Sau thời gian uống một chén trà qua đi.
Bạch Thiển Dạ theo Mã Kiều đi tới lầu ba, trong phòng chỉ có một mình Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Mã Kiều, ngươi xuống lầu chờ ta.
- Dạ.
Mã Kiều lo lắng liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, nhưng sau đó xoay người rời đi.
Lý Kỳ nhìn Bạch Thiển Dạ, một lát sau, đưa tay nói: - Ngồi đi.
Bạch Thiển Dạ có vẻ do dự.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Chẳng lẽ huynh đã làm cho muội sợ hãi đến mức này
sao, ngay cả nói việc công cũng phải cách xa bảy tám bước.
Bạch Thiển Dạ nhíu hàng lông mày đen nhánh, bước qua ngồi đối diện Lý Kỳ, nói: - Không biết Xu Mật Sứ tìm hạ quan có gì dặn dò?
- Chuyện lớn. Lý Kỳ nghiêm túc nói.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt, tuy nàng không muốn nhưng thật sự suýt chút đã bật cười, hỏi: - Chuyện lớn gì?
Lý Kỳ nói: - Huynh phát hiện mâu thuẫn giữa chúng ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc công, huynh cảm thấy chúng ta phải nói một chút về
chuyện này.
Bạch Thiển Dạ nói: - Nếu ngài muốn nói việc công với ta, ta nhất định sẽ lắng nghe một cách chân thành.
Lý Kỳ thở dài, rất bất đắc dĩ nói: - Rốt cuộc muội muốn huynh làm thế
nào? Muội cũng đã giận lâu như vậy rồi. Lẽ nào muội thật sự không hiểu
nguyên nhân khi đó huynh làm vậy? Huynh chưa từng nghĩ sẽ phải tổn
thương muội, huynh chỉ muốn bảo vệ muội mà thôi.
Bạch Thiển Dạ thản nhiên nói: - Ngài gọi ta đến chỉ muốn nói những chuyện này sao?
- Phải, hôm nay không nói rõ chuyện này, việc công sau này cũng khỏi bàn.
Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: - Vậy được, ta hỏi ngài, từ đầu đến cuối ngài đã từng tin ta chưa? Ngài của bây giờ có đáng để ta tin
tưởng hay không?
Lý Kỳ sửng sốt, không trả lời.
Bạch Thiển Dạ lại nói:
- Trước đó ngài nói ta nên hiểu nguyên nhân ngài làm như vậy. Ngài đã
tin tưởng một cách chắc chắn rằng ta nhất định sẽ hiểu mong muốn của
ngài như vậy, sẽ thông cảm cho ngài, sẽ ủng hộ ngài, vậy thì lúc trước
tại sao ngài không nói tất cả mọi chuyện cho ta? Nếu lúc trước ngài cho
rằng ta là một người ích kỷ, thì bây giờ ta cũng sẽ không trở thành một
người thấu hiểu đại nghĩa được, càng không hiểu được nguyên nhân ngài
làm tất cả mọi thứ. Ngài muốn ta trả lời câu hỏi của ngài như thế nào
đây?
Lý Kỳ thở dài: - Huynh không nói với muội, chỉ là không muốn muội cảm thấy khó xử mà thôi.
Bạch Thiển Dạ lắc đầu cười, nói: - Đây chẳng qua chỉ là cái cớ ngài biện hộ cho mình thôi. Lẽ nào ngài cho rằng bây giờ ta cảm thấy thoải mái vô cùng sao? Nếu ngài có thể giấu diếm ta cả đời, thì ta cũng sẽ không oán hận nửa lời, nhưng ngài không thể, ngài cũng biết ngài không thể. Ngài
từ lâu đã đoán được ngày hôm nay, ngài biết ta nhất định sẽ chịu tổn
thương vì chuyện này, cho nên ngài mới nói trước để Hoàng thượng bảo vệ
Bạch gia chúng ta. Vì sao ngài không chịu thừa nhận từ đầu đến cuối ngài không hề tin tưởng ta. Ngài không nói cho ta biết nguyên nhân, đơn giản chỉ vì sợ ta âm thầm mật báo, làm hỏng kế hoạch của ngài, chỉ như vậy
thôi.
Lý Kỳ ngẩn người, chỉ cảm thấy cả mặt nóng ran, lấy hai tay chà xát
gương mặt, che giấu sự chột dạ của mình, hít sâu một hơi, nói: - Huynh
thừa nhận, trong chuyện này đích thực là huynh thiếu tin tưởng muội, bởi vì
- Bởi vì ngài sợ thất bại.
- Phải, huynh không thua được.
- Nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện ngài có tin tưởng ta hay
không? Lẽ nào sự tin tưởng của ngài đều chỉ nhận việc không nhận người
sao? Một số việc có thể tin tưởng ta, một số việc thì không thể. Nhưnhư
vậy mà có thể gọi là tin tưởng sao?
Lý Kỳ lại im lặng lần nữa.
Vành mắt Bạch Thiển Dạ ươn ướt, nói: - Ngài có còn nhớ, ngài từng chính miệng hứa với ta, ngài sẽ không gạt ta lần nữa.
Lý Kỳ chần chừ một lát, nói:
- Ta nhớ.
- Nhưng ngài lại lừa ta thảm như vậy, ta thậm chí còn phải tự mình suy
nghĩ, suy đoán, cho đến sau khi Thánh chỉ kia ban xuống, mới hiểu rõ hóa ra tất cả đều là cạm bẫy mà phu quân ta bày ra, mà ta cũng là một con
mồi trong cạm bẫy đó, ngay cả Trịnh Nhị ca cùng ở Hàng Châu với ta còn
hiểu rõ chân tướng của việc này trước cả ta nữa.
Bạch Thiển Dạ lau nước mắt trên mặt, nói: - Điều ta căm hận nhất không
phải là ngài làm như thế này, hay là làm như thế kia, mà là từng lời
từng lời nói dối của ngài. Từ đầu đến cuối ngài đều không hề tin tưởng
ta, thậm chí có thể nói ngài chưa từng tin tưởng bất cứ ai, bao gồm cả
bọn Hồng Nô. Ngài có từng nghĩ lần giả chết đó
của ngài sẽ gây ra sự tổn thương như thế nào đối với bọn họ không. Nếu như đêm hôm đó Phong Nghi
Nô thật sự xảy ra bất trắc gì, ngài có thể bù đắp được sao? Từ trước đến nay ngài chỉ tin tưởng vào chính mình mà thôi, dù là ngài nói cho Mã
Kiều và Mỹ Mỹ biết, thì chẳng qua cũng chỉ xuất phát từ sự bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như có thể, ngài căn bản sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.
Lý Kỳ trầm mặc một chút, nói: - Huynh thừa nhận huynh luôn có chút phòng thủ đối với bất kỳ ai, nhưng muội biết lúc đó huynh phải chịu áp lực
thế nào không?
Bạch Thiển Dạ vô cùng thản nhiên nói: - Đương nhiên ta biết, cho nên ta
luôn muốn chia sẻ giúp ngài, ta cũng luôn cố gắng chứng minh ta có thể
giúp đỡ ngài, giống như mẹ ta vẫn luôn giúp đỡ cha ta vậy. Nếu không
phải như vậy, ngài cho rằng ai sẽ tự nguyện bỏ lại phu quân của mình,
cha mẹ của mình, người thân và tỷ muội của mình, một thân một mình chạy
đến Giang Nam, có lẽ lúc đó ta đã không nói rõ ràng, nhưng kết quả lại
không đổi được sự tin tưởng của ngài, mà chỉ đổi được sự lừa gạt và tổn
thương thêm một lần nữa của ngài. Ta đã từng nói, ta không quan tâm ngài làm gì ở bên ngoài, nhưng ta hi vọng ngài đừng gạt ta. Ta không nói
ngài không giữ lời hứa, nhưng ngay cả thê tử của mình mà ngài cũng không thể tin tưởng được, thì ngài có đáng để người tin tưởng hay không?
Lý Kỳ nhíu mày, nói: - Nếu lúc trước huynh nói cho muội biết toàn bộ kế hoạch, muội sẽ làm gì?
Bạch Thiển Dạ nói: - Đây là đáp án mà ta vẫn luôn muốn nói với ngài, nhưng ngài một mực không cho ta cơ hội này.
- Vậy rốt cuộc nàng muốn thế nào mới có thể tha thứ cho ta.
Bạch Thiển Dạ nói: - Sao ngài lại không hiểu, việc này không liên quan
đến chuyện tha thứ. Ngài cứu vớt sinh linh trong thiên hạ, ngài đánh
đuổi quân Kim, ta không có tư cách gì mà nói tha thứ hay không. Nhưng,
ta không muốn sau này khi nói chuyện với phu quân ta, ta lại phải phí
công sức mà suy xét tính chân thật trong mỗi một câu nói của phu quân.
Việc này đều rất mệt mỏi đối với cả hai. Có lẽ đối với những quyền thần
trong triều như các ngài mà nói, sự tin tưởng không đáng nhắc tới, nhưng đối với ta mà nói lại vô cùng quan trọng, đặc biệt là sự tín nhiện
người nhà. Bây giờ ta không biết trong lòng ngài rốt cuộc nghĩ cái gì,
nhưng ta dám khẳng định, ngài còn che giấu lời nói dối đầy bụng để chuẩn bị nói với người trong thiên hạ, bao gồm cả ta trong đó.
Mí mắt Lý Kỳ cúi xuống, không dám nhìn thẳng Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ nhìn dáng vẻ chột dạ của Lý Kỳ, trong mắt lóe lên sự đau
buồn, khuôn mặt thất vọng, đứng dậy nói: - Nếu không còn chuyện khác, hạ quan cáo từ trước.
Lý Kỳ không nói gì.
Bạch Thiển Dạ cũng không đợi hắn trả lời thì xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối Lý Kỳ không hề mở miệng, hình như đang suy nghĩ cái gì,
cho đến khi Mã Kiều từ trên lầu đi xuống, y nói với Lý Kỳ: - Tata không
cố ý muốn quấy rầy ngài, là Trương nương tử bảo ta hỏi ngài, Bạch nương
tử của các ngươi có phải dùng cơm ở đây không?
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Mã Kiều, ngươi sẽ dối gạt Mỹ Mỹ chứ?
- Vậy ta thà tự sát. Mã Kiều không hề do dự nói.
- Vì sao?
- Vì sao ta phải lừa sư muội?
- Nếu là bất đắc dĩ.
- Sư muội ta chính là người quan trọng nhất của ta, làm sao có thể xảy
ra chuyện bất đắc dĩ được chứ. Hơn nữa, Mã Kiều ta đường đường là nam tử hán, quang minh lỗi lạc, không việc gì không thể nói với người khác.
- Thì ra là thế. Lý Kỳ không nói thêm lời nào, khóe miệng nở ra nụ cười chua xót.