Nói đến Cao Nha Nội cái tên khủng bố này.
Lý Kỳ lúc này mới nhớ tới cái tên dở hơi này, từ sau khi phán quyết vụ
án Triệu Minh Thành, y vẫn bám dính ở bên cạnh Lý Thanh Chiếu, sau đó
Nhạc Phi bọn họ lại tới nữa, liên tục mấy ngày hôm nay cũng đều không có nhìn thấy ba tên dở hơi này, hơn nữa hắn tưởng là Cao Nha Nội bọn họ mà đến đây, nhất định sẽ gào thét đòi ở một nửa Sơn đình viện, nhưng sự
thật lại lần nữa chứng minh là hắn đã đoán sai, Cao Nha Nội bọn họ chưa
hề tới nơi này.
Cái tính thẳng như ruột ngựa của Lý Kỳ, khiến cho tam nữ quả thật là
không biết nên khóc rống một trận, hay là nên mắng cho Lý Kỳ một trận,
cuối cùng nhất trí quyết định tống cổ cái tên Lý Kỳ khiến cho người ta
ngột ngạt này đi.
Kết quả là, Lý Kỳ cứ như vậy bị đuổi ra ngoài không thương tiếc.
Lý Kỳ đi ra ngoài đình viện, suy tính định đi gặp mấy tên dở hơi đó, chủ yếu là lo lắng mấy tên này sẽ lại ở đây phá phách, vì thế lập tức tìm
Mã Kiều đến, hỏi: - Mã Kiều, ngươi đã gặp Cao Nha Nội bọn họ chưa?
Mã Kiều gật đầu đáp: - Có gặp rồi, tối hôm qua còn uống rượu cùng với nhau kìa.
Gì mà tự nhiên phóng khoáng như vậy? Lý Kỳ hỏi: - Tại vì sao không gọi ta.
Mã Kiều thật thà nói:
- Nha Nội nói không muốn uống rượu cùng với người không có nghĩa khí.
Lý Kỳ a một tiếng, hỏi: - Là có ý gì?
- Ngươi không phải là quên rồi chứ, chuyện lúc trước ở dọc đường bắn mấy cánh buồm xuống ấy?
- Vẫn nhớ rõ a! Nhưng đó là do ngươi bắn cơ mà!
- Là ngươi bắt ta bắn đó nhá!
- Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi. Lý Kỳ liên tục xua tay, lại hỏi:
- Thế mấy người bọn họ hiện tại đang ở chỗ nào?
Mã Kiều nói: - À, chính là đang ở trong tòa lâu đài kia, Tiểu Cửu nói nơi đó khá là náo nhiệt, ở trong đó thôi cũng thấy vui.
- Đung rồi nha, ta đáng lẽ phải sớm nghĩ tới điều này.
Lý Kỳ từ thông tin của Mã Kiều biết được số phòng của Cao Nha Nội bọn
họ. Liền một mình xuống núi, khắp quanh đây đều có người của hắn gác.
Mặc dù không đem theo Mã Kiều, thì cũng vẫn là vô cùng an toàn.
- Tỷ vừa rồi có nhìn thấy không, vị --- vị công tử kia rất tuấn tú đó nha!
- Ừm. Thật sự là rất tuấn tú.
- Cũng không biết là công tử ca của nhà ai vậy à?
- Sao thế? Muội động lòng rồi à.
- Tỷ ít nói lung tung đi. Muội thấy là tỷ động lòng rồi mới đúng.
- Hì hì ---!
Lý Kỳ vừa tới quảng trường phía trước sơn trang, lúc đang chuẩn bị đi
vào trong lâu đài trước mặt, thì lại nghe thấy tiếng vui cười trò chuyện với nhau của các thiếu nữ qua lại, hắn vốn dĩ còn tưởng rằng các thiếu
nữ này là đang đàm luận về hắn, nhưng hắn đột nhiên đánh giá lại chính
mình. Phát hiện mình đang mặc chính là phục sức của tôi tớ, thầm nghĩ,
tuy rằng ta được gọi là đẹp trai đệ nhất Đông Kinh, nhưng cũng không đến mức mặc phục sức tôi tớ, mà vẫn còn có thể đẹp trai đến độ được người
ta gọi là công tử.
Lý Kỳ tò mò giương mắt hướng về phía quảng trường quét qua một lượt,
chợt nghe thấy túc túc túc hơn mười tiếng vang lên, chỉ nhìn thấy chim
bồ câu trắng bay lên. Trong thoáng chốc, mơ hồ nhìn thấy một màu trắng
tuyết ẩn giữa đám chim bồ câu trắng, ý, cái thân ảnh ấy trông rất quen
thuộc nha! Định nhãn nhìn kỹ, thì thấy môt công tử mặc áo bào trắng, tay cầm quạt xếp, đứng ở giữa đám chim bồ câu trắng, lững thững giữa sân
vắng, thảnh thơi thảnh thơi cho đám chim bồ câu vây quanh ăn.
Vị công tử này dáng người cao thon, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt
sáng. Thu hút tất cả ánh mắt của các thiếu nữ thiếu phụ qua lại, nhưng
vị công tử này lại làm như không thấy, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Cảnh tượng này thật sự là nồng nặc mùi của sự làm trò nha!
Có nhất thiết phải thu hút sự chú ý tới như vậy không?
Lý Kỳ toát hết cả mồ hôi lạnh, lắc đầu, lập tức xoay người đi qua bên kia, huơ tay nói: - Ái dà, Sài công tử thật sự là rất có nhã hứng nha!
Vị công tử mặc áo bào trắng này đúng là Sài Thông.
Sài Thông trông thấy Lý Kỳ, thản nhiên hỏi: - Ngươi sao lại đến đây?
Lý Kỳ đáp: - Ta chỉ là đi dạo loanh quanh thôi, ngươi ở nơi này làm gì vậy?
- Đương nhiên là cho bồ câu ăn rồi.
Lý Kỳ lòng tràn đầy hiếu kỳ hỏi: - Một mình ngươi ở nơi này cho bồ câu ăn, chẳng lẽ không thấy nhàm chán sao?
Sài Thông nhẹ nhàng cười, nói: - Trên đời này chuyện nhàm chán nhất,
chẳng phải chính là phải ở cùng một chỗ với Nha Nội, ta hôm nay vất vả
lắm mới có thể một mình thanh tĩnh thanh tĩnh.
- Vậy thì --- ngươi có phải là đang thấy phiền vì bị ta quấy rầy không.
Sài Thông không có lên tiếng.
Xem ra là đúng rồi, được rồi, được rồi, ta đây sẽ không làm phiền ngươi
ra vẻ nữa. Lý Kỳ biết rằng Sài Thông thích nhất chính là một thân một
mình đứng ở giữa cảnh ồn ào huyên náo, nhưng lại không có ai để ý tới y
cả, hỏi: - Vậy Tiểu Cửu đâu rồi?
- Chẳng phải là ở đó hay sao? Sài Thông hướng quạt giấy sang phía bên trái chỉ xuống bên dưới một cây đại thụ.
Lý Kỳ nhìn theo phương hướng mà y đang chỉ, thì thấy Hồng Thiên Cửu lúc
này đang ngồi khoanh chân trên một tấm bàn vuông ở dưới tán cây, một tay chống cằm, dường như là đang lắng nghe cái gì đó. Mà ở bên cạnh chiếc
bàn vuông còn có một vị thầy tu tóc quăn mắt nâu đang ngồi.
Tên Tiểu Cửu này thật đúng là một chút quy củ cũng không có, cái ghế tử
tế thế không ngồi, lại cứ phải ngồi ở trên bàn. Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi: - Bọn họ đang làm gì đó?
Sài Thông đáp: - Đơn giản mà nói, chính là một tên kể một câu chuyện, một tên thì nghe kể chuyện.
Cái này ngươi nói cũng đơn giản quá đấy. Lý Kỳ đảo đảo tròng mắt, trong
lòng cũng hiểu được bảy tám phần, Hồng Thiên Cửu yêu thích nhất là những thứ mới mẻ độc đáo, chắc chắn là thầy tu kia nhất định có rất nhiều câu chuyện khiến y cảm thấy hứng thú, lại hỏi:
- Vậy còn Nha Nội?
Sài Thông lại chỉ sang một cửa hàng ở phía bên phải, nói: - Ở bên trong cửa tiệm kia.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy phía bên ngoài cửa hàng mà Sài
Thông chỉ kia, ngoài cửa đứng đầy người, mà những cửa hàng bên cạnh kinh doanh rõ ràng là tốt hơn cửa tiệm kia, ngạc nhiên hỏi: - Cửa tiệm kia
là làm cái gì vậy, kinh doanh tốt như vậy.
- Không phải, không phải. Sài Thông lắc đầu, lại nói: - Đơn giản mà nói, chính là một người kể chuyện, một đám người nghe chuyện.
Má! Có ra vẻ tinh tướng thì cũng không đến mức như vậy chứ? Lý Kỳ tức giận nói: - Phiền ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?
Sài Thông hơi giật mình, có vẻ có chút xấu hổ, cõ lẽ là cũng nhận thấy
được cái vẻ tinh tướng của mình là hơi quá, đáp: - Kỳ thật cửa tiệm kia
là chuyên làm bánh rán hành đấy, hương vị mặc dù là cũng không tệ, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, chẳng qua là bởi vì đông chủ của cửa tiệm kia
là một vị phụ nhân.
- Phụ nhân? Lý Kỳ trừng mắt nhìn, hỏi: - Nha Nội lại có mục tiêu mới rồi?