Gió thu mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, thổi vào trong đình, dường như cũng bị mỹ thực rượu ngon hấp dẫn tới.
Triệu Cát hôm nay cực kỳ hưng trí, ăn cực kỳ sung sướng, tuy rằng Lý Kỳ
đã đổi thành một ly nước trái cây, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến
tâm tình của ông ta, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì không ai đoạt rượu với ông ta, cả bình thiên hạ vô song này đều thuộc về ông
ta, đương nhiên, quan trọng nhất là, lời nói của Lý Kỳ luôn chọc cho ông ta phải cười to thoải mái, tâm tình rất tốt, ăn cái gì cũng vô cùng
ngon.
Hai người tựa hồ cũng cố ý tránh chuyện cũ, chỉ giới hạn đề tài ở mỹ
thực. Triệu Cát quan tâm nhất đương nhiên chính là cuộc tỷ thí lần đó
giữa hắn và Trương Xuân Nhi, tuy rằng ông ta lúc ấy đang ở Tướng Quốc
Tự, không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe người khác thuật lại, mà bên kia
Lý Kỳ tỷ thí, biết càng chi tiết hơn.
Cùng lúc này, bọn họ rất có cùng chung ngôn ngữ, nói chuyện dường như chưa bao giờ đến đích.
Trong lúc vô tình, bình Tuyệt thế vô song đã bị Triệu Cát uống hơn phân
nửa, mặt mày hồng hào, vui tươi hớn hở, Triệu Cát buồn lâu như vậy, cuối cùng cũng khôi phục sự rạng rỡ của ngày xưa.
Triệu Cát hơi ngà ngà say, nói cũng dần nhiều hơn, uống xong ngụm nhỏ
cuối cùng trong ly, không kìm nổi cảm thán, nói: - Tuyệt thế vô song này thật sự làm cho người ta hồi vị vô cùng a! Lý Kỳ, ngươi đừng nói với
ta, ngươi chỉ đưa ta một bình như vậy?
Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên không phải, thần đã vì Thái Thượng Hoàng
chuẩn bị năm mươi thùng, chỉ có điều Tuyệt thế vô song vẫn cần một ít
thời gian nữa, thần thấy hai ngày sau có thể đưa toàn bộ đến.
Triệu Cát nghe xong, như cười như không nói: - Năm mươi thùng?
Cmn. Năm mươi thùng, ông còn thấy chưa đủ à! Lý Kỳ thầm mắng một câu,
ngoài miệng lại nói: - Thái Thượng Hoàng, thần cũng không phải là keo
kiệt, chính mình không uống rượu. Hơn nữa thần cũng không định mang
Tuyệt thế vô sông ra bán, chỉ muốn đưa một ít cho những người từng giúp
đỡ thần, thần lần này tới đây, gặp không ít quý nhân, đương nhiên Thái
Thượng Hoàng là quý nhân lớn nhất.
Triệu Cát cười ha ha, nói: - Ngươi không cần giải thích, kỳ thật ngươi có thể đến thăm ta, ta cũng rất vui vẻ rồi.
Không cần tiền, mọi chuyện đều suôn sẻ. Lý Kỳ lập tức vỗ ngực nói: -
Chuyện này Thái Thượng Hoàng cứ yên tâm, thần nhất định sẽ thường xuyên
tới đây nói chuyện với người.
- Lời này ta sẽ nhớ kỹ.
Biểu hiện của Triệu Cát rất chân thành. Một lát sau, ông ta đột nhiên nói: - Lý Kỳ, có một vấn đề, ta vẫn muốn hỏi ngươi.
- Vấn đề gì?
- Ngươi --- ngươi cảm thấy ta là một vị hoàng đế tốt sao?
- À?
Vấn đề này khiến Lý Kỳ toát mồ hôi, nếu là ăn ngay nói thật, vậy là lời
thô tục, khả năng sẽ phải dùng xe tải kéo tới. Không khỏi rất đả thương
người. Nhưng hiện tại cũng không cần phảinói dối, nghĩ thầm rằng, quốc
gia bị ông biến thành như vậy, đáp án của vấn đề này, ông hẳn là hiểu
được!
Triệu Cát liếc nhìn nét mặt của Lý Kỳ, cười cười. Nhưng nụ cười có chút
chua xót, nói: - Ngươi không trả lời, ta cũng rất vui mừng. Từ sau khi
ta truyền ngôi cho Giai Nhi, trong một khoảng thời gian dài, ta đều nghĩ lại, ta cũng biết, ta không phải là một vị hoàng đế tốt, nhưng, lúc
trước ta chưa bao giờ muốn làm hoàng đế, nhớ khi ta trước đây tiếp nhận
thánh chỉ của Thái Hậu, ta còn đang đá cầu. Lấy lời của ngươi mà nói, là bọn họ vì lợi ích của chính mình, đẩy ta lên ngôi vị hoàng đế này. Vừa
mới lúc bắt đầu, ta cũng nghĩ ta là một vị hoàng đế tốt, nhưng ta vừa
thấy đống tấu chương kia, liền nhức đầu. Có lẽ ta trời sinh không có
khiếu làm hoàng đế, vẫn là Chương Đôn có dự kiến trước! Đoan Vương ngả
ngớn, không thể làm vua thiên hạ.
Nói đến phần sau, trong mắt ông ta đã có nước mắt.
Biết ông lâu như vậy, lời này nói thật hay, ông quả thật không có khiếu
làm hoàng đế. Nhưng việc đã đến nước này, Lý Kỳ cũng không muốn ném đá
xuống giếng, dù sao ông ta cũng đã thoái vị rồi, truy cứu lại cũng không có ý nghĩa gì, nói: - Thái Thượng Hoàng cũng đừng coi nhẹ mình, kỳ thật mấy năm trước, Đại Tống ta thu phục địa khu sông Hoàng Hà, còn cướp địa khu Hoành Lũng trong tay quân Tây Hạ, điều này đối với Đại Tống ta mà
nói, đều cực kỳ quan trọng.
Triệu Cát nói: - Trừ đó ra?
- Trừ đó ra ---.
Lý Kỳ nghĩ nửa ngày, trừ đó ra, thì cũng chính là thô tục.
Triệu Cát không phải là tên ngốc, trong lòng kỳ thật rất hiểu rõ, nói: - Kỳ thật ta chưa bao giờ lưu luyến ngôi vị Hoàng đế.
Chuyện này Lý Kỳ đương nhiên biết, Triệu Cát không làm Hoàng đế, phỏng
chừng còn tốt hơn, Lý Kỳ cũng biết vì sao Triệu Cát nói câu kia, mục
đích chính là hy vọng Triệu Giai sẽ yên tâm với ông ta, có thể không
giam lỏng ông ta, nhưng vấn đề chỉ sợ người khác dụng tâm kín đáo.
Lý Kỳ thở dài, nói: - Cái này thần biết, nhưng tình hình bên ngoài hiện
giờ, còn rất nhạy cảm, cũng hy vọng Thái Thượng Hoàng có thể hiểu được.
Kỳ thật Hoàng thượng cũng rất thông cảm với Thái Thượng Hoàng, Hoàng
thượng từng nói với thần, đợi sau khi thế cục ổn định, nhất định sẽ để
Thái Thượng Hoàng người ra ngoài giải sầu.
Triệu Cát nghe xong trong mắt phóng ra tia sáng kỳ dị, nói: - Chuyện này là thật?
Lý Kỳ gật đầu.
Triệu Cát lại hỏi: - Vậy không biết còn bao nhiêu lâu?
- Này --- Hoàng thượng thật ra không nói gì, nhưng thần đoán chắc là
khoảng sang năm thôi. Lý Kỳ cũng không dám cam đoan, dù sao việc này
cũng không ai biết trước được.
Nhưng Triệu Giai nghe thấy lại vô cùng vui vẻ, bởi vì ít nhất cũng cho
ông ta hy vọng, nói nhiều hơn, nhưng ông ta chưa bao giờ đề cập đến
chuyện Lý Kỳ phản bội, quá khứ ông ta để trôi qua, dù sao ông ta cũng là nhà nghệ thuật gia, không thích tính toán chi li, tuy rằng cũng từng
oán hận Lý Kỳ. Nhưng hiện giờ, quá khứ đã trôi qua, hơn nữa trong lòng
ông ta còn cực kỳ thích Lý Kỳ, trò chuyện với Lý Kỳ tâm tình cũng tốt
hơn nhiều, ông ta hiện tại theo đuổi chỉ có một, đó là tự do, tự do của
nghệ thuật gia.
Qua một canh giờ nữa, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ, dù sao nơi này chính
là Hoàng cung, không phải muốn ở bao lâu là có thể ở bấy lâu. Nhưng
Triệu Cát vẫn lưu luyến không rời, nhẫn nhịn một năm, thật vất vả mới có thể nói chuyện, ông ta đương nhiên không muốn Lý Kỳ rời khỏi, vì thế
tiễn Lý Kỳ ra tới tận cửa cung.
Chuyện này đúng là khiến người ta không ngừng thổn thức!
Sau khi từ hoàng cung về, Lý Kỳ lại đến Bạch phủ, y thuật của Lưu Vân
Hi, là sản phẩm miễn kiểm của quốc gia, nàng nói có thể chữa khỏi, vậy
thì nhất định sẽ chữa khỏi, hiện
giờ Bạch Thì Trung trên cơ bản đã khỏi, tuy rằng đã hơn lúc trước, nhưng vẫn còn rất yếu, dù gì tuổi đã cao.
Tạm thời cũng khó khôi phục lại, nhưng ít nhất cũng có thể tự do đi lại
trong phạm vi nhất định, hơn nữa ăn uống cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng Bạch Thì Trung khỏi hẳn, cũng biểu thị Bạch Thì Trung sắp phải rời xa tòa nhà này.
Lý Kỳ mặc dù là con rể của Bạch gia, nhưng hắn cũng không dám trực tiếp
đi vào. Bởi vì Bạch Thì Trung đang ở giai đoạn bình phục cuối cùng,
thường xuyên đi lại vận động một chút, nếu chằng may đụng phải, hắn thực sự sợ Bạch Thì Trung sẽ bị tức chết, cho nên, hắn để hạ nhân trông cửa
lén đi thông báo.
Đứng trước cửa chờ một lát, thấy một bóng hình xinh đẹp đi ra, đúng là Bạch Thiển Dạ.
Đây cũng là ngoài dự liệu của Lý Kỳ.
Bạch Thiển Dạ nhìn thấy Lý Kỳ, hơi ngượng ngùng nói:
- Thật sự có lỗi, cha muội lúc này đang ở tiền viện.
Kỳ thật nhìn thấy Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ đã đoán ra được. Cười nói: -
Không sao, thật ra ta cũng sợ nhìn thấy cha vợ. Trong lòng lại bổ sung
một câu, đồ ngốc, kỳ thật có thể nhìn thấy muội, ta đi chuyến này cũng
không tệ. Lại nói: - Đi thôi.
Bạch Thiển Dạ chần chờ một lát, gật đầu.
Hai người lách qua Bạch phủ.
Lý Kỳ thuận miệng nói: - Sao hôm nay muội về sớm vậy?
Từ sau khi Bạch Thiển Dạ đảm nhiệm Kinh tế sử, có thể nói là mặt trời
không lặn, sẽ tuyệt đối không về nhà, rất khó gặp nàng ở Bạch phủ ban
ngày.
Bạch Thiển Dạ đơn giản nói: - Chuyện ngày hôm nay hoàn thành trước hạn,
trên trở về trước, hơn nữa nhà muội sắp dọn đi rồi, trong nhà cũng không ít chuyện vụn vặt.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Nghe nói Thái sư tặng cho cha vợ một ngôi nhà?
Bạch Thiển Dạ trong lòng hiểu được, khẽ ừ.
Lý Kỳ nói: - Vậy cha vợ đã biết đó là cái giá phải trả cho Quái Thập Nương để chữa bệnh cho ông không?
Bạch Thiển Dạ nói: - Mấy ngày hôm trước đã biết hết, là mẹ muội nói với
ông, tuy rằng trong lòng phụ thân ít nhiều gì cũng không thoải mái.
Nhưng có thể nhặt về một cái mạng, đã là phi thường may mắn rồi, còn yêu cầu xa vời gì nữa.
- Mọi người có thể nghĩ như vậy, ta cũng an tâm.
Bạch Thiển Dạ như chợt nhớ tới điều gì, nói: - Đúng rồi, có chuyện thiếu chút nữa quên nói cho huynh.
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Chuyện gì?
Bạch Thiển Dạ nói: - Theo muội được biết, Tần Cối định học Tuần san Đại Tống Thời đại, cũng muốn tạo dựng một phần tuần san.
Lý Kỳ ngẩn người, cười nói: - Vậy sao?
Bạch Thiển Dạ liếc nhìn Lý Kỳ, thấy thần sắc bình tĩnh, hỏi: - Có phải huynh đã sớm đoán ra không?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không phải đã sớm đoán ra được, chỉ có thể nói điều này rất bình thường. Tần Cối bên cạnh ta lâu nhất, y cũng không
phải là lần đầu tiên thấy ta lợi dụng tuần san Đại Tống thời đại, trình
diễn lật ngược tình thế là trình diễn tốt nhất, có được một phần tuần
san trong tay, cũng không phải là việc khó gì, nếu đổi lại là ta, ta
cũng sẽ bắt chước, điều này không có gì kỳ quái đâu.
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Nhưng hình như huynh không lo lắng.
Lý Kỳ mỉm cười một tiếng, nói: - Muội đừng có xem thường ta, một chút động tĩnh ấy, không đến mức để ta lo lắng.
Bạch Thiển Dạ ngẩn người, nói: - Nhưng có một điểm khiến muội rất hiếu
kỳ, Tần Cối mặc dù là thiếu tể, nhưng y không giống huynh, có Túy Tiên
Cư phía sau chống lưng, hơn nữa y xuất thân hàn môn, lại nhậm chức không lâu, của cải cũng không hùng hậu, khởi tạo tuần san tuy rằng không khó, nhưng cũng cần không ít tài lực và nhân lực, y như thế nào có được
nhiều tiền như vậy?
Lý Kỳ cười nói: - Y không có tiền, nhưng triều đình có tiền!
Bạch Thiển Dạ trợn hai mắt, nói: - Chẳng lẽ y---
- Muội đừng nghĩ Tần Cối ngu xuẩn như vậy, lúc này người nào tham ô
người ấy chết. Lý Kỳ trầm ngâm một lát, cười nói: - Nếu ta không đoán
sai, y sẽ dùng lý do minh bạch tài chính, tấu lên Hoàng thượng, lấy danh nghĩa triều đình xây dựng tuần san, chuyên tập trung vào tân pháp và
tài chính.
Bạch Thiển Dạ nháy mắt vài cái, nói: - Vậy y có lý do lợi dụng hai phần
của Quân Khí Giám, khởi tạo tuần san, Hoàng thượng cũng sẽ giao chuyện
này cho tỉnh Môn Hạ của y đi làm. Trước kia những chuyện này đều do Tuần san Đại Tống Thời đại công bố, nếu Tần Cối làm như vậy, Tuần san Đại
Tống Thời đại tất sẽ chịu ảnh hưởng.
Lý Kỳ cười nói: - Dù nhiều hay ít cũng đều sẽ có, nhưng dù nói thế nào, y đều xuất phát từ góc độ triều đình, tối đa cũng chỉ vì mình mà tuyên
truyền, nhưng Tuần san Đại Tống Thời đại xuất phát từ góc độ dân chúng,
nhìn nhận vấn đề, y dùng giọng quan, ta dùng giọng dân, dư luận từ đầu
đến cuối vẫn nằm trong tay chúng ta, y là ta đưa ra ngoài, y có thủ đoạn gì, trong lòng ta biết rất rõ.
Nói xong, hắn quay đầu đi, nói: - Còn nữa, Thất Nương, muội đừng quên kế hoạch của chúng ta, y làm như vậy, đối với chúng ta chưa chắc đã là
chuyện xấu. Việc này để cho ta xử lý, muội chú ý sức khỏe nhiều một
chút, làm Kinh tế sử, những việc phải làm rất nhiều, mọi chuyện đều phải tự mình làm, một khi mệt mỏi, những chuyện cả công và tư đều không
xong.
Mí mắt Bạch Thiển Dạ thoáng cụp xuống, hạ giọng nói: - Vâng, muội biết rồi.