Pê-ni-xi-lin.
Không thể nghi ngờ, đây chính là một loại thần dược có thể tạo phúc cho
toàn bộ nhân loại, nếu như có thể nghiên cứu ra được, chắc chắn chính là một đột phá trọng đại lớn của y học.
Nhưng trong lòng Lý Kỳ cũng không đặt hy vọng nhiều lắm, hắn vĩnh viễn
đều chuẩn bị đầy đủ nhất, tính toán những điều xấu nhất. Tuy nhiên việc
thi hành Tây y là điều chắc chắn phải làm, chỉ tiếc Lý Kỳ biết được rất
ít, chỉ có thể bỏ ra một số khái niệm thôi, còn về những thứ khác vẫn
phải cho giao cho chuyên gia đi nghiên cứu thôi.
Kỳ thật chỉ cần là những nghề nghiệp hắn không quen thuộc, hắn đều chỉ
mở miệng nói nói mà thôi, nói cho các ngươi biết có tồn tại một thứ như
thế, nó có lợi ích gì, về phần có nghiên cứu ra được hay không, vậy phải xem chính các ngươi thôi, nhưng chỉ cần là những sản phầm có liên quan
đến trù nghệ, giống như cà phê, tổ yến, mì tôm hay là rượu, vậy thì đối
với hắn chính là bắt buộc phải làm được.
Về phần Tây y cùng với thuốc tây, tuy rằng nói vào thời điểm này còn rất xa xôi, nhưng nếu ngươi không có, vậy thì khẳng định là không có rồi,
nếu vạn nhất nghiên cứu ra được, vậy thì thật đúng là phúc của vạn dân
nha, vụ mua bán này tính thế nào cũng không bị chịu thiệt.
Hắn vẫn luôn đều làm như vậy, Lý Kỳ đương nhiên không phải là vạn năng,
cho dù là kể cố sự, hắn cũng chỉ kể ra một dàn ý thôi, nội dung cụ thể
trong đấy đều do đại tài nữ Lý Thanh Chiếu điền vào, ngoại trừ ý chính
là giống nhau ra thì những phần còn lại đều không giống nhau.
Kế tiếp Lý Kỳ lại đem những điều mình hiểu biết về pê-ni-xi-lin giải
thích cặn kẽ với thầy trò Quái Cửu Lang một lần, cũng mặc kệ bọn họ nghe có hiểu hay không, dù sao chính là ném tất cả cho bọn họ, để cho chính
các ngươi chậm rãi đi nghiên cứu đi.
Mấy người nói một lúc lâu, Thẩm Văn đột nhiên đi tới, nói rằng heo mẹ đã tỉnh, hai thầy trò Quái Cửu Lang lập tức đi vào phòng bên trong.
Trong nháy mắt này khiến cho Lý Kỳ cảm giác heo còn quan trọng hơn cả
người vậy, trong lòng hắn căm giận bất bình, tốt xấu gì cũng để lại một
người tâm sự với ta chứ.
Một mình hắn ngồi chỗ này cảm giác thật là nhàm chán, đang chuẩn bị đi
ra ngoài xem xem, nào biết vừa ra khỏi phòng, lại thấy Triệu Tinh Yến
đang đi tới, nhưng lại không thấy bóng dáng Triệu Giai đâu cả. Hắn hiếu
kỳ hỏi:
- A? Tam ca của muội đâu rồi?
Triệu Tinh Yến ồ một tiếng, nói:
- Vừa rồi có người của trong cung tới, Tam ca đã về luôn rồi.
Mọi người cùng nhau tới, thế nhưng lại để lại một mình ta ở đây, thật sự là rất không nghĩa khí rồi. Lý Kỳ xúm lại gần, vẻ mặt bát quái hỏi:
- Tam ca của muội nói những gì với muội vậy?
Triệu Tinh Yến vân đạm phong khinh trả lời:
- Còn có thể nói gì nữa, không phải để cho muội an tâm ở lại đây sao,
còn ân chuẩn cho phép muội về nhà đón mừng năm mới với phụ thân nữa.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng:
- Về nhà đón mừng năm mới thôi cũng cần phải ân chuẩn, khó trách hiện
giờ sản lượng của ân tình cao thái quá. Nói không chừng ngày sau muốn
vào nhà xí cũng phải cần ân chuẩn.
Triệu Tinh Yến nhíu đôi lông mày lại, nói:
- Huynh lại nói hươu nói vượn gì đấy, nguyên nhân của chuyện này chẳng
lẽ huynh còn không rõ sao, Tam ca có thể làm được như vậy đã là rất
không dễ rồi, nếu đổi lại là muội, muội chỉ sợ cũng khó có thể làm được
thế.
Lý Kỳ oa một tiếng, hỏi:
- Giọng điệu này của muội, nghe có vẻ còn khá cảm kích y?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:
- Chưa tới mức cảm kích, càng nhiều là khâm phục thôi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Khâm phục y cho muội về nhà đón năm mới. Ta hiểu được.
Triệu Tinh Yến cười khổ nói:
- Tam ca có thể dung hạ muội, không phải chứng minh huynh ấy khoan hồng
độ lượng đến cỡ nào, mà là chứng minh huynh ấy có đầy đủ sự tự tin,
huynh ấy cảm thấy sự hiện hữu của muội căn bản là sẽ không mang đến được nửa điểm uy hiếp cho huynh ấy. Chỉ có nhân tài mới có được sự tự tin
như vậy, từ khi Tam ca lên ngôi tới này, cũng
đích thật khiến cho muội
nhìn với cặp mắt khác xưa, giang sơn của Đại Tống ta nằm trong tay huynh ấy, là phúc phần của Đại Tống, đừng nói muội không có được bản sự như
thế, cho dù có bản lĩnh, muội cũng sẽ không làm loạn giống như trước
kia.
Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, lại liên tục lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, cùng với việc lo lắng về muội, Tam ca còn không bằng đi lo ngại huynh.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Lo ngại ta làm gì, ta chính là một trung thần rất lớn nha.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Lòng người khó dò nha. Huynh nghĩ một chút xem, bằng vào quan hệ của
hai người chúng ta, nếu như muội muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo,
khẳng định phải dựa vào huynh rồi, vậy thì huynh nói xem rốt cục Tam ca
sẽ lo ngại về muội hay cũng là về huynh đây?
Lý Kỳ sợ hãi nói:
- Thật hay giả, ta nhát gan lắm, muội cũng đừng dọa ta sợ nha.
Triệu Tinh Yến cười khẽ nói:
- Quyền lực là một con dao hai lưỡi, có thể giúp người hô mưa gọi gió,
đồng dạng cũng có thể nhốt đánh người ta vào mười tám tầng địa ngục,
huynh hẳn là hiểu được đạo lý này, huynh cũng có thể đề phòng, đừng để
cho Tam ca của muội lo ngại về huynh.
Lý Kỳ thở dài, hỏi;
- Không phải ta đây vẫn luôn phòng bị sao?
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ lắc đầu cười khổ một tiếng, hỏi:
- Muội nghĩ rằng ta và muội nên làm như thế nào?
Triệu Tinh Yến lắc đầu bảo:
- Loại sự tình này đã tồn tại từ xưa đến nay rồi, nhưng còn không có
người nào có biện pháp có thể giải quyết tốt được, bằng không cũng sẽ
không nói rằng gần vua như gần cọp, chẳng lẽ huynh có biện pháp giải
quyết sao?
Lý Kỳ nói:
- Quy chế.
- Quy chế?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Chỉ có một bộ quy chế hoàn thiện mới có thể ngăn chặn được loại hiện
tượng này, đứng từ một góc độ đến phân tích quyền lực, thì quyền lực có
thể sáng lập ra trật tự, hoặc là nói có thể thay đổi trật tự, loại quyền lực này bình thường đều nằm trong tay Hoàng đế, một khi có ai đó có
năng lực sáng tạo ra trật tự mới, như vậy thì có thể nói rằng đã uy hiếp được Hoàng đế rồi, cho nên Hoàng đế chắc chắn sẽ không khiến cho loại
uy hiếp này tồn tại, muội rất ít khi nhìn thấy Hoàng đế giết chết một ít quan lại nhỏ đi, đó là bởi vì bọn họ không có năng lực sáng tạo ra trật tự. Quyền lực có thể sáng lập ra trật tự, ngược lại, trật tự cũng có
thể hạn chế được quyền lực, một bộ quy chế hoàn thiện sẽ có thể làm được điều đó.
- Muội nghĩ một chút xem, khi có một bộ quy chế hoàn thiện, những mệnh
quan triều đình như chúng ta chỉ cần làm việc dựa theo điều lệ là được,
không cần thay đổi gì cả, lại càng không đến mức thiếu người nào đấy thì không làm được, rất nhiều người đều có thể đảm nhiệm, nếu như quy chế
không hoàn thiện, như vậy thì nhất định định phải dùng một số người
riêng biệt để bù lại điểm này, muốn quản lý tốt triều chình, nhất định
phải có một bộ quy chế hoàn thiện, thì Hoàng đế mới có thể làm được
thành thạo, không cần cho các đại thần quá nhiều quyền lực nữa.