Thiên lý nhãn bao nhiêu tiền?
Đầu năm nay có thể nói là giá trên trời!
Nhưng Nha Nội lại lại nghĩ muốn dùng nó để đi rình trộm, đây là cái gì, chính là khí phách.
Ta mặc kệ là khí khách của ai!
Trên đời này ngoại trừ Nha Nội ra, còn có người dám nghĩ vậy sao?
Đối với điều này Lý Kỳ quả thật không còn lời nào để nói, bởi vì ở thế
giới hiện đại chuyện này thấy quá nhiều, nhưng hắn cũng không muốn biến
thương phẩm của mình trở thành công cụ rình trộm, tuy rằng đây là một
lời quảng cáo cực kì có sức hấp đẫn. Vội vàng đoạt lại quyền nói, tiếp
tục nói: - Tác dụng của thiên lý nhãn thật sự rất nhiều, ta sẽ không
giới thiệu từng cái một, ta chỉ nói một điểm, tác dụng của thiên lý nhãn trên chiến trường.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người chú ý, bởi vì khách
nước ngoài dưới đài đều là chính khách, nên vừa nghe thấy chiến trường,
lập tức đều giữ vững tinh thần, ném Cao Nha Nội lên chín tầng mây.
Nghe thấy Lý Kỳ nói: - Bên trong binh pháp, thường nghe được một câu,
chính là 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng ". Đạo lý này ta đã
từng nói, mọi người hẳn là hiểu được, mà bản thân ta cũng từng lãnh binh đánh giặc, nhưng trong quá trình tác chiến thực tế, ta thường nghe
được, phỏng chừng, ước chừng, ước đoán, khả năng, có lẽ, vv đều là những từ ngữ không xác định, mặc dù là những nhà quân sự vĩ đại, nhưng bọn họ lại thường xuyên dùng đến những từ này, bởi vì bọn họ dựa vào tài trí
của chính mình để đi dự đoán tình trạng lúc đó của đối phương. Nhưng
những từ không xác định này cũng thể hiện ra bọn họ bất đắc dĩ, bởi vì
bọn họ rất khó để nhìn thấy tình hình chân thật.
- Nhưng, có thiên lý nhãn, các tướng quân có thể dùng thiên lý nhãn quan sát động thái quân địch ở ngoài ngàn dặm, cho dù ta không lợi hại bằng
ngươi, thiên phú không cao bằng ngươi, nhưng ta lại có thể hiểu rõ tình
trạng của quân địch. Thiên lý nhãn đối với chiến tranh mà nói, là một sự bổ trợ vô cùng vô cùng hoàn mĩ. Ta dám ở đây dự tính rằng, trong tương
lai trên chiến trường, thiên lý nhãn cũng giống như vũ khí trong tay
binh lính, không thể không thiếu.
Hắn vừa dứt lời, thì nghe thấy có một người nói:
- Nhưng theo chúng ta biết, Túy Tiên Cư không bán thiên lý nhãn.
Người nói chuyện chính là sứ thần Tây Hạ.
Lý Kỳ cười nói: - Đây chính là thứ liên quan đến phương diện quân sự,
tiểu điếm không dám bán loạn, ngựa của quý quốc không phải quản lý rất
nghiêm ngặt sao? Đây là một đạo lý, nhưng trong quan niệm của Lý Kỳ ta,
không có vụ mua bán gì là không thể làm, chỉ là xem lợi thế có đả động
đến tâm đối phương không, đây chính là mấu chốt.
- Đương nhiên, ta ở đây giới thiệu thiên lý nhãn, chỉ là để mọi người
hiểu thủy tinh theo nhiều phương diện, vì phần có thích hợp để mua bán
hay không, các vị tìm Tiểu Ngọc, tồng giám đốc của Túy Tiên Cư ta. Tại
hạ hôm nay đến đây chỉ để phân tích tỉ mỉ cho mọi người cách sử dụng
thủy tinh.
Những lời này khiến cho rất nhiều khách mời đang chuẩn bị đặt câu hỏi chết từ trong trứng nước.
Lý Kỳ nói: - Đương nhiên, trên chiến tranh biết người biết ta, ta không
thể vì mọi người mà biểu thị một lần, nhưng ta có thể biểu thị biểu thị
cho mọi người phương diện khác, các vị mời nhìn sang bên cạnh.
Khi nói chuyện, tay hắn đột nhiên chỉ về phía bên trái.
Chỉ thấy tòa lầu phía xa xa treo một cái đèn lồng màu đỏ, nhìn từ nơi
này ít nhất cũng cách năm sáu trăm bước, tuy rằng đèn lồng không nhỏ,
nhưng do ở khoảng cách xa, nên nhìn từ nơi này, vẫn tương đối nhỏ.
Lý Kỳ nói: - Bình thường ở khoảng cách xa như vậy, nếu người nào đó có
thể bắn trúng tên, nhất định là rất khó, phải là thần tiễn mới có thể.
Nhưng có thiên lý nhãn, những chuyện này sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
Bởi vì thiên lý nhãn có thể giúp xạ thủ thoải mái nhắm bắn. Lã Phụng
Tiên kia hẳn nên cảm thấy may mắn mình không sống trong thế giới có
thiên lý nhãn, nếu không viên môn xạ kích của y sẽ không làm người ta
khiếp sợ như vậy. Tiếp theo hộ vệ bên cạnh ta sẽ làm mẫu cho mọi người
xem một lần.
Ngón tay hắn chỉ vào Mã Kiều.
Hồng Thiên Cửu nhìn đèn lồng mơ hồ phía xa xa, lẩm bẩm nói: - Xa như vậy, nếu có thể bắn trúng, vậy thì thật là lợi hại.
Cao Nha Nội cười xấu xa nói: - Bắn trúng thì có ý nghĩa gì, đơn giản chỉ lấy được một vài tiếng vỗ tay, bắn không trúng mới gọi là thú vị.
Hồng Thiên Cửu nghe thấy, cảm thấy vô cùng có lý, kết quả là, hai tên
ngốc này bắt đầu lẩm bẩm, bắn không trúng, bắn không trúng... . .
Nhưng, Lý Kỳ trên đài trong lòng lại vô cùng thoải mái, hắn làm việc
luôn chuẩn bị 120 phần trăm, muốn thể hiện, không nắm chắc hoàn toàn,
hắn sẽ không làm. Mọi người không biết hóa ra phía dưới đèn lồng còn có
một người đang đợi lệnh, chỉ cần Mã Kiều bắn không lệch quá xa, vậy thì
căn bản sẽ không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, chắn chắn sẽ trúng.
Nhưng việc này Mã Kiều cũng không biết, bằng không bây giờ y tuyệt đối
sẽ không lên đài.
Vì thế Lý Kỳ còn giả vờ giả vịt thấp giọng nói với Mã Kiều: - Mã Kiều,
hiện tại toàn bộ đều nhờ ngươi, ngươi chớ có để ta mất mặt nha.
Mã Kiều gạt sợi tóc lòa xòa trước trán, vẻ mặt thản nhiên, khinh thường
nói: - Nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi tìm người khác tới là được,
chuyện này dựa vào tà đạo để khoe mẽ, ta mới không thấy gì lạ. Trong mắt ta, có thiên lý nhãn hay không, thì viên môn xạ kích của Lã Phụng Tiên
kia cũng chỉ là thường thôi.
Oa! Phải kiêu ngạo vậy sao, được, hiện tại ngươi là ông lớn, ngươi ra vẻ thế nào cũng được. Lý Kỳ ha hả nói: - Mã Kiều, ngươi đang nói cái gì
vậy, ở phương hiện võ thuật, ngươi là người duy nhất ta tin, tuyệt đối
không phải là người thứ hai.
Lời này kiến Mã Kiều vô cùng thoải mái, một tay bỗng nhiên nhấc cái nỏ
lớn lên, tay kéo dây nỏ, hét lớn một tiếng, cây nỏ cò bàn đạp cứng chắc
được y kéo thành một hình trăng tròn.
- Oa---!
Bên dưới lập tức vang lên tiếng ngạc nhiên thán phục.
Rất nhiều người không nghĩ tới người đàn ông có dung mạo xấu xí, dáng
người gầy yếu này không ngờ có thế tay không kéo dây nỏ rộng như vậy,
thật sự là rất khoa trương.
Vì là cây nỏ có bàn đạp, nên phải dùng hai chân đạp dưới cánh nỏ, hai
tay kéo dây nỏ ra, phải kết hợp cả lực hai tay hai chân mới có thể khiến nó di chuyển, nhưng Mã Kiều đương nhiên cũng kéo như vậy, làm cho người khác quá chấn kinh.
Lý Kỳ hơi há hốc mồm, lại mờ mịt nhìn Mã Kiều, nói: - Ta nói này Mã
Kiều, đây không phải là muốn khoa trương sao? Ngươi như vậy ---.
Mã Kiều nhẹ nhàng hất đầu, mang theo một chút hạnh phúc nói: - Đôi giày này là sư muội ta tặng ta đấy.
Lý Kỳ cúi đầu nhìn, thật đúng là đôi mới nha, nói: - Hiểu rồi. Nghĩ thầm rằng, xem ra cũng phải đi
chào hỏi Mỹ Mỹ, nhưng không thể bảo nàng đưa
đao cho Mã Kiều, bằng không thằng nhãi này chắc chắn sẽ không dùng đao
giết người, càng không biết dùng nó để bảo vệ ta.
Mã Kiều lười nói nhiều với Lý Kỳ, đột nhiên giơ cây nỏ lớn lên, tư thế
kia vô cùng chuẩn xác, đáng chú ý chính là một người đẹp trai phong độ,
quả thật là vô cùng ầm ĩ.
- Đợi đã.
Lý Kỳ đột nhiên thấp giọng ngăn cản.
Như vậy còn làm Mã Kiều giật mình, cánh tay hơi run lên, suýt nữa thì bắn ra.
Lý Kỳ cũng sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: - Kính nhờ,
đây là đang tuyên truyền, ngươi quả nhiên là muốn khoe mẽ, chậm một
chút, biểu hiện của ngươi với thiên lý nhãn là phải vô cùng dựa vào nó,
ta biết rằng ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi cũng cần phải có tinh thần
chuyên nghiệp nha. Cho dù ngươi không có tinh thần chuyên nghiệp, ngươi
cũng phải lo lắng cho Mỹ Mỹ.
Mã Kiều nghe thấy Mỹ Mỹ, ngẩn ra, nói: - Có ý gì?
Lý Kỳ nói: - Mỹ Mỹ luôn bảo rằng ngươi ra ngoài phải nghe lời của ta, nếu như ngươi không nghe, chẳng phải là phụ Mỹ Mỹ.
- Chuyện này ---.
Mã Kiều chần chờ, nói: - Vậy ta nên làm thế nào?
Vẫn là dùng Mỹ Mỹ dễ sai khiến, xem ra là để bọn họ kết hôn muộn một
chút. Trong lòng Lý Kỳ cười đắc ý, nói: - Đương nhiên là đứng nhắm một
lúc, thể hiện đầy đủ ưu thế của thiên lý nhãn, dù sao ngươi cũng không
cần phải khoe mẽ, sao không đem sự khoe mẽ này cho thiên lý nhãn.
- À.
Mã Kiều cầm cây nỏ lớn bắt đầu ngắm, trên mặt cũng biểu hiện vô cùng nhàm chán.
Quả nhiên, y làm như vậy, không khí lập tức căng thẳng lên. Mọi người
thỉnh thoảng nhìn vào y, thỉnh thoảng lại nhìn đèn lồng phía xa xa, đến
cả mắt cũng không dám chớp.
Một lát sau, các vị khách có phần không kiên nhẫn được nữa, sao y còn chưa bắn vậy.
Lý Kỳ cũng có chút buồn bực, ngươi thế nhưng lại thể hiện thái quá, nói: - Có thể ---.
Từ "rồi" còn chưa nói ra, chợt nghe thấy vèo một tiếng, tình huống gì
đây? Lý Kỳ kinh hãi nói: - Ngươi xác định tay ngươi không run chứ? Nếu
Mã Kiều bắn lệch, vậy thì không tốt lắm.
Mã Kiều nghiêng mặt, kiêu ngạo nói:
- Ngươi đừng nghĩ mọi người đều nghĩ giống ngươi.
- Oa!
Lý Kỳ còn đang muốn giáo huấn tùy tùng không biết nghe lời, lại nghe
thấy dưới đài vang lên tiếng kêu ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt ra nhìn,
không thấy đèn lồng phía xa xa đâu nữa.
Hồng Thiên Cửu hưng phấn hét lớn: - Mã Kiều, ngươi thật sự rất lợi hại.
Cao Nha Nội cũng lên ghế vì Mã Kiều gào rú.
Mã Kiều vô cùng hưng phấn:
- Ta không lợi hại, đây đều là công lao của thiên lý nhãn.
Được rồi, xem phân lượng những lời này của ngươi, ta tạm tha cho ngươi,
Lý Kiều đứng ra khoanh tay, nói: - Các vị nhìn thấy chẳng qua chỉ là một góc tác dụng của thiên lý nhãn mà thôi. Được rồi, thế giới vĩ mô nói
tới đây, sau đây chúng ta nói tới thế giới vi mô.
Khách mời dưới đài lập tức yên tĩnh trở lại.
Chỉ một lát sau, hạ nhân trên đài đưa cho Lý Kỳ một cái kính viễn thị và một cái kính lúp, hắn cầm kính lúp và kính viễn thị, nói: - Tin rằng
mọi người đều không cảm thấy xa lạ với hai thứ này. Không sai, đây chính là kính mắt và kính lúp. Mọi người đều biết một khi già rồi, cơ thể
chắc chắn sẽ thoái hóa, đây chính là số trời, không ai có thể cưỡng lại, trong đó hai mắt của con người chắc chắn sẽ thoái hóa. Đôi mắt là cửa
sổ tâm hồn, nếu mắt không nhìn thấy rõ, đây chắc chắn là một việc rất
đau đầu, nhưng lại không thể không trải qua, mà sự xuất hiện của kính
mắt, có thể mang lại đôi mắt thứ hai cho người già, đã có vô số thí dụ
chứng minh kính mắt này giúp người trung nhiên nhìn được vô cùng rõ
ràng.
- Không chỉ như thế, còn có kính lúp này. Kính lúp này có thể giúp chúng ta nhìn thấy những vật rất nhỏ, nhỏ như một hạt cát. Đương nhiên, điều
này vẫn không thể hiện ra một thế giới vi mô, nhưng tại sao chúng ta
không trên cơ sở của kính lúp, can đảm tiến thêm một bước tưởng tượng
ra, nếu thủy tinh có thể soi một hạt cát to đến vài lần, thậm chí mấy
chục lần, chuyện này trước đây rất khó tưởng tượng ra, vậy chúng ta cũng nên tin tưởng, sớm hay muộn cũng có một ngày, kính lúp có thể soi hạt
cát to ra gấp mấy trăm lần, thậm chí là mấy ngàn lần, chuyện này hoàn
toàn là có khả năng. Thử nghĩ một chút, một hạt cát ở trước mắt ngươi
biến thành to giống như một tảng đá, ngươi sẽ thấy cái gì? Phải biết
rằng, trước kia khi thủy tinh chưa xuất hiện, đây là điều mắt thường
chúng ta không thể thấy.
Hạt cát biến thành tảng đá lớn?
Các khách mời lại rơi vào trầm tư?
Lý Kỳ chờ trong giây lát, mới nói: - Ta hiện tại cũng không biết, nhưng
ta tin rằng sớm hay muộn cũng có ngày vạch trần ra đáp án này, nhưng bất kể nói thế nào, thủy tinh đã gõ cửa mở ra thế giới vi mô, nó có thể
giúp chúng ta nhìn thấy cảnh tượng mắt thịt trong thể thấy, mà chúng ta
cần làm chính là chờ đợi, chính là chờ mong, chờ mong một thời đại mới
do thủy tinh sáng tạo nên.
Toàn thể lại đứng dậy vỗ tay, lần vỗ tay này còn vang vọng hơn những lần vỗ tay vừa mới, bởi vì họ cho rằng toàn bộ những gì Lý Kỳ nói là có thể thực hiện được, trong lòng mỗi người đều vô cùng chờ đợi thời đại mới
kia đến.