Một nghìn vạn quan
Đây là khái niệm gì, đây có thể nói là một trong mười mấy phần GDP trong thời kì đỉnh cao của Đại Tống, đừng thấy chỉ là một trong mười mấy
phần, phải biết rằng đây có thể bằng lợi nhuận của một công ty tư nhân,
điều này cũng hơi khoa trương.
Triệu Giai có cảm giác mình sắp bùng nổ, cho dù y đã chuẩn bị đầy đủ,
cũng chưa từng nghĩ đến lợi nhuận của thủy tinh, thật không ngờ lại cao
như vậy, không khỏi trợn mắt há mồm nhìn Lý Kỳ, nhìn giống như muốn bồ
nhào vào Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội vàng nói: - Hoàng hoàng, hoàng thượng nhìn vi thần như vậy làm gì?
Triệu Giai ngẩn người ra, nói: - Ngươi vừa rồi nói là bao nhiêu?
- Một nghìn --- một nghìn vạn quan nha! Lý Kỳ run giọng nói.
Triệu Giai đột nhiên đứng lên, kinh hãi nói: - Một nghìn vạn quan?
- Ừ.
Lý Kỳ khẳng định gật đầu, sau đó nói: - Nhưng ta nói là lợi nhuận của thủy tinh trong hai năm tương lai.
- Vậy cũng vô cùng nhiều rồi.
Triệu Giai vô cùng kích động nói, không ngừng đi tới đi lui trong đại
sảnh, khó có thể kiềm chế được sự kích động trong lòng. Một lát sau, y
lại vội nói: - Ngươi nói thật chứ?
Lý Kỳ nói: - Là thật, hiện giờ trên thế giới này chỉ có mỗi chúng ta có
cái này, hơn nữa ai cũng cần dùng đến thủy tinh, nói cách khác chúng ta
cung ứng thủy tinh cho toàn thế giới, muốn đạt đến một nghìn vạn quan
lợi nhuận hẳn không phải việc khó gì.
- Chậc chậc, không thể tưởng tượng ra mua bán còn làm đến bước này.
Triệu Giai càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi, lại nói: - Vậy ngươi
nên giữ kín bí mật cách làm thủy tinh, dù thế nào cũng không được để lộ
ra bên ngoài, nếu cần thiết, thì phái cấm quân đến bảo vệ, chuyện này
ngươi tự mình xử lý, không cần phải đến xin chỉ thị của trẫm.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Vâng, vi thần đã biết.
Triệu Giai ha hả nói: - Lý Kỳ, Đại Tống ta có ngươi, thật sự là phúc khí của Đại Tống.
Lý Kỳ khiêm tốn nói: - Hoàng thượng quá khen, chuyện này không phải là
công lao của một mình vi thần, mà là công lao của toàn bộ thợ thủ công,
nhưng bởi vậy có thể thấy được, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, triều đình phải cổ vũ dân chúng phát minh sáng tạo nhiều hơn.
Triệu Giai liên tục gật đầu, chuyện này nhất định phải thế, một phát
minh đã mang tới lợi nhuận một nghìn vạn quan. Từ xưa đến nay, vẫn chưa
có trạng nguyên nào có thể làm được như thế, còn có lý do gì để không
khởi xướng.
Nhưng Lý Kỳ cũng chỉ nói đến đây, không đàm đạo quá lâu.
Một ngày trôi qua, buổi triển lãm sản phẩm thủy tinh cuối cùng cũng
khoan thai đến, địa điểm diễn ra buổi trình diễn lần này được sắp xếp ở
Tướng Quốc Tự.
Dưới sự đề nghị của Lý Kỳ, khu vực phía sau Tướng Quốc Tự đã đổi thành
phố buôn bán, con phố buôn bán này tập trung những người giàu có của
Đông Kinh, buôn bán ra bên ngoài hàng năm có chín phần xuất phát từ nơi
này.
Mà nơi đó vốn dĩ là một vườn rau hoang phế, nhưng trong một năm, đất đai nơi này tăng gấp năm mươi lần, khởi đầu một kỷ lục không thể tưởng
tượng được. Không ít thương nhân muốn noi theo tập đoàn Túy Tiên Cư, xây dựng khu làm việc trong này. Điều này cũng làm cho thương nghiệp càng
trở nên chặt chẽ, quy phạm.
Không thể nghi ngờ, đây sẽ là một đỉnh cao kinh tế chưa từng có, bởi vì
trong hai năm trù bị, thủy tinh đã được sản xuất, được truyền đi khắp
thế giới, Đại Thực, Byzantine, còn có rất nhiều thương nhân châu Âu chạy tới đây, tham gia buổi trình diễn thủy tinh này.
Sáng sớm một ngày, trong quảng trường hình tròn giữa con phố buôn bán đã tập nập người, phải biết rằng trong này không có nửa phần dưỡng khí,
phàm là người có thể đứng được ở chỗ này, thì người đó không phú thì
cũng quý, giai cấp bình dân hoàn toàn không có tư cách tham gia buổi
trình diễn này, dù sao hiện tại bọn họ cũng mua không nổi.
Nhìn từ góc độ này, có thể thấy đây là một buổi trình diễn xa xỉ.
Ở giữa quảng trường xây một cái đài hình tròn, nhưng có rất nhiều thứ
dùng vải đỏ che lên, xung quanh có không ít thị vệ đứng canh gác, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần.
Đang lúc mọi người đang đau khổ chờ đợi, thì buổi trình diễn thủy tinh cuối cùng cũng mở màn.
Mọi người đều dựa theo địa vị của mình lần lượt ngồi xuống.
Buổi trình diễn đẳng cấp này, nhưng lại không coi trọng thứ tự đến trước đến sau, nhóm người như Thái Thái sư, Tần Cối, Trịnh Dật, Bạch Thiển
Dạ, Vương Trọng Lăng đều nhộn nhịp, đương nhiên, nhóm tứ tiểu công tử sẽ không vắng mặt trong buổi trình diễn này, hơn nữa còn có khách nước
ngoài.
Đầu tiên Tiểu Ngọc lên đài đọc diễn văn, trước tiên nàng đại diện Túy
Tiên Cư cảm tạ những vị khách đã đến tham gia buổi trình diễn, sau đó
nàng mời Lý Kỳ lên đài.
Lý Kỳ mặc một trường bào màu tím từ phía sau đài đi ra.
Lý Kỳ vừa ra, lập tức có tiếng vỗ tay như sấm dậy, toàn bộ khách mời đều đứng dậy, ánh mắt đều tập trung vào trên người người trẻ tuổi trên đài. Bọn họ đều biết trên người người thanh niên này chưa bao giờ thiếu niềm vui bất ngờ, cho nên khi Lý Kỳ vừa lên đài, mọi người rất nhanh đã sục
sôi.
Tiếng vỗ tay thật lâu vẫn chưa dứt.
Lâu đến mức khiến Lý Kỳ cảm thấy chút lúng túng, dù sao ngồi phía dưới
cũng là một đám đại lão gia, chứ không phải là một đám em gái trẻ trung.
Một lúc sau, tiếng vỗ tay mới dứt.
Lý Kỳ cuối cùng có thể nói chuyện, hắn mở miệng nói: - Rất khó tưởng
tượng các vị ngồi đây không phải vì mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành,
nhớ rõ trước đây phàm là những trường hợp này, người đứng trên đài nhất
định sẽ là một vị mĩ nữ. Thật đáng tiếc ta chỉ là một người đàn ông anh
tuấn, càng đáng tiếc hơn nữa ngồi phía dưới cũng không phải là các vị mĩ nhân.
Hắn vừa mới mở miệng, lập tức khiến mọi người dưới đài ầm ầm cười to.
- Còn không phải trách ngươi đã cưới những mĩ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ về rồi.
Một âm thanh dâm đãng vang lên.
Tiếng cười càng to hơn.
Có thể nói ra những lời này, không phải tên ngốc Cao, còn có thể là ai.
Tên ngốc này, Lý Kỳ cười nói: - Đều nói người tình trong mắt hóa Tây
Thi, ta cũng không phản đối lời ấy của Cao Nha Nội, chỉ là không biết
những phu nhân của Cao Nha Nội bây giờ đang nghĩ gì.
- Ha ha!
Tiếng cười vang lên ngày càng lớn.
Trong nháy mắt Cao Nha Nội ngây ngẩn cả người.
Lý Kỳ không cho Cao Nha Nội có cơ hội phát huy, nói: - Được rồi, được
rồi,
trở lại chuyện chính, mọi người lần này đến đây chính là vì thứ đồ
này, đó chính là thủy tinh. Kỳ thật tại hạ cũng giống với quý vị, đều vô cùng kích động. Có câu là, vui một mình không bằng vui chung, ta thật
sự rất vui mừng có thể chia sẻ tất cả với các vị, thật sự rất vui.
Lời này vừa nói ra, trong sân lập tức yên tĩnh lại.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Nhớ trước đây Túy Tiên Cư của ta cũng đã thúc đẩy
tiêu thụ những thứ mọi người yêu thích như đồ hộp, mì tôm, Thiên Hạ Vô
Song
Cơ hội tốt này, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua việc tuyên truyền những sản phẩm khác của Túy Tiên Cư.
Nói tới đây, hắn chuyển hướng: - Nhưng, tại sao Túy Tiên Cư chúng ta
chưa bao giờ làm thế với thủy tinh. Vì sao? Đương nhiên không phải là
bên nặng bên nhẹ, cũng không phải là chúng ta cố ý làm thế. Mà là một
quan hệ cung cầu rất đơn giản, bởi vì nhu cầu của toàn bộ thế giới, nên
mới có thể khiến buổi trình diễn thủy tinh trở nên long trọng như vậy.
Tại sao mọi người đều có nhu cầu với thủy tinh? Ta tin mọi người đều có
cùng suy nghĩ với ta, đó chính là chúng ta đã dự liệu được thủy tinh sẽ
xuất hiện, sẽ khai sáng một thời đại hoàn toàn mới.
Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên.
Đợi sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, Lý Kỳ lại tiếp tục nói: - Thủy tinh
đến tột cùng mang đến cho con người cái gì? Ta chắc chắn rằng đáp án của các vị trước mắt đây là mang lại của cải cho Túy Tiên Cư, đây là điều
không sai, ta không phủ nhận, nhưng đây chỉ là một mục đích rất nhỏ bé.
Giá trị của một vật phẩm, nằm ở chỗ đối tượng nó tạo phúc. Thủy tinh
hiển nhiên không chỉ tạo phúc cho Túy Tiên Cư ta, mà còn tạo phúc cho
toàn bộ thế giới, tác dụng của nó thật sự rất nhiều, Túy Tiên Cư chúng
ta cũng nhiều lần triển lãm thủy tinh trước mắt mọi người, nhưng đây
chẳng qua chỉ là một bộ phận rất nhỏ, cách sử dụng thủy tinh tuyệt đối
không chỉ có thế, tổng kết lại, thủy tinh có thể mang đến cho chúng ta
hai thế giới.
Hai thế giới.
Khẩu khí này cũng thật lớn.
Mọi người nghe thấy đều tặc lưỡi, tuy rằng hơn phân nữa bọn họ đã biết
đến thủy tinh, bao gồm một vài sản phẩm của thủy tinh, nhưng bọn họ có
lẽ chưa hiểu khái niệm hai thế giới. Lý Kỳ mở miệng, đã mang tới cho họ
niềm vui bất ngờ rất lớn, mọi người đều vô cùng mong đợi.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Đơn giản mà nói, một cái là thế giới vĩ mô, một
cái là thế giới vi mô, thế giới vĩ mô chính là tất cả những gì mắt
thường chúng ta có thể thấy, hoa cỏ cây cối, trăng sao mặt trời. Còn thế giới vi mô chính là thế giới mắt thường chúng ta không nhìn thấy, ví dụ như những hạt bụi nhỏ bé là do cái gì tạo thành, nước là do cái gì tạo
thành. Nhưng hai thế giới này có một điểm giống nhau, chính là chúng đều tồn tại bên dưới thủy tinh, chúng ta phải thông qua thủy tinh mới có
thể phát hiện ra hai thế giới này. Có lẽ lúc này trong lòng nhiều người
đang nói thầm, Lý Kỳ ngươi nhất định là đang khoác lác.
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nói: - Chính xác, tự ta cũng cho rằng lời này của ta có hơi khoác lác.
- Phốc!
- Phốc Phốc Phốc!
Người bên dưới đầu tiên là sửng sốt một hồi, lập tức không kìm nổi bật
cười, chuyện này thật sự rất khôi hài, cho dù là khoác lác, cũng chưa
từng thấy người nào vạch trần chính mình, hơn nữa còn không đến một
giây.
Lý Kỳ khẽ cười nói: - Kính xin mọi người thứ lỗi, tại hạ thật sự là quá
kích động, vội vàng chờ đến triển vọng tương lai mới của thủy tinh. Cho
dù là khoác lác, đó chắc chắn cũng có căn cứ, nếu ngay cả một chút căn
cứ cũng không có, vậy thì không phải là khoác lác, mà là lừa dối, đây
chính là chuyện trái pháp luật. Thân ta là quan viên Đại Tống, cũng
không thể hiểu luật mà làm phạm luật. Vì sao ta có thể hi vọng thời đại
mới thủy tinh này, chuyện này cũng không thể bốc phét, sau đây ta sẽ
dùng ví dụ để phân tích triển vọng của ta, thứ đầu tiên chính là nhà
thủy tinh ngay phía sau ta
- Nhà thủy tinh?
Ánh mắt mọi người đều bất giác tập trung vào một vật lớn đang phủ khăn
đỏ phía sau lưng Lý Kỳ, lúc mới bắt đầu họ còn suy đoán thứ này là cái
gì, nhưng nghe thấy Lý Kỳ nói như vậy, bọn họ đều tỉnh ngộ, xem hình
dáng thật giống như phòng ốc.
Nhà thủy tinh? Chẳng lẽ thủy tinh còn có thể làm phòng ốc?
Điều này làm trong lòng mọi người sinh ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Chỉ thấy một vài nhân viên lên đài, vén tấm khăn đỏ được cố định ở một
góc trên đài, chậm rãi kéo tấm vải đỏ lên, căn phòng thần bí dưới tấm
khăn đỏ trong ánh mắt mong chờ của mọi người, từ từ lộ ra.
Dưới đài lập tức vang lên một âm thanh xôn xao.
Là một căn phòng gỗ rất nhỏ, có thể nói là căn phòng mẫu đầu tiên ở cổ
đại, đương nhiên, căn phòng này chắc chắn không có người nào ở được.
Tuy rằng nhìn từ hình dạng phòng, không quá khác với phòng ốc bình
thường, nhưng căn phòng này lại có nhân tố thủy tinh, điều này làm cho
căn phòng trở nên độc nhất vô nhị.