lúc ấy cũng đang thiếu sự trợ giúp của ta, hơn nữa, trước đó, ta chưa bao
giờ biểu lộ ý tứ muốn đảm nhiệm, càng không yêu cầu ngươi làm cho ta cái gì.
Lý Kỳ trầm lông mày, nói: - Điểm này ta cũng muốn biết, cô đã đưa ta lên bàn tính, vì sao không sớm biểu lộ tâm tư, chính thức mời ta.
Triệu Tinh Yến nói: - Thứ nhất, thời cơ còn chưa chín muồi, thứ hai,
ngươi lúc ấy còn đang tập trung đối phó với đám người Vương Phủ, Thái
Du. Nếu bên trong có nhiều hơn một tầng ý nghĩa, sẽ làm ngươi có chỗ cố
kỵ, ngược lại sẽ liên lụy ngươi, ngươi chỉ cần toàn tâm toàn ý cướp đoạt quyền lực là được rồi, thứ ba, ta từ đầu đến cuối đều đoán không ra
trong lòng ngươi nghĩ gì, điều này làm cho ta rất kiêng kị, ta luôn thử
ngươi, nhưng mỗi một lần ngươi đều trả lời rất cẩn thận, đây cũng làm ta rất phiền não, mặc dù là thời khắc cuối cùng, ta cũng không dám chính
thức mời ngươi, nhưng đáng tiếc, ngươi vẫn từ chối ta.
Nữ nhân này đúng là một nữ tử hiếm thấy, thật không ngờ còn nhẫn nại hơn cả ta, Lý Kỳ không nói ra những lời này, nói: - Nhưng cho đến lúc đó,
cô vẫn thua.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Đúng vậy, dù đến một khắc đó, ta vẫn thua,
chuyện này nằm ngoài suy tính của cũng cũng rất vui vẻ, nhưng ta thật sự không ngờ thúc thúc của ta sẽ mang quần thần chạy tới Giang Nam, làm
cho triều đình đại loạn, bên trong Khai Phong chống rỗng, đây là một cơ
hội rất tốt, nếu không như thế, ngươi cũng không thành công.
- Nhưng là nguyên nhân gì, khiến cô ở khắc đó buông tha tất cả.
- Là phụ thân và Tam ca. Khi ta biết cha ta đang ở trên tay ngươi, ta đã đoán được cha ta nhất định đã đạt được hiệp nghị nào đó, nếu không, dù
ngươi có ý nghĩ kia, cũng không thể tróc nã cha ta trong tình huống đó,
ngươi cũng không có lý do gì, mà lúc đó cha ta phản chiến, cũng khiến ta rất thất vọng. Nhưng dù vậy, ta vẫn còn nắm chắc, cho đến khi ngươi
giao cha ta ra, nhìn thấy ngươi và Tam ca làm tất cả bảo vệ Khai Phong,
còn binh lính Đại Tống ta dùng thân mình ngăn gót sắt quân Kim, trong
lúc đó trong lòng ta không ngừng tự hỏi, ta đến tột cùng muốn đạt lấy vị trí kia, hay hy vọng Đại Tống ta có thể tốt hơn.
- Hiển nhiên trong lòng cô càng nhớ đến Đại Tống.
Triệu Tinh Yến cười khổ nói: - Ngươi cũng đừng coi trọng ta, phàm là con người đều có tư dục, ta không dám nói ta làm tất cả là vì Đại Tống, kỳ
thật lúc đó trong lòng ta vẫn rất phân vân, nếu lúc ấy ngươi có thể đánh lui Hoàn Nhan Tông Vọng, ta tuyệt đối sẽ không xuất thủ, nhưng --- ôi,
tất cả đều là thiên ý đi. Đêm hôm đó, một khắc đó, nếu ta xuất binh, có
lẽ chỉ mình ta cảm thấy tiếc nuối và không cam lòng, nhưng nếu ta không
xuất binh, ta có thể sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Tống, hơn
nữa Đại Tống ta sẽ diệt vong, vương triều này là do tổ tông ta lấy được, là thế hệ sau của họ, ta không thể chấp nhận sự thật này.
Hồi tưởng lại tất cả đêm đó, Lý Kỳ đến nay vẫn cảm thấy sợ hãi, từ trong nội tâm nói ra: - Cảm ơn trời đất, cô là người phụ nữ đầu tiên ta thấy
dùng lý trí để đối mặt với tất cả.