Ngự thư phòng.
Lúc này bên trong chỉ có hai người, một người đang ngồi, còn một người
đang đứng, người ngồi tất nhiên là Triệu Giai, mà người đứng đúng là Lý
Kỳ, lần này Triệu Giai ngay cả tâm tình ban thưởng ghế ngồi cũng không
có.
- Khi vẫn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo, hay cho một
câu khi vẫn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo.
Triệu Giai chỉ vào Lý Kỳ, đó chính là nghiến răng nghiến lợi nha.
Lý Kỳ cúi đầu không nói, trong lòng còn nghĩ, ngươi chỉ ta làm gì, chẳng lẽ lời này có gì sai sao?
Triệu Giai thấy Lý Kỳ không lên tiếng, tức giận hừ nói: - Lý Kỳ, ngươi cũng đừng nói ngươi chưa từng nghe qua những lời này?
Lý Kỳ vô cùng thành thực nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, những lời này vi
thần chẳng những nghe qua, hơn nữa chính là xuất ra từ miệng vi thần.
- Rốt cục cũng thừa nhận rồi. Triệu Giai tức giận đến mức thở hổn hển.
Lý Kỳ nói: - Điều này vi thần cũng không phủ nhận, đó là một chút vi
thần nhắc tới khi đang cùng Hình Bộ Thượng thư đàm luận về các công việc của Lập Pháp Viện.
- Lập Pháp Viện?
Triệu Giai hừ nói: - Cái gì Lập Pháp Viện, ngươi này rõ ràng chính là
hướng về phía Vương Trọng Lăng đấy thôi, trẫm phía trước cũng đã từng
hỏi qua ngươi, cũng đáp ứng cho ngươi đi điều tra, là chính ngươi cự
tuyệt, nhưng hiện tại ngươi lại muốn nhúng tay việc này, ngươi đến tột
cùng là định làm cái gì? Còn có, ngươi cũng thật sự là giảo hoạt, đi một vòng lớn như vậy, đến cuối cùng vẫn là vòng về trên người Vương Trọng
Lăng, nhưng người khác cũng không phải là người ngu a.
Lý Kỳ ủy khuất nói: - Hoàng thượng, vi thần oan uổng nha.
Triệu Giai phát điên nói:
- Ngươi đừng có đứng ở chỗ này kêu oan nữa, trẫm nghe ngươi kêu oan phiền lắm.
- Vi thần tuân mệnh.
Lý Kỳ dứt khoát thi lễ, sau đó lại giải thích nói: - Đầu tiên, khi vẫn
tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo, điều này luật pháp có
thể ngăn chặn rất nhiều án oan, ngàn vạn quan viên thiên hạ, ai có thể
cam đoan trong chuyện này không hề có một vị quan hồ đồ nào, quan hồ đồ
thẩm án hồ đồ chỗ nào cũng có, cái gì cũng chưa biết rõ ràng liền đã
phán quyết rồi, đừng nói là quan hồ đồ, cho dù là quan viên đầu óc không hồ đồ, bọn họ đồng dạng cũng phải làm như vậy, vì sao, không phải là vì có thể lên chức nhanh hơn ấy ư, như vậy làm như thế nào mới có thể hạn
chế tốt điểm này, chỉ có dựa vào luật pháp để hạn chế, nếu khi vẫn tồn
tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo, như vậy thì lúc này quan
viên không thể tùy ý đưa ra phán quyết không thể tưởng tượng.
Triệu Giai nói: - Ngươi nghĩ cũng thật đẹp, nhưng những quan địa phương
kia đều là chúa tể một phương, nếu họ tổn hại một điều luật pháp, chẳng
lẽ từng dân chúng đều thượng kinh cáo ngự trạng sao? Còn có, điều luật
pháp này có thể là một con dao hai lưỡi, đồng dạng cũng sẽ có vài người
chân chính phạm tội lợi dụng điểm này để thoát tội.
Lý Kỳ khẽ cười nói: - Hoàng thượng có thể nói ra hai điểm này, có thể
thấy được Hoàng thượng vẫn là thật sự từng suy xét qua, mà không phải là một lòng vồ trên người của Vương Trọng Lăng, vi thần suýt nữa trách lầm Hoàng thượng, vi thần hướng Hoàng thượng bồi tội.
Triệu Giai vừa nhấc tay nói: - Miên đi, miên đi, ngươi ít làm bộ đó với
trẫm thôi. Nói không chừng đợi lát nữa trẫm cấp cho ngươi bồi thường trở về, ngươi vẫn có việc để nói nữa ấy chứ.
Đó là nhất định phải bồi thường trở về. Lý Kỳ cười nói: - Lập Pháp Viện
nếu thành lập, không có khả năng chỉ tồn tại ở Biện Lương, ở các nơi
khẳng định còn sẽ có phân viện đấy. Bởi vì tình hình mỗi nơi đều không
giống nhau, không thể vơ đũa cả nắm, tỷ như luật thuế ở địa phương giàu
nghèo, đây đều là bất đồng đấy. Nếu như muốn một bộ luật pháp hoàn
thiện, vậy nhất định phải căn cứ vào tình hình địa phương để phán đoán,
cho nên từng châu huyện đều phải có cơ cấu lập pháp tồn tại. Những người này có thể phát huy tác dụng giám sát tốt lắm .
Triệu Giai cau mày nói: - Nhớ rõ ngày ấy ngươi ở trên triều hội từng
nói, Lập Pháp Viện chỉ có quyền lực lập pháp, nếu bọn họ còn có thể tham dự thẩm tra, chẳng phải là lại có quyền lực chấp pháp.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hoàng thượng đã hiểu lầm, Lập Pháp Viện tuyệt đối
không thể xen vào thẩm án, nhưng là bọn họ có thể chỉ điểm ý kiến phản
biện cho triều đình, hay nói cách khác, Lập Pháp Viện ra một luật pháp
mới, tuy rằng luật pháp này là trải qua thiên qua muôn ngàn thử thách
mới đi ra được đấy, nhưng sự thật sẽ hoàn mỹ ngay được sao, trên đời này luật pháp chưa hoàn mỹ, chỉ có luật pháp gần như hoàn mỹ, cho nên mỗi
khi một luật pháp đi ra xong, nhất định phải trải qua thời gian kiểm
nghiệm, nhìn luật pháp này có chỗ nào thiếu hụt có, như thế nào phát
hiện những chỗ thiếu hụt này đây nhỉ? Dĩ nhiên là tìm ra được từ trong
quá trình thẩm án, cho nên trong quá trình thẩm tra xử lí mỗi một vụ án, người của Lập Pháp Viện nhất định phải đi dự thính, làm bút ký, sau đó
sẽ phản ánh lại đến kinh thành, nhưng bọn họ chỉ có được quyền dự thính, không có bất kỳ quyền can thiệp nào, hết thảy vẫn là tri huyện, Tri phủ định đoạt.
Triệu Giai trầm ngâm một hồi, gật đầu nói: - Trẫm hiểu rõ, tuy rằng Lập
Pháp Viện không có quyền lực can thiệp thẩm lý, nhưng đã có được quyền
dự thính và có thể có quyền lực trực tiếp dâng thư lên triều đình, là có thể phát ra tác dụng chấn nhiếp tốt lắm.
Lý Kỳ vuốt cằm nói: - Hoàng thượng thánh minh, đúng là lý này, kỳ thật
triều đình của ta sớm đã có cơ cấu giám sát, chính là Ngự Sử Đài, tuy
nhiên Ngự Sử Đài nhất định mở rộng, thành lập trình tự giám sát nghiêm
khắc, phát ra tác dụng giám sát toàn diện, Lập Pháp Viện, Ngự Sử Đài, Tư Pháp Viện, ba bên kiềm chế lẫn nhau, hợp tác lẫn nhau, dùng cái này để
giảm bớt án oan phát sinh.
Triệu Giai ừ một tiếng, nói: - Chủ ý này cũng không tệ, nhưng điểm thứ
hai nữa, đặc biệt đám quan lại quyền quý này, bọn họ đồng dạng có thể
lợi dụng điều luật pháp này để thoát tội.
Lý Kỳ nói: - Đây là Tư Pháp Viện cùng bọn họ đánh cờ rồi, xem ai càng
thêm thông minh, nếu bọn họ không cấu kết với nhau, chỉ là dựa vào luật
pháp để thoát tội, vậy ta còn được nói với bọn họ một tiếng khâm phục,
đây cũng không có lời nào để nói, luật pháp đối với mỗi người đều là
công bình, nếu luật pháp không thể phán ngươi có tội, ngươi chính là vô
tội đấy, như vậy Lập Pháp Viện nên từ giữa mà nghĩ lại rồi, tranh thủ
hoàn thiện luật pháp, triều đình phải phòng ngừa chính là quan viên cấu
kết với nhau, dựa vào thủ đoạn khác để thoát tội, đây là trái pháp luật
đấy.
Nhưng mà, Lập Pháp Viện đồng dạng có thể đưa đến tác dụng kinh sợ, bởi
vì Lập Pháp Viện được thành lập, quan viên chỉ ở số ít, hơn phân nửa đều là do dân chúng thành lập, hơn nữa hàng năm hoặc là mỗi hai năm đổi mới một lần, như vậy có thể ngăn chặn những nghành khác cấu kết với Lập
Pháp Viện, mặt khác còn có Đề Hình Ti, Ngự Sử Đài và Tư Pháp và giám sát cơ cấu, bọn họ muốn quan lại bao che cho nhau, vậy thì cần phải suy
nghĩ nhiều hơn một chút, hơn nữa Lập Pháp Viện còn có thể nhằm vào quan
viên hiểu pháp luật mà phạm luật để nâng cao trừng phạt, dùng cái này để uy hiếp những
người này.
Mà khi vẫn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo, điều này sẽ
khiến rất nhiều dân chúng khỏi bị tai ương tù oan, việc này lợi hơn xa
so với hại. Dùng điều này để làm dấu hiệu luật pháp cho Lập Pháp Viện,
có thể đạt được không ít dân chúng ủng hộ, triều đình còn có thể mượn
Lập Pháp Viện mở rộng luật pháp, khiến dân chúng biết rõ đối với chuyện
này, về phương diện mở rộng luật pháp, vi thần còn tính toán mượn tụng
sư (thầy kiện) đến trợ giúp triều đình mở rộng, tuy nhiên đây đều còn
phải đợi sau khi Lập Pháp Viện thành lập trao đổi tiếp được.
Triệu Giai cũng không phải là một Hoàng đế hồ đồ, ngược lại y phi thường thông minh, y hiện tại trong quá trình nghe Lý Kỳ cũng đang tự hỏi, sắc mặt dần dần trở nên có chút hòa hoãn, hiển nhiên y cũng hiểu được lời
Lý Kỳ nói vô cùng có đạo lý, án oan phát sinh thường thường chính là căn nguyên của bạo động, gây nên một án oan buộc dân chúng cùng đường, như
vậy cũng chỉ có khởi nghĩa mà thôi. Nhưng án oan cùng với ích lợi của
người thống trị hơn phân nửa là không phải cùng hướng đi, đương nhiên,
loại Hoàng đế hiếm thấy như Tống Huy Tông thuộc ngoại lệ. Khi Tống Huy
Tông còn tại vị, chính là người chế tạo ra án oan, bởi vì ông ta thích
nhất là thẩm án, nhưng mặc dù là trong lúc Tống Huy Tông tại vị, trong
đó rất nhiều án oan đều bất tương phù hợp với lợi ích của ông ta.
Triệu Giai thì càng phải như vậy, trong thiên hạ nhiều án oan như vậy,
cũng không phải là điều mà Hoàng đế hy vọng xảy ra, bởi vì điều này còn
xúc phạm tới ích lợi của Hoàng đế, rất đơn giản, chết một người, Đại
Tống liền ít đi một sức lao động, đây là tổn thất.
Lý Kỳ lại nói: - Hoàng thượng, thành lập Lập Pháp Viện đối với vi thần
mà nói không có nửa điểm ưu đãi, tương phản còn có rất nhiều hạn chế, vi thần nếu chỉ là muốn cứu Hữu tướng, cũng sẽ không lựa chọn phương pháp
xử lý ngu xuẩn bực này, vi thần làm hết thảy những điều này đều là vì
tốt cho Đại Tống ta.
Triệu Giai tại sao phải nổi giận lớn như vậy, trong lòng Lý Kỳ đương
nhiên hiểu được, nguyên nhân ngay tại ở việc Triệu Giai cảm thấy Lập
Pháp Viện là một đề nghị phi thường tốt, y cũng tốn không ít tâm huyết
đi nghiên cứu, nhưng khi y nghe được Lý Cương mượn Lập Pháp Viện đến để
gỡi tội cho Vương Trọng Lăng, nghĩ đến hết thảy Lý Kỳ làm, chỉ là vì
Vương Trọng Lăng, điều này làm cho y có cảm giác bị chơi xỏ, khiến trong lòng của y vô cùng tức giận, y tức giận không phải Lập Pháp Viện, cũng
không phải Vương Trọng Lăng, mà là động cơ của Lý Kỳ.
Nhưng sau khi nghe được những lời này của Lý Kỳ, y cảm thấy Lý Kỳ vẫn là hạ không ít công phu, không phải chỉ cần vì Vương Trọng Lăng, chỉ là ôm cây cỏ đợi thỏ, thuận tiện mà thôi, hơn nữa y cũng hiểu được, trên
người mỗi một quan viên ở Lập Pháp Viện này đều tăng thêm một bộ gông
xiềng, về phần gông xiềng này có chụp đến trên đầu của hắn hay không,
cái này phải xem ý tứ của bản thân hắn, nhưng đối với ích lợi cá nhân
của Lý Kỳ mà nói đích xác không phải là một chuyện tốt, bởi vì hắn cũng
nhất định phải chịu sự kiềm chế của Lập Pháp Viện .
- Phải không? Triệu Giai nhướn mày nói.
Lý Kỳ nói: - Nếu Hoàng thượng muốn vi thần thề, vi thần nhất định sẽ không do dự một chút.
Triệu Giai khoát tay nói: - Tốt lắm, tốt lắm, trẫm tin tưởng ngươi là được. Vụ án Vương Trọng Lăng kia ngươi thấy thế nào?
Lý Kỳ cúi đầu nói: - Vi thần không dám ngông cuồng tự bình luận.
Triệu Giai phất tay, không nhịn được nói: - Ta còn không biết ngươi nữa hay sao, nói đi, nói đi.
Lý Kỳ nói: - Kỳ thật cần nói thì Hình Bộ Thượng thư khả năng cũng đã nói rồi, Vương Trọng Lăng đích thật là bỏ rơi nhiệm vụ, phụ sự tín nhiệm
của Hoàng thượng đối với ông ấy, điều này không thể nào cãi lại, bất kể
là ông ta có cố ý làm việc nghiêng về tư, hay có người muốn hãm hại ông
ta, đề thi trước sau cũng là đã bị lộ, đây chính là lỗi của ông ta,
người bên ngoài có muốn thay thế cũng thay thế không được, về phần có
phải ông ta kết bè kết cánh hay không, cái này dường như cũng không có
chứng cớ trực tiếp có thể chứng minh.
Triệu Giai nói: - Vậy mười thí sinh chẳng lẽ không thể chứng minh sao?
Lý Kỳ cười nói: - Xin hỏi Hoàng thượng, mười thí sinh kia có chứng cớ bất lợi cho Hữu tướng không?
Triệu Giai chần chờ một chút, nói: - Như thế thì không có.
Lý Kỳ nói: - Vậy không phải được rồi sao, nếu mười thí sinh kia không có chứng cứ bất lợi cho Hữu tướng, mà Hữu tướng cũng vẫn thề thốt phủ
nhận, mà cái người thần bí trợ thí sinh kia cũng vẫn còn chưa bắt được,
dường như không có bất kỳ chứng cớ nào có thể đem mười thí sinh và hữu
tướng liên hệ cùng một chỗ, nếu chỉ dựa vào tầng quan hệ với Bạch gia
này, thì vi thần cảm thấy đây quá là không công bình, hơn nữa, cửa này
vừa mở ra, sau này khoa thi khả năng sẽ tiến hóa thành vùng giao tranh
cho các đảng tranh giành, hẳn là Hoàng thượng cũng không hy vọng như vậy chứ.
Triệu Giai vừa nhấc hai hàng lông mày, thầm nghĩ, hắn nói không sai, nếu lấy quan hệ của Bạch gia để định tội cho Vương Trọng Lăng, đây chẳng
phải là thành vây cánh chi tranh, đến lúc đó khoa thi tất sẽ trở nên
chướng khí mù mịt, nhất định phải ngăn cản loại chuyện này phát sinh.
Nói: - Vậy theo ý tứ của ngươi thì nên làm như thế nào, ngươi yên tâm
nói, trẫm cũng chỉ là nghe một chút mà thôi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Có những lời này của Hoàng thượng, vậy ta cũng dám
nói thêm mấy câu, kỳ thật rất đơn giản, ấn tội luận xử là được rồi, Hữu
tướng phạm vào tội gì, liền xử phạt tương ứng với tội đó.