Mặt sông không gió, nước lặng như gương, ánh nắng mặt trời chiếu xuống
phản xạ trên mặt nước giống như một quầng sáng nhu hòa trôi nổi trên mặt sông.
Chẳng biết từ lúc nào, một chiếc du thuyền chạy đến, đẩy ra từng ánh từng ánh hoa văn tinh tế, kéo dài đến rất xa rất xa.
- Hảo bà, hy vọng bà có thể sớm ngày đoàn tụ với người nhà của bà.
Một nữ tử nhỏ nhắn uyển chuyển đứng ở đầu thuyền, trong tay cầm một hũ tro cốt, chậm rãi rải tro cốt vào trong dòng sông.
Tro cốt bay theo gió, đồng thời cũng mang đi một câu chuyện cũ không dám nhớ lại.
Vị nữ tử này dĩ nhiên là Lý Thanh Chiếu, mà sau lưng nàng còn một nam tử đứng đó, chính là Lý Kỳ.
- Ai!
Qua một hồi lâu, cuối cùng Lý Thanh Chiếu đã trút hết toàn bộ tro cốt
trong hũ xuống sông rồi, sau khi thở dài một tiếng thì quay người lại.
Hai tay Lý Kỳ ôm ngực, dựa trên khoang thuyền, mỉm cười nói: - Thanh
Chiếu tỷ tỷ, tỷ thật là tốt, tuy Trương tiểu tướng công không phải do
chính tay Hảo bà độc chết, nhưng bà ấy cũng không tránh khỏi liên quan,
vậy mà người lo việc hậu sự cho bà ấy lại là tỷ.
Hóa ra Trương Hảo không phải thực sự thông đồng với Lưu Cầm, Lôi Minh,
chẳng qua chỉ là khi đó bà ấy có thể nhìn thấy hung thủ núp sau cửa sổ
hạ độc. Tuy lúc đó trời đã chạng vạng tối, bà ấy không thể nào nhìn rõ
là ai, nhưng Lý Kỳ biết, tuy bà ấy không đoán được ai là gian phu, nhưng bà ấy hẳn đã sớm phát giác được Lưu Cầm từng mang thai, bởi vì lúc
trước bà ấy từng sinh con, bà ấy vô cùng quen thuộc về mặt này.
Mà trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, bà ấy đã đưa ra lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời của mình, chính là trợ Trụ vi ngược.
Đây cũng là lý do vì sao khi Lưu Cầm, Lôi Minh cung khai hoàn toàn không nhắc đến Trương Hảo.
Bởi vì chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, một sự trùng hợp mà ngay cả Lôi
Minh cũng không ngờ được, khi đó gã nhất định cho rằng ông trời cũng
đang giúp gã.
Lý do Trương Hảo làm như vậy cũng rất đơn giản, bởi vì bà ấy hận Triệu
Cát, bà ấy hận những gian thần này, chính vì bọn họ, bà mới mất đi
chồng, nhi tử, vốn dĩ cả đời này của bà vô cùng hạnh phúc, chí ít sẽ
không cô đơn hơn mười năm, càng không không con đưa tiễn.
Thật ra Triệu Minh Thành cũng không thể nói là gian thần, nhưng y đích
thật là đã theo Triệu Cát nam hạ. Trong cơn phong ba chính trị này, dư
luận sẽ chỉa mũi dùi vào những người này, Triệu Minh Thành dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Truyền qua truyền lại, Triệu Minh Thành cũng trở thành
một đại đại gian thần.
Trương Hảo vốn là một dân phụ thuần phác, không hiểu việc trong triều,
cũng không có năng lực phân biệt thị phi về mặt này, thế nên bà đã coi
Triệu Minh Thành là một trong những hung thủ hại chết chồng bà lúc
trước.
Cô đơn mười mấy năm chồng chất khiến trái tim bà chớm nở mầm trả thù, bà cần một đối tượng để trút giận.
Tuy Triệu Minh Thành không phải do bà giết, nhưng chết hay không chết đều là do suy nghĩ của bà ấy thôi.
Nhưng tâm địa Trương Hảo không xấu, cho nên sau khi bà thật sự nhìn thấy Triệu Minh Thành chết, trong lòng chẳng những không có chút vui vẻ trả
được thù, mà còn cảm thấy vô cùng hối hận. Mấy ngày nay bà ấy cũng luôn
sống trong sự tự trách, bà ấy từng muốn tự tử, nhưng bà ấy lờ mờ đoán
được Lưu Cầm có thể còn muốn hại cả Lý Thanh Chiếu, do đó vẫn luôn đợi.
Bà ấy hi vọng Lý Thanh Chiếu có thể thoát thân, bà ấy cũng từng muốn đến đầu án tự thú, nhưng vấn đề là ai sẽ tin lời một người phụ nữ như bà
chứ.
Vì thế bà ấy đã quyết định, nếu vào ngày Lý Thanh Chiếu bị tuyên án mà
vẫn chưa lật án được, thì thể nào bà ấy cũng phải đi thử một lần.
Ngày đó khi bà ấy đến phủ nha, nghe thấy hóa ra chính mình đã giúp đỡ
một tên đại dâm tặc, trong lòng càng thêm hối hận. Sau khi bà trở về
nhà, bà vẫn luôn đợi Lý Thanh Chiếu quay về, bà hi vọng có thể chính
miệng nói xin lỗi với Lý Thanh Chiếu, ngay lúc Lý Thanh Chiếu đi vào
trong viện, bà đã uống thuốc độc rồi.
Lý Thanh Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu, đau thương nói: - Người đã chết rồi,
còn nói những việc này làm gì. Bà ấy chẳng qua chỉ là một người đáng
thương thôi, ta chỉ hi vọng bi kịch này sẽ không xảy ra nữa.
Lý Kỳ nhún vai, cười khổ nói: - Việc này e rằng rất khó nha. Lòng người
hiểm ác, cho dù thiên hạ thái bình thì loại chuyện này cũng không tránh
khỏi được, chỉ khác biệt là nhiều hay ít thôi.
- Lòng người hiểm ác.
Lý Thanh Chiếu ngửa mặt khẽ thở dài một tiếng.
Lý Kỳ liếc nhìn Lý Thanh Chiếu, nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, thật ra cái chết của Trương Hảo đã nói cho chúng ta biết một đạo lý.
Lý Thanh Chiếu nói: - Đạo lý gì?
Lý Kỳ nói:
- Tỷ nghĩ thử xem, nếu bà ấy không phải luôn sống trong đau thương, thì
trong khoảnh khắc đó sao lại đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy chứ. Từ đó có thể thấy, con người không thể luôn nhìn về phía sau, mà phải nhìn ra phía trước, sống cho thật tốt mới là hoài niệm tốt nhất đối với người
đã chết, dầu gì cũng có thể khiến cho sự hoài miện này duy trì được lâu
hơn.
Lý Thanh Chiếu ngẩn người, lập tức hiểu ra, khẽ cười nói: - Ngươi luôn biết an ủi người khác như thế.
Lý Kỳ ha ha nói: - Quá khen, quá khen.
Lý Thanh Chiếu vén mấy lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, cười nói: -
Thật ra từ trên người ngươi có thể nhìn ra được điểm này, cho dù là việc khó cỡ nào, ngươi vẫn luôn lựa chọn đối diện nó.
Lý Kỳ nói: - Thật ra ta của trước kia không phải như vậy đâu, chỉ là về
sau trải qua một việc cũng đã nghĩ thông rồi, dùng một câu châm ngôn để
nói: cuộc đời luôn phải sống tiếp mà, vui vẻ cũng qua một ngày, bi
thương cũng qua một ngày, tội gì lại làm cho mình giống như người đáng
thương nhất trên đời này chứ.
- Ngươi nói rất có lý. Lý Thanh Chiếu như thoáng suy nghĩ rồi gật đầu,
nói: - Nhưng cho dù nói thế nào, đa tạ ngươi có thể ở bên cạnh ta mấy
ngày nay. Nếu không có ngươi, e rằng ta rất khó chống đỡ được. Nhưng
ngươi yên tâm, thực ra khi ta ở nhà thủy tạ đã nhìn ra được rồi, tuy nói phu quân chết rất oan uổng, nhưng bản thân phu quân cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh được. Nếu khi đó phu quân không lựa chọn nam hạ mà ở lại Khai Phong, việc này sẽ không xảy ra, đây có thể là ý trời, là
ông trời trừng phạt phu thê chúng ta.
Lý Kỳ cười nói: - Tỷ có thể nghĩ như vậy thật là quá tốt rồi, ông trời
đích thực là một con dê chịu tội vô cùng tốt, có thể đẩy hết mọi chuyện
không vui cho ông trời, đây chính là một người thông minh.
Lý Thanh Chiếu cười khúc khích, nói: - Nếu ta không nhớ lầm, ngươi đã không chỉ một lần tỏ ý bất mãn với ông trời rồi.
- Đâu chỉ là bất mãn, quả thực là hận muốn chết. Lý Kỳ nói xong, hơi ngẩn ra, lại hơi tự giễu nói:
- Có lẽ bây giờ trong lòng còn có thêm sự cảm
kích, thật sự là yêu hận đan xen nha!
Lý Thanh Chiếu nghe được không hiểu lắm, nhưng cũng không hỏi nhiều,
bỗng nhiên nói: - Đúng rồi, ngươi đến Hàng Châu không phải vì việc công
sao? Ta có phải đã làm lỡ việc của ngươi không.
Lý Kỳ cười nói một cách tự tin: - Việc này tỷ cứ yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
- Vậy thì tốt. Lý Thanh Chiếu gật đầu, nói: - Việc này đã qua rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ không sao đâu. Ngươi nên đặt hết tâm tư vào việc công
đi, nếu ngươi vì ta mà làm lỡ việc công, vậy ta sẽ thành tội nhân thiên
cổ đó.
- Không khoa trương như vậy chứ.
- Tuy ta không biết mục đích chuyến đi này của ngươi, nhưng ngươi thân
là Xu Mật Sứ mà lại đích thân nam hạ, nhất định không đơn giản.
Lý Kỳ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, may mà tỷ không phải thân nam nhi, bằng không thì làm gì còn có chuyện của ta nữa.
Lý Thanh Chiếu đột nhiên mỉm cười, nói: - Ngươi biết không, cách đây
không lâu ta cũng từng buồn phiền về chuyện này, đặc biệt là khi nhìn
thấy quốc gia tràn ngập nguy cơ, ta thật sự hận bản thân mình sao lại là thân nữ nhi chứ. Nhưng bây giờ ta sẽ không nghĩ như vậy nữa, bởi vì
tính cách của ta căn bản không thích hợp làm quan, bởi vì ta không biết
thay đổi, lại quá cứng ngắc, cho dù không làm quan cũng từng gây ra
không ít phiền toái cho phu tử. Nếu thật sự làm quan, nói không chừng sẽ còn liên lụy rất nhiều người, ngươi thông minh hơn ta nhiều.
Lý Kỳ lắc đầu, nghiêm mặt nói: - Thật ra ta có thể có được hôm nay, cũng không thể bỏ qua công lao của Thanh Chiếu tỷ tỷ. Mỗi lần nói chuyện với tỷ, ta đều có thể học được rất nhiều, đây là sự thật. Nói đến cùng lúc
đầu ta chẳng qua cũng chỉ là một đầu bếp mà thôi, chỉ biết mấy đạo lý
nhỏ như hành trộn đậu phụ thôi, đối với việc làm giàu trên con đường làm quan của ta vô cùng cần có người khuyên bảo bên tai ta, nhắc nhở ta,
giúp ta chỉnh sửa lại những suy nghĩ sai lệch, là tỷ giúp ta hiểu ra rất nhiều đạo lý lớn. Ta thật sự cũng coi như khá may mắn, gặp được mấy vị
thầy giáo giỏi, mà tỷ cũng là một trong số đó.
Lý Thanh Chiếu ngơ ngẩn trong chốc lát, mấy câu này của Lý Kỳ làm nàng
có chút thụ sủng nhược kinh, nói: - Thật sao? Không phải ngươi luôn nói
ta ảnh hưởng đến Tam nương sao?
- Ặcta nghĩđây hẳn là chênh lệch giữa ta và phu nhân. Lý Kỳ dang hai tay ra nói.
Lướt trên mặt sông một hồi, Lý Kỳ và Lý Thanh Chiếu liền chuẩn bị quay
về, nhưng vừa mới lên bờ, một hộ vệ đã vội vàng lên đón, bẩm cáo nói: -
Đại nhân, Nhạc Tướng quân, Hàn Tướng quân đã đến rồi.
- Bây giờ họ đang ở đâu?
- Ở Túy Tiên sơn trang.
- Ta biết rồi.
Do Lý Thanh Chiếu còn phải về nhà thu dọn một số đồ, nàng đã bàn xong
với bọn Tần phu nhân, dọn đến ở cùng với các nàng. Vốn dĩ Lý Kỳ dự định
đi chung với Lý Thanh Chiếu, nhưng bây giờ chắc chắn là không thể rồi,
thế là hắn lệnh cho hai hộ vệ hộ tống Lý Thanh Chiếu đi, còn hắn lại tự
mình chạy về.
- Chậc chậc, sơn trang này thật là đẹp, nếu ta có thể ở trong này thì tốt biết bao nhiêu nha!
- Ngưu Tướng quân, huynh đừng có nằm mơ nữa, huynh có biết ở lại đây một đêm tốn bao nhiêu tiền không?
- Vậy thì không phải à, Xu Mật Sứ luôn đối xử tốt với ta, nói không chừng ngài ấy còn tặng một phòng cho ta đó.
- Ngưu Cao, có phải huynh đánh trận đánh đến hỏng não rồi không, còn nói mấy lời mê sảng này nữa.
Lý Kỳ đi đến trước cửa đình viện thì thấy ba người thô lỗ Nhạc Phi, Ngưu Cao, Hàn Thế Trung đang nhìn đông ngó tây trong đó, giống hệt như một
đám Lưu mỗ mỗ lên phố vậy, tiến lên cười nói: - Nhạc Phi, não của thằng
nhãi này không có hỏng đâu, không chỉ như vậy, y còn khôn khéo vô cùng, y nói vậy là cố ý nói cho ta nghe đấy.
Nhạc Phi, Hàn Thế Trung ngẩn ra, thấy Lý Kỳ đi tới, vội vàng ôm quyền nói: - Nhạc Phi (Hàn Thế Trung) tham kiến Xu Mật Sứ.
Ngưu Cao cũng ngẩng mặt tươi cười đi qua hành lễ.
Lý Kỳ cười gật đầu, chỉ Ngưu Cao nói: - Con trâu cứng đầu ngươi.
Ngưu Cao thấy bị Lý Kỳ phát hiện, vẻ mặt xấu hổ đang muốn giải thích, nào biết Lý Kỳ lại nói tiếp:
- Thật sự là càng ngày càng thông minh, ngươi nói không sai, ta đích
thực có dự định giúp mỗi người các ngươi xây dựng một tòa lầu các ở
trong này.
Ngưu Cao mừng rỡ nói: - Thật sao?
- Ngươi thông minh như vậy, ta gạt được ngươi sao.
- Xu Mật Sứ quá khen. Ngưu Cao vui tươi hớn hở mỉm cười.
Sặc! Ta đang khen ngươi sao, con trâu cứng đầu này càng ngày càng không biết xấu hổ, Lý Kỳ câm nín mà trợn trắng mắt.
Nhạc Phi lại nói: - Như vậy sao được chứ.
Ngưu Cao nói: - Nhạc Phi, xem huynh nói kìa, vậy chẳng phải là coi
thường Xu Mật Sứ của chúng ta sao, chút tiền đó thì có là gì chứ.
Lý Kỳ cười khoát tay, nói: - Được rồi, đây là thứ mà các ngươi nên có.
Trung quân báo quốc và hưởng thụ đâu phải là một chuyện chứ, còn nữa con trâu cứng đầu ngươi đừng có làm bẩn ta, cẩn thận ta điều ngươi đi trông cửa đó.
Ngưu Cao vội vàng ngậm miệng lại.
Nhạc Phi, Hàn Thế Trung vội vàng ôm quyền nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ cười nói: - Tạ ơn thì miễn đi, hi vọng các ngươi mang tin tốt đến
cho ta. Thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, ta
gọi người mang chút rượu và đồ ăn đến coi như là đón gió tẩy trần cho
các ngươi.
Rất nhanh, vài tên hộ vệ đã xếp đặt xong bàn ghế.
Bốn thủ lĩnh của quân đội Đại Tống ngồi xuống quanh bàn tròn.
Lý Kỳ nói thẳng ra: - Tình hình Đại Lý thế nào?
Nhạc Phi nói: - Hai ngày trước, chúng ta nhận được tin truyền đến từ
Đoàn thị, Đoàn Chính Nghiêm đã chạy thoát khỏi sự khống chế của Cao thị, bây giờ đang tập kết quân đội, sau khi mạt tướng nhận được tin tức này
liền lập tức cùng Ngưu Cao chạy đến đây.
Lý Kỳ ừ một tiếng, ha ha nói: - Đây thật sự là một khởi đầu tốt đẹp mà.