Đám người Nhạc Phi dễ dàng khống chế toàn bộ quân đội ở những nơi này.
Các tướng lĩnh tác uy tác phúc của những nơi đó, cuối cùng lúc này cũng đã phải nếm quả xấu rồi.
Mất khoảng thời gian gần một tháng, cuộc vận động này cuối cùng cũng đã
đi dần tới đích rồi, bỏ quân đội sang một bên, quan lại liên quan đều đã lên tới gần ba nghìn người. Trong đó còn không bao gồm những gia quyến
của những người này.
Có thể thấy, ở đây rốt cuộc đã liên lụy tới bao nhiêu người rồi.
Thái Kinh ra tay lần này cũng có thể gọi là vạn quân lôi đình rồi. Đối
thủ căn bản không có sức phản kháng. Vì vậy có thể thấy, đám người Tô
Thức đã thua lão rồi, cũng là hợp tình hợp lý.
Triệu Giai không có ý định cho họ suy nghĩ nhiều, lập tức hạ chỉ ban
chết cho những quan thần Lương Sư Thành, Lý Bang Ngạn này và những quan
lại có tội ác sâu nặng. Tổng cộng đã lên tới hơn 80 người. Điều này lại
một lần nữa trấn động triều chính, cái gì không giết sỹ đại phu, Triệu
Giai đều không quan tâm. Y muốn nhân cơ hội này bày tỏ một thái độ, mục
đích chính là cảnh cáo người phía sau, nếu ai dám giống như họ nữa, đó
chính là hậu quả. Đừng có tin cái gì là không giết sỹ đại phu, vì vậy mà bí quá hóa liều, chuyện này không đáng tin cậy.
Trong triều Tống, chém giết đại thần quy mô lớn như vậy, có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện.
Hoàng uy của Triệu Giai hiện giờ đã hiện rõ, ai cũng không dám xem thường vị Hoàng đế trẻ tuổi chưa quá 30 tuổi này.
Tiếp theo, Triệu Giai lại lưu đày toàn bộ mấy nghìn người còn lại tới
Đông Nam quân, cũng chính là lên những hòn đảo nhỏ ngoài biển của biển
Phúc Châu, để họ đi giúp xây dựng trên đảo. Đây có lẽ chính là cái gọi
là lợi dụng phế vật.
Thậm chí Triệu Giai còn không muốn lãng phí chút thời gian nào của họ,
liền để họ đi ngay. Về phần gia tài của họ, đương nhiên là toàn bổ đều
tịch thu sung công, cho vào quốc khố.
Trong ngoài kinh thành là một bãi chiến trường, than ôi.
Trước đây tình huống này cũng thường xảy ra. Nhưng, thường thì đều xảy
ra ở người dân, còn bây giờ tiếng khóc lóc đều là tới từ những tòa phủ
đại diện cao cao trước đây, ngạo mạn không chịu nổi đó.
có thể gọi là vén mây đen nhìn thấy ánh mặt trời, còn người dân thì ai nấy đều lanh lảnh càn khôn.
Người dân đã nhìn thấy tất cả, đó thật sự là khiến người ta rất vui.
Những người này bình thường các ngươi chỉ biết ức hiếp chúng ta, bỗng
chốc đã phải nếm quả ác rồi. Không ít người dân đều không làm việc, chạy tới trước cửa nhà những đại thần bị giáng chức đó cười chế giễu.
Nào là chửi rủa, ném đá đều không nói tới làm gì.
Nhưng tới sau đó, người dân lại phát hiện ra hàng xóm bên trái bên phải
nhà mình cũng bắt đầu liên tiếp bị liên lụy. Trong đó không ít người vô
tội, trong thoáng chốc lại khiến lòng người hoang mang.
Biến động lớn như vậy đã liên lụy tới những người vô tội. Đây là điều khó tránh khỏi. Mặc dù Triệu Giai đã cố gắng tránh rồi.
Mặc dù những quan lại không liên quan tới, mấy ngày này cũng đều giống
như là đang sống trong ác mộng. Không ít quan lại sợ mình bị liên lụy,
đều dâng tấu xin từ chức, hy vọng có thể cáo lão hồi hương.
Triệu Giai nhất loạt phê chuẩn, v các ngươi đã có can đảm này, ta giữ
các ngươi lại cũng không có tác dụng gì, còn lãng phí bổng lộc của ta,
nên sớm cút đi vẫn tốt hơn.
Chờ tới khi mọi người cho rằng sự việc đã kết thúc rồi, một làn sóng mới lại ập tới, sau khi diệt trừ hết những người Lý Bang Ngạn, Lương Sư
Thành, Bạch Thì Trung xong, Triệu Giai bắt đầu nhằm vào bè cánh của Thái Kinh mà ra tay.
Kỳ thực y cũng không có ra tay, vây cánh của tổ chức Thái Kinh sau khi
đuổi vây cánh của đám người Lý Bang Ngạn đi rồi, đảng này của lão cũng
đã đều cúi đầu nhận tội, quỳ bên ngoài đại điện, ai nấy đều thành thật
vô cùng.
Điều này đương nhiên là sớm đã được bố trí xong rồi, Thái Kinh cũng biết Triệu Giai chắc chắn sẽ không tha cho bè cánh của mình, nhất định sẽ bố trì quân cờ trong triều để tiêu diệt toàn bộ. Đồng thời cũng biết nếu
lão không đồng ý, e là càng chết thảm
hơn. Cho nên trước mặt lão, toàn
bộ đồng đảng của lão được triệu tập tới phủ, trịnh trọng cho họ biết
tình hình trước mắ, hoàng đế muốn ra tay với chúng ta rồi. Nếu chúng ta
chọn thành thật, Hoàng đế sẽ mở một lưới với chúng ta. Ngược lại, các
ngươi có thể còn đánh thắng được cấm quân kinh thành sao?
Về phần cái gì là quan vị, của cải, địa vị, các ngươi cũng đừng hy vọng
nữa. Bây giờ giữ được tính mạng, cho dù là không giữ được cái mạng mình
cũng có thể giữ được cái mạng của cả nhà. Cho dù là Thái Kinh ta cũng
không thể bảo vệ được vẹn toàn cho Thái gia.
Sau khi những đồng đảng đó của lão nghe xong cũng hiểu đại thế đã mất,
có cố gắng giãy dụa còn không bằng nắm lấy một đường sống. Cho nên, khi
đối đầu tới thế lực còn sót lại của đám người Lý Bang Ngạn, họ ai nấy
đều dốc hết toàn bộ sức lực, hy vọng Triệu Giai có thể nhìn thấy biểu
hiện của họ mà xử phạt họ khoan dung một chút.
Tuy nhiên, cái ngày kết thúc cuộc vận động này, cha con Chu Miễn đêm đó đã thắt cổ tự tử.
Hai cha con họ ban đầu đã phá vỡ bốn phía Giang Nam, vơ vét tài sản và
làm tổn thương dân chúng, hại chết không ít bách tính. Không giết họ,
không thể dẹp yên nỗi phẫn nộ của bách tính Giang Nam.
Quan hệ giữa Thái Kinh và cha con Chu Miễn rất tốt. Lão cũng không có
lừa dối Chu Miễn, nói thẳng các ngươi khó mà thoát khỏi cái chết. Hoàng
thượng nhất định sẽ giết các ngươi, không ai có thể bảo vệ được các
ngươi. Nếu các ngươi thành thật, Hoàng thượng sẽ miến tội cho người nhà
các ngươi. Hơn nữa, các ngươi treo cổ tự vẫn, còn có thể giữ được toàn
thây.
Khi nói ra lời này, Thái Kinh cũng đã nước mắt nhạt nhòa.
Đây chính là tính tàn khốc của cuộc đấu tranh chính trị.
Cha con Chu Miễn lúc này ngược lại biết hiện rất giống một người đàn
ông. Khi đó ngay cả nửa câu bực tức cũng đều không nói, chỉ quỳ xuống
dưới chân Thái Kinh, hy vọng Thái Kinh có thể chăm sóc con cái của họ
thật tốt. Thái Kinh rưng rưng nhận lời.
Sau khi Chu Miễn chết rồi, lục tặc triều Tống được chiêu danh trong lịch sử Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán, Lương Sư Thành, Chu Miễn, Lý Bang
Ngạn cũng đã chết đến năm người rồi. chỉ còn lại một mình lão già Thái
Kinh sắp xuống lỗ.
Mà lời của Thái Du vốn lạc quan khi nói về gã, còn đã từng nghĩ là Triệu Giai sẽ tha cho gã. Nhưng khi gã nhìn thấy kết cục của đám người Chu
Miễn, biết mình cũng đang ở kiếp khó thoát. Nhưng gã lại bản tính sợ
chết, do đó đã chạy đi cầu cứu Thái Kinh. Nhưng nếu Thái Kinh có thể giữ được cái mạng của gã thì sớm đã giữ được rồi. Thái Du ôm lấy chân Thái
Kinh khóc lóc một trận liền rời đi.
Hôm đó, thánh chỉ đã xuống, sung cả nhà Thái Du đi Vĩnh Châu.
Sau đó nghe nói Thái Du và người nhà gã khi vượt qua sông đã xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, thuyền hỏng người chết, rốt cuộc thật sự là ngoài ý muốn hay là có người làm thì không có ai biết.
Tuy nhiên, phần lớn đầu sỏ đã phải đền tội rồi. Tuy nhiên Trương Bang
Xương và Nhiếp Hạo tội lớn cực ác lại vẫn không bị Triệu Giai nhắc tới.
Điều này khiến cho đại thần trong triều ai nấy đều không hiểu.
Một trận trả thù tà ác sắp diễn ra rồi.