Trương Bá Ngọc ở chính đàn lăn lộn lâu như vậy, mỗi người đều thành
tinh, làm sao không rõ quan hệ ích lợi trong đó, nhưng y cũng không phản đối, bởi vì đây là một cục diện hai bên cùng thắng.
Lưu Khánh Thanh cũng là tâm sáng như gương, nhưng hai đầu lông mày hãy
còn lộ ra một tia lo lắng, nói: - Xu Mật Sứ kế sách này rất hay, nhưng
nếu như vậy mà nói, địa chủ không thể nghi ngờ là người bị hại lớn nhất.
- Ngươi nói không sai, chuyện trên đời này có được tất có mất, triều
đình và dân chúng lấy được ích lợi là từ đâu tới, không thể nào là từ
trống rỗng mà sinh ra, như vậy dĩ nhiên là có người bị hại, hy sinh một
ít địa chủ, đây là chiều hướng phát triển, cũng là không để cho thay
đổi.
Lý Kỳ nói xong đột nhiên lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng là bọn họ lại may mắn đấy, nếu không có lúc trước chính quyền Lý thị đáp ứng ra khỏi
thành đầu hàng, vậy bọn họ không chỉ đơn giản mất đi đất đai như vậy,
khả năng còn có thể cả người cả của đều không còn. Đại địa chủ thu hết
nhiều năm như vậy, sớm đã là thắt lưng quấn bạc triệu, cho dù thu hồi
đất đai của bọn họ, bọn họ vẫn có thể đủ cam đoan áo cơm không lo, hơn
nữa Đại Tống chúng ta từ trước luôn luôn thúc đẩy phát triển kinh tế,
buôn bán mới là vương đạo, dùng tiền đẻ ra tiền sẽ là chủ lưu của tương
lai, trông chờ vào một mẫu ruộng còn có ba phần đất có tiền đồ chút rắm
này, hy vọng bọn họ đừng để cho ta khó làm, bằng không mà nói, ta cũng
không sẽ làm cho bọn họ sống khá giả đấy.
Nói nửa ngày, vẫn là một câu nói sau cùng này ra sức.
Giọng điệu này của Lý Kỳ rất rõ ràng là nói cho bọn họ biết, việc này
không có đường nào để thương lượng nữa, Trương Bá Ngọc bọn họ cũng liền
không nhiều lời thêm nữa.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Việc này phải ta nhờ các ngươi rồi.
Cũng biết là như vậy.
Trong lòng Trương Bá Ngọc thầm than một tiếng, loại chuyện tốn sức mà vô bổ thế này liền giao cho chúng ta làm, việc tốt như mời dân chúng toàn
thành ăn cơm, sao lại không giao cho chúng ta?
Vẻ mặt buồn bực trên mặt bọn họ, Lý Kỳ đều nhìn ở trong mắt, vì thế lại
nói: - Về thay đổi nhân sự trong thời gian sắp tới, ta sẽ đem việc tổ
chức lại đất đai này trở thành là một lần khảo hạch, nhớ rõ ban đầu ta
đã nói với các ngươi rồi, người có khả năng thì có vị trí.
Lời này vừa nói ra, Trương Bá Ngọc ba người bọn họ lập tức giữ vững tinh thần, cùng kêu lên nói: - Hạ quan tuân mệnh.
- Hy vọng các ngươi không cần làm ta thất vọng, đương nhiên, ta cũng sẽ
tận lực phối hợp với các ngươi, khiến quân đội giúp các ngươi xử lý một
ít chuyện khá khó giải quyết. Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lại nói: - Còn có một
việc cũng phải làm mau chóng xử lý, đó chính là vấn đề nhân lực. Đất đai đặt ở nơi nào, ngươi không động vào nó, nó cũng chỉ là một khối đất
hoang, là con người làm cho đất có giá trị đấy, cho nên nhân lực cũng là vô cùng mấu chốt, nhất định phải đồng thời tiến hành cùng với tổ chức
lại đất đai. Nhưng chiến tranh làm cho dân số giảm mạnh, làm thế nào để
phân phối nhân lực hợp lý, đây là vấn đề khó khăn nhất mà sau này chúng
ta gặp phải, các ngươi có đề nghị gì không?
Lưu Khánh Thanh nói: - Xu Mật Sứ nói không sai. Nhưng người tử vong ở
trong chiến tranh cũng chỉ là một cái nguyên nhân trong đó, còn có một
cái nguyên nhân khác.
Lý Kỳ trong mắt sáng ngời, hỏi: - Vậy sao? Kia không biết còn có nguyên nhân gì nữa?
Lưu Khánh Thanh nói: - Còn có chính là sau khi chiến tranh bùng nổ,
triều đình đại quy mô trưng quân. Đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu
làm cho nông phu, thợ thủ công giảm mạnh.
Không hổ là nhân vật số ba Nam Ngô, quả nhiên có chút bản lãnh, ta thật
cũng không có nhìn lầm người a. Lý Kỳ như thoáng chút suy nghĩ gật đầu,
nói: - Đây thật là một nhân tố không thể xem nhẹ.
Lưu Khánh Thanh hiện tại vội vã biểu hiện mình. Tiếp tục nói: - Những
người tử vong ở trong chiến tranh, mặc kệ chúng ta làm như thế nào, đều
không thể thay đổi sự thật này. Nếu như muốn giải quyết vấn
đề nhân lực
này, chỉ có thể bắt tay vào làm từ phương diện quân đội.
Lý Kỳ hỏi: - Vậy không biết ngươi có ý nghĩ gì?
Lưu Khánh Thanh nói: - Chúng ta có thể ở trong quân áp dụng chế độ 'Luân phiên làm nông', cho bọn lính bình thường thay nhau về nhà trồng trọt,
bù lại nhân lực không đủ, còn có thể kích thích nông nghiệp.
Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị nghe vậy thì đều gật đầu, dường như cũng tán thành lời Lưu Khánh Thanh nói.
Xem ra chỉ cần là người có bản lĩnh, đều có thể cùng ta sinh ra ăn ý a!
Ha ha! Lý Kỳ thoáng gật đầu, nói: - Chủ ý này tương đối tốt, nhưng ---
còn chưa đủ hoàn toàn.
Lưu Khánh Thanh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ nói: - Chưa đủ hoàn toàn? Xin hỏi Xu Mật Sứ, lời này giải thích thế nào?
Lý Kỳ hai tay dang ra nói: - Luân phiên ở đâu ra? Vì sao không cho binh lính trực tiếp về nhà làm nghề nông.
Lưu Khánh Thanh kinh ngạc nói: - Vậy--- vậy khả thi thế nào được, nếu
bọn lính đều về nhà làm nghề nông rồi, người nào đến bảo hộ dân chúng a.
- Ngươi nói gì vậy, đại quân ta đây một trăm ngàn chẳng lẽ cũng không vào được pháp nhãn của ngươi sao?
Chẳng lẽ hắn là định?
Lưu Khánh Thanh trong lòng nhảy dựng, không dám lên tiếng.
Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị cũng kịp phản ứng, cùng nghĩ, người này
tuổi còn trẻ, nhưng lại khôn khéo như thế, ngoài miệng luôn nói vì dân
chúng mà suy nghĩ, kì thực là tăng mạnh lực ảnh hưởng của Tống triều
đình ở trong này, mệt cho chúng ta mới vừa rồi còn dương dương đắc ý,
hoá ra chúng ta sớm đã đi vào trong cái bẫy mà hắn thiết kế, hắn khẳng
định đã sớm nghĩ kỹ, chỉ có điều hy vọng dùng miệng của chúng ta nói ra.
Điều này càng làm Trương Bá Ngọc bọn họ lại càng ủ rũ, chính mình tốt
xấu cũng sống hơn nửa đời người, lại bị một người tuổi còn trẻ đùa bỡn
trong lòng bàn tay, điều này thật sự là rất tổn thương sĩ khí rồi.
Hành động này của Lý Kỳ rất rõ ràng chính là muốn mượn cơ hội giải trừ
quân quyền nguyên bản của Nam Ngô, để cho quân đội Đại Tống đóng quân
như thế, nếu binh lính của Nam Ngô đều giải giáp quy điền, hơn nữa triều đình Tống còn nắm giữ tất cả đất đai nơi này, muốn tái phục quốc vậy
đơn giản chính là si tâm vọng tưởng rồi.
Đây kỳ thật cũng là việc mà mỗi một kẻ xâm lược đều đã làm, nhưng chỗ
lợi hại của Lý Kỳ, là hắn khiến Trương Bá Ngọc bọn họ chủ động nhắc tới, chính hắn chỉ làm một tổng kết mà thôi.
Hiện tại mới phản ứng tới? Muộn rồi. Lý Kỳ cười nói: - Hiện nay là thời
kì mấu chốt, cần phải xử lý cẩn trọng, khi Lý Càn Đức cầm quyền, liên
tục chinh chiến, không nói kết quả như thế nào, dân số luôn luôn bị giảm đi, nếu chúng ta muốn ba mũi nhọn binh công nông cùng phát ra một lúc
mà nói, điều này hiển nhiên không chiếm được sự ủng hộ đầy đủ, một khi
đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tập trung lực lượng chú trọng phát triển một con đường, chúng ta còn sống là vì cái gì, là hưởng thụ cuộc sống,
mà không phải bị cuộc sống nô dịch, có tiền mới là vương đạo, cho nên
mục tiêu của chúng ta không nên đặt ở trên mặt tranh cường háo thắng, mà là làm giàu, hết thảy chính sách đều là vì thế mà phục vụ, các ngươi
nhất định phải nhớ lấy điểm này.
Dối trá!
Trương, Dương, Lưu trong lòng ba người đồng thời khinh bỉ Lý Kỳ một
phen, nhưng ngoài miệng vẫn phải cung kính đáp: - Xu Mật Sứ nói như vậy, hạ quan khắc ghi trong tâm khảm.