Đêm đã khuya, vầng trăng khuyết treo nơi chân trời, vô cùng keo kiệt ném chút ánh sáng nhàn nhạt trên mảnh đất rộng lớn này, dường như là cho
nhiều thêm một chút nữa cũng không thể.
Trong một ngôi miếu đổ nát ở thành nam, nương theo ánh trăng yếu ớt kia
chỉ thấy một bóng đen đang đi tới đi lui ở trong đó, nhìn qua tựa hồ khá lo lắng, loáng thoáng nghe được nàng đang không ngừng lẩm bẩm: - Đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa tới, sao còn chưa tới.
Bởi vì vị trí địa lý của ngôi miếu đổ nát này vô cùng hẻo lánh, xung
quanh đều tối đen một vùng, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng ếch kêu
"ồm ộp".
Qua hồi lâu, một bóng người lén lén lút lút đi nhanh về phía ngôi miếu,
trong lúc đi đường còn không ngừng nhìn đông ngó tây, giống như là sợ bị người ta nhìn thấy vậy.
- Là Minh ca sao?
Trong miếu truyền ra tiếng nói mềm mại của nữ tử.
Bóng dáng lén lút kia nghe xong thì bước nhanh vào trong miếu: - Muội có chuyện gì vậy? Chẳng phải ta đã nói với muội rồi sao, hiện nay đang là
lúc quan trọng, không có chuyện gì quan trọng thì đừng dễ dàng tới tìm
ta, hơn nữa hôm qua vị Khâm sai đại nhân đặc biệt đến tra án này đã đến
Hàng Châu rồi, hôm nay nếu để người ta nhìn thấy, chúng ta đều xong đời
đó.
Cô gái nói:
- Muộimuội cũng không muốn mà, huynhhuynh có biết, hôm nay Khâm sai đại nhân đã truyền ta đến hỏi chuyện rồi.
- Sáng nay ta đã biết rồi, nhưng chẳng phải ta đã nói rõ với muội từ sớm rồi sao, chỉ cần muội làm theo cách ta nói thì nhất định không sao cả.
Việc này chúng ta làm không một kẽ hở, chỉ cần chúng ta không tự mình
rối loạn thì bọn họ tuyệt đối không thể phát giác, cho dù bọn họ có hoài nghi thì họ cũng không thể tìm được chứng cớ, muội nhất định phải bình
tĩnh!
- Nhưngnhưng Khâm sai đại nhân này cũng không phải nhân vật dễ chọc đâu. Y là Cao Nha nội con trai của Cao Thái úy, muội đã nghe được rất nhiều
chuyện của y ở Kinh thành đó.
- Ta cũng nghe nói rồi, vậy thì sao chứ, đừng nói là Cao Cầu đã quy ẩn,
cho dù là chưa, thì việc này làm ầm ĩ như vậy, nếu không có chứng cứ xác thực, y cũng không có cách nào với chúng ta.
Nữ nhân lo lắng nói: - Nhưngnhưng muội vẫn cảm thấy, hình như y đã phát giác ra cái gì đó rồi.
Nam nhân cả kinh thất sắc nói: - Cái gì? Muội muội có nói sai hay không.
Nữ nhân kích động nói: - Khôngkhông có, toàn bộ muội đều nói theo lời
huynh dạy, nhưngnhưng y có dò hỏi bệnh tình của muội, hơn nữa y còn mượn cớ có quen biết với Triệu Minh Thành, nói muốn giúp Triệu Minh Thành
chăm sóc tốt cho muội, còncòn nói ngày mai muốn dẫn theo một ngự y đến
nhà muội giúp muội chẩn mạch.
- Việc nàyviệc này đã trôi qua lâu như vậy rồi, hẳn là không tra ra đâu.
Tuy nói như vậy nhưng trong giọng nói rõ ràng còn lộ vẻ bối rối.
- Muội cũng không biết, Minh ca, muội thật sự rất sợ, lỡ như điều tra ra, chúng ta xong đời rồi.
Nữ nhân nói đến đoạn sau thì giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Lúc đối diện với những chuyện trọng đại, so với nam nhân mà nói thì nữ nhân thật sự là yếu thế trước.
Nam nhân nghe thấy thì hơi cúi mày, liếc mắt nhìn nữ nhân kia, trong mắt lóe lên sát ý, ngoài miệng lại nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây rồi, những việc này ta sẽ nghĩ cách giải quyết, muội đừng tự mình hù mình. Nói xong y vươn hai tay ra ôm nữ nhân kia vào lòng.
- Minh ca, bây giờ muội chỉ có thể dựa vào huynh, huynh tuyệt đối không thể vứt bỏ muội được.
- Sao lại thế chứ, Cầm muội, muội có thể yên tâm, lùi lại một vạn bước
mà nói, nếu thật sự có động tĩnh gió thổi cỏ lay nào đó, cùng lắm thì
chúng ta bỏ trốn là được, đi đến một chỗ không ai quen biết chúng ta
tiếp tục sống.
- Ừ.
Bốp bốp bốp!
Đột nhiên một tràn tiếng vỗ tay vang lên, lại nghe thấy âm thanh ngả
ngớn lên tiếng: - Đặc sắc! Đặc sắc! Chiêu giết người diệt khẩu này thật
là cực kỳ đặc sắc mà!
- A!
Nương theo tiếng hét kinh hãi mà nữ nhân kêu lên, hai người đang ôm nhau trong miếu liền tách ra nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt, từng ánh lửa sáng ngời chiếu vào trong.
Giữa ánh lửa khi sáng khi tối, trong tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy một đám người tràn vào từ bên ngoài.
- A!
Ngay khi trong miếu được thắp sáng lên, nữ nhân kia lại thét lên kinh
hãi, chỉ vào chủy thủ trong tay nam nhân đang giơ lên kia, đôi mắt oán
giận nói: - Ngươingươi thật độc ác mà, lại muốn giết người diệt khẩu.
Đôi mắt nam nhân kia lóe lên ánh sao, vội nói: - Cầm muội, muội đừng
hiểu lầm, tata vừa bị chấn kinh mới rút ra thôi, muội đừng tin tưởng lời của người khác mà!
- Lôi Minh, ngươi còn muốn gạt ta, Lưu Cầm ta thật sự là mắt mù, không ngờ lại tin tưởng ngươi.
Người này chính là thị thiếp Lưu Cầm của Triệu Minh Thành và thiếu đông chủ của hiệu thuốc Lôi gia Lôi Minh.
- Ha ha, không ngờ bản quan tới đi tuần sát còn có thể nhìn thấy vở kịch hay như vậy.
Chỉ thấy một người dẫn đầu hai tay chống nạnh, cười ha ha nói.
Người này chính là Cao Nha nội, bên cạnh y còn có một đám quan binh Âu Dương Triệt, Sài Thông, Hồng Thiên Cửu và Mã Kiều.
Không xong! Chúng ta đều trúng kế! Lôi Minh đảo đôi mắt, vội vàng hành
lễ nói: - Hóa ra là Khâm sai đại nhân, thảo dân Lôi Minh bái kiến Khâm
sau đại nhân, Tri phủ đại nhân.
Cao Nha nội vui tươi hớn hở nói: - Miễn lễ, miễn lễ, đúng rồi, nửa đêm
nửa hôm hai người các ngươi đến đây làm gì? Hửm? Vị này chẳng phải là
Lưu thị sao? Hôm nay chúng ta đã gặp qua rồi mà!
Lôi Minh liếc mắt nhìn Lưu Cầm, vội vàng giành nói: - Thảo dân không dám lừa gạt Khâm sai đại nhân, thật ra thảo dân và Lưu Cầm đã ngầm nảy sinh tình cảm, chỉ vì Triệu tiểu tướng công vừa mới qua đời không lâu, do
vậy chúng ta chỉ có thể đến đây hẹn hò thôi.
Âu Dương Triệt liếc nhìn Lôi Minh, thấy gã mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, dáng vẻ cũng là nhất biểu nhân tài, thầm nghĩ, Lý Kỳ quả nhiên
không nói sai, người này đích thực là một kẻ độc ác mà, vào lúc này lại
không chút bối rối, đầu óc lại rất rõ ràng.
Có câu bắt trộm bắt tang, bắt gian tại giường, Lôi Minh vô cùng rõ ràng, chỉ dựa vào tình hình lúc này, bọn Cao Nha nội còn không có cả tư cách
tố giác bọn họ thông gian nữa, nhiều lắm cũng sẽ chỉ nói Lưu Cầm không
tuân nữ tắc thôi, càng không nói đến vụ án Triệu Minh Thành, do vậy gã
lựa chọn bo bo giữ mình, hào phóng thừa nhận gã và Lưu Cầm tới đây hẹn
hò, như vậy thì gã có thể phủ nhận những chuyện còn lại.
Không thể không nói gã đã đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất, cho đến lúc
này, đám người Cao Nha nội vẫn không có cách nào với gã, bởi vì trong
tay thiếu chứng cứ mà!
Cao Nha nội ha ha nói: - Hóa ra là một đôi gian phu dâm phụ nha.
Lôi Minh nói: - Kính mong đại nhân minh giám, thảo dân chỉ đến đây hẹn
hò với Lưu Cầm, hoàn toàn không làm ra chuyện vượt rào nào.
Sài Thông cười mỉm nói: - Chuyện hẹn hò thế này ta đã gặp không ít,
nhưng mà cầm chủy thủ đi hẹn hò thì thật sự là lần đầu nhìn thấy đó. Y
còn đặc biệt nhấn mạnh chữ "chủy thủ".
Lưu Cầm thấy Cao Nha nội và Âu Dương Triệt đến, lại thấy Lôi Minh muốn
giết nàng diệt khẩu, vốn đã không còn hi vọng gì, nhưng vừa nghe thấy
chủy thủ thì lửa giận bùng lên, chợt ngẩn người, kiên quyết nói: - Đại
nhân, dân phụ muốn tự
Sắc mặt Lôi Minh căng thẳng, lớn tiếng ngắt ngang lời Lưu Cầm: - Cầm
muội, muội muốn làm gì, lần này rõ ràng là có người bày kế hãm hại chúng ta, muội chớ có trúng kế của kẻ gian mà!
Hồng Thiên Cửu nhỏ
giọng nói: - Ca ca, gã đang mắng chúng ta là kẻ gian nha.
Cao Nha nội hừ nói: - Kẻ bày kế cũng không phải là chúng ta, không có quan hệ gì tới chúng ta hết.
- Vậy cũng đúng nha.
Tiểu Cửu vô tâm vô phế lại rất hứng thú mà xem tiếp.
Lưu Cầm lạnh lùng nói: - Ta nhìn thấy rất rõ ràng, cái thứ lòng lang dạ
sói ngươi vừa rồi rõ ràng là muốn giết ta diệt khẩu. Hừ, bây giờ ta cũng không muốn sống nữa, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống yên ổn.
Đại nhân, dân phụ muốn đầu án tự thú.
Cao Nha nội ha ha nói: - Vậy sao? Mau nói đi, bản quan đang lo không có án để làm đây.
- Ngươi!
Sát khí trong mắt Lôi Minh lại nổi lên, giơ chủy thủ đâm về phía Lưu Cầm.
Bốp một tiếng!
Lôi Minh chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, chỉ nghe keng một tiếng, chủy thủ đã rơi xuống đất rồi.
Mã Kiều tiến lên một bước, thản nhiên nói: - Mã Kiều ta bình sinh ghét
nhất là nhìn thấy nam nhân ức hiếp nữ nhân. Loại người như ngươi, giết
chết ngươi còn sợ làm bẩn tay ta nữa, ngươi tự mình quỳ xuống đất đi.
Không tốt, nếu Mã Kiều ra tay thì làm sao còn cơ hội cho ta trình diễn
chứ, Cao Nha nội đảo mắt, vung vạt áo trước, hét to một tiếng nói: - Dâm tặc, còn không bó tay chịu trói.
Đang khi nói thì y làm gương dẫn đầu xông lên phía trước.
- Phịch!
- A!
Trong thoáng chốc, chỉ thấy Cao Nha nội đột nhiên bị bắn ngược về.
Sài Thông, Hồng Thiên Cửu bước lên phía trước đỡ lấy gã: - Ca ca, sao huynh lại bay về rồi?
Cao Nha nội che ngực, ho khan một trận: - Khụ khụ khụ, quyền cước của
thằng nhãi này rất lợi hại, lên cho ta, nhất định phải bắt được thằng
nhãi này.
Đúng lúc này, lại nghe thấy từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xé gió, một ánh chớp bắn về phía Lưu Cầm.
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp đó.
Một thanh đoản đao bay ra từ ống tay áo của Mã Kiều.
Chỉ thấy tia lửa bốn phía, lại nghe thấy leng keng leng keng vài tiếng, một chiếc đinh sắc rơi xuống đất.
Chiếc đinh sắt đột nhiên bắn tới này khiến mọi người đều cả kinh thất sắc.
- Mau mau bảo vệ ca ca.
- Tiểu Cửu chú ý.
- Mọi người chú ý có mai phục.
Ba tiểu công tử này tuy rằng bình thường phá đám nhau đến mức không còn
gì để nói, nhưng khi gặp phải khó khăn đích thực thì vô cùng đoàn kết,
tranh nhau che trước người đối phương.
Lôi Minh thấy có cơ hội liền xoay người lao về phía cửa sổ bên cạnh.
- Tội gì phải như vậy!
Mã Kiều lắc đầu thở dài, còn chưa dứt lời thì mọi người liền cảm thấy hoa mắt.
Lôi Minh bật mạnh một cái, chính lúc đang chuẩn bị phá cửa sổ chạy ra
thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng bị kéo một cách mạnh mẽ.
- Trở về cho ta.
Chỉ thấy một tay Mã Kiều tóm lấy đai lưng của Lôi Minh, hét lớn một
tiếng kéo về phía sau, hai chân nhanh chóng di chuyển đến vị trí tốt
nhất, khi ra chiêu y chú trọng nhất là phải phong độ, bay người tung
cước đá ra trúng ngay giữa bụng Lôi Minh.
Mang theo tiếng kêu đau đớn, Lôi Minh bay thẳng lên trời.
- Oa!
Ba tiểu công tử chậm rãi ngẩng đầu, động tác rất đồng đều, miệng còn đồng thanh phát ra tiếng kêu thán phục.
Nhưng Lôi Minh này cũng không phải là loại người hời hợt, ngay trong
chớp mắt khi gã rơi xuống đất, hai chân đột nhiên co lại, mạnh mẽ phát
lực về phía sau nương theo quán tính mà nhào về phía Mã Kiều như một con báo săn, vung ra một quyền.
Mã Kiều nghiêng mắt nhìn thoáng qua, thân mình khẽ nghiêng qua, nhẹ
nhàng tránh thoát, ngay khi nắm đấm của Lôi Minh vụt qua trước ngực, y
ra tay nhanh như chớp tóm lấy cổ tay của Lôi Minh kéo lên phía trên, gần như cùng lúc, chân phải lại giẫm mạnh một cái.
Chỉ nghe tiếng gã xương thanh thúy vang lên "rắc" một tiếng.
- A!
Tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng của Lôi Minh, đầu gối phải giống
như bị rút hết sức lực vậy, quỳ trên mặt đất, nếu không phải Mã Kiều còn đang kéo tay phải của gã thì phỏng chừng đã gục xuống đất rồi.
Mã Kiều giẫm lên đầu gối phải của gã, khinh miệt nói: - Nếu ngươi không
muốn đầu gối trái cũng bị ta giẫm nát, thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta. Nói xong y liền tùy tiện ném tay Lôi Minh ra. Tuy nói là Mã Kiều chỉ
giẫm lên đầu gối phải của Lôi Minh, nhưng Lôi Minh lại cảm thấy cả người đều không thể động đậy, hai tay chống xuống, quỳ trên mặt đất. Đối diện với Mã Kiều hùng mạnh lại lãnh huyết vô tình như vậy, gã cũng chỉ có
thể nén lại cơn đau đầu gối vỡ vụn mà quỳ ở đó, giọt mồ hôi to như hạt
đậu tuôn xuống, ngay cả tiếng cầu xin tha thứ cũng không thốt ra được.
Mã Kiều vỗ vạt áo trước, lắc đầu thở dài nói:
- Có đôi khi ta thật sự không hiểu nổi, tại sao loại tiểu nhân hèn hạ
giống như người luôn phải đợi đến khi không đứng dậy nổi thì mới cam
lòng quỳ xuống chứ.
Sài Thông ra tiếng nhắc nhở: - Mã hộ vệ, vẫn còn một người nữa!
Ánh mắt Mã Kiều thoáng liếc ra sau, thở dài một hơi, ảo não nói: - Thật
sự là không may mà, gặp được tên rác rưởi như vậy, sớm biết như vậy thì
nên đổi với Tửu Quỷ rồi.
- Này này này, Mã Kiều, Mã Kiều.
Cao Nha Nội đột nhiên nhỏ giọng kêu lên.
Mã Kiều đưa mắt sang dò hỏi.
Cao Nha nội ra sức nháy mắt nhìn Lôi Minh.
Dù sao Mã Kiều và Cao Nha nội cũng là người quen cũ, duỗi tay về phía Lôi Minh, nói: - Xin tự nhiên.
Nhận được lời hứa của Mã Kiều, Cao Nha nội biết lần này ổn rồi, lại xông lên lần nữa, có thù không báo thì không phải là tính cách của tên dở
hơi này, đợi đến mười năm thì càng không thể nào.
Cao Nha nội vọt đến trước mặt Lôi Minh, bày ra tư thế đá cầu, chính là
chiêu Như chuyển Càn Khôn kia, tiêu sái gì đó đều bỏ đi, nhưng chính vào lúc này, Sài Thông đột nhiên reo lên: - Nha nội, giải thưởng Hòa bình.
- Ngươi không nói sớm, ai nha!
Cao Nha nội rên rỉ một tiếng, cưỡng ép xoay người lại, nhưng chính vì
thế mà y không chỉ không đá trúng Lôi Minh, mà bản thân còn nặng nề ngã
xuống đất.
Sài Thông và Hồng Thiên Cửu đồng thời che kín hai mắt lại.