Những lời này của Lý Kỳ làm ba người đối diện trầm tư một hồi lâu, dùng
tiền trừ họa ai cũng có thể nói, nhưng nói thật, rất ít người có thể làm điều đó hoàn hảo, cũng có người tiền thì tiêu rồi, nhưng tai họa vẫn ập xuống.
Qua một lúc lâu, Y Hạ Bách Xuyên mới nói: - Xu Mật Sứ nói có lý. Chỉ có
điều chắc Xu Mật Sứ không biết, ba đại thế lực của quốc gia ta đều muốn
lấy lợi ích từ bên trong.
Lý Kỳ cười nói: - Dòng suối nhỏ cũng có thể góp thành biển lớn. Nếu các
ngươi có thể hợp các thế lực nhỏ này vào với nhau, thì cũng không thể
coi thường được. Hơn nữa thế lực nhỏ cũng dễ để mua chuộc, không cần phí quá nhiều sức, lại có thể gia tăng lợi thế trong tay các ngươi, vụ mua
bán này có lời chứ không có lỗ.
- Mặc dù là ba đại thế lực trong miệng các ngươi, cũng không bền vững
được như thép. Chỉ cần có tiền, chắc chắn sẽ có người động tâm. Tiền này chắc chắn phải cho, bởi vì không thể để mình người mua bán có lời,
nhưng vấn đề là tiêu số tiền này ở chỗ nào, mới có thể để mình đạt được
ích lợi lớn nhất.
Đằng Cát Tam Mộc lại nói: - Nhưng tình huống hiện giờ đã vô cùng bất lợi với chúng ta, ta sợ đối phương sẽ không cho chúng ta cơ hội này.
Lý Kỳ nói: - Cho nên các ngươi phải áp dụng phương pháp xử lý nhanh nhất tốc độ nhất.
Đằng Cát Tam Mộc hiếu kỳ nói: - Không biết Xu Mật Sứ đang ám chỉ gì?
- Đương nhiên chính là tiền. Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Lúc này đừng đi
những nơi không cần thiết, dù sao tình cảnh của các ngươi cũng không ra
sao, ngươi đưa cho người khác một lý do đủ để người đó đứng bên ngươi,
so sánh với đối phương mà nói, trừ tiền ra, các ngươi còn có ưu thế nào
nữa sao? Một khi đã như vậy, sao không dứt khoát một chút, một ngàn
lượng hoàng kim không được, trực tiếp dùng hoàng kim xây dựng một tòa
thành kiên cố không gì có thể phá hủy, nhốt bọn họ về phía các ngươi.
Nếu các ngươi có thể sống qua cửa ải này, vậy thì tương lai thuộc về
chính các ngươi, keo kiệt chỉ làm các ngươi rơi vào chỗ vạn kiếp bất
phục.
Điều này thật sự rất đơn giản thô bạo.
Đám người Đẳng Cát nghe xong thì nghẹn họng nhìn trân trối.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Đương nhiên, ta chắc chắn sẽ trợ giúp các ngươi
một phần. Trong tay ta còn một ít sản phẩm thủy tinh, số thủy tinh này
ta sẽ bán giá thấp cho các ngươi, nhưng việc này không thể nói ra ngoài, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của Túy Tiên Cư ta.
- Các ngươi dùng những sản phẩm thủy tinh này đi thu mua những đại thần
quý tộc, đặc biệt là những nữ nhân, bất cứ lúc nào cũng không thể không
coi thường sức mạnh của lời nói bên gối. Tuy nhiên những đại thần quý
tộc kia mỗi người đều rất khôn khéo, hơn nữa tầm nhìn đều rất hạn hẹp,
cho nên các ngươi không cần hi vọng xa vời bằng ấy thủy tinh sẽ khiến họ đứng về phía các ngươi, đây là điều phi thực tế. Nhưng ít ra phải làm
bọn họ trong triều nói giúp các ngươi mấy câu, trước ổn định lại thế
cục, có nhiều thời gian cho các ngươi tranh thủ, ta tin rằng bọn họ sẽ
không keo kiệt đến mức ngại động mồm động miệng. Về phần hành động cụ
thể, các ngươi có thể tham khảo Ngô Việt chi tranh lúc trước, kỳ thật ở
phương diện này, người xưa đã dùng tính mạng bảo cho chúng ta biết nên
làm gì rồi.
Đằng Cát Tam Mộc vô cùng tinh thông văn hóa Trung Nguyên, bằng không y
cũng không thể trở thành bằng hữu với Triệu Minh Thành, nói: - Xu Mật Sứ nói chiến tranh giữa Ngô Vương Phù Sai và Việt Vương Câu Tiễn sao?
- Đúng vậy. Lý Kỳ vừa cười vừa nói: - À, sau này ta mua bán thủy tinh ở
Nhật Bản, toàn bộ cũng sẽ giao hết cho các ngươi. Mặt khác, các ngươi có thể tìm đến Cao Ly, trong tay bọn họ có một ít lương thực. Chuyện Ngô
Châu lúc trước, bọn họ nợ các ngươi một phần tình cảm, hiện giờ tình thế đã được giải phóng, phương diện Cao Ly cũng cần đến các ngươi làm người trung gian giữa Đại Tống ta và Cao Ly. Cho nên ta nghĩ bọn họ sẽ không
từ chối yêu cầu của các ngươi. Các ngươi cầm chỗ lương thực này, thi thu nạp lòng dân. Ta tin Nhật Bản các ngươi chắc chắn có nhiều người dân
không có cơm ăn, bọn họ chính là tương lai của các ngươi, nói tóm lại,
ngàn vạn lần không được keo kiệt, nếu không đủ, bản thân ta sẽ cho các
ngươi mượn một ít.
Nói đã đến mức này, đám người Đằng Cát sao không hiểu, lại nghe Lý Kỳ sẽ toàn lực ủng hộ bọn họ, không khỏi quá đỗi vui mừng, liên tục nói cảm
tạ.
Nhưng Lý Kỳ cũng chỉ nhấc tay, nói: - Không cần phải nói cảm tạ, ta là
một thương nhân, sẽ không làm những đầu tư không công. Đại Tống chúng ta dốc túi tương trợ, mục đích vẫn là mong một ngày nào đó, các ngươi có
thể nghĩ ra biện pháp cởi bỏ chính sách bế quan tỏa cảng của quý quốc,
tăng cường ngoại giao giữa hai nước, khôi phục lại quan hệ thời kì tiền
triều, đây chính là mục đích của chúng ta, cũng không phải là lần đầu
tiên ta nhắc tới.
Y Hạ Bách Xuyên ngồi nghiêm chỉnh nói: - Xin Xu Mật Sứ yên tâm, lời hứa
hẹn này chúng ta vẫn ghi nhớ trong lòng, nếu có thể vượt qua kiếp nạn
này, chúng ta chắc chắn sẽ khôi phục lại ngoại giao giữa hai nước.
Đằng Cát Tam Mộc cười nói: - Quý quốc có câu chịu ơn người ta một, báo
đáp người ta mười. Ta tuyệt đối sẽ không quên ân tình của Xu Mật Sứ đối
với chúng ta, sau này nhất định sẽ hồi báo.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lý Kỳ nâng chung trà lên, nói: - Vì tương lai của chúng ta, cạn một chén.
Mọi người nâng chén một hơi cạn sạch.
Trên bàn tiệc, mấy người lại trao đổi chi tiết.
Sau khi ăn xong, ba người liền đứng dậy cáo từ, so với lúc đến đây, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười.
Đương nhiên, Lý Kỳ cũng mang theo nụ cười đứng trước cửa nhìn bọn họ rời khỏi.
- Bọn họ đi rồi.
Lý Kỳ vừa trở lại trong phủ, trong sảnh đột nhiên có thêm một người, chính là Triệu Giai.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Thật sự là ủy khuất Hoàng thượng.
- Chưa nói tới ủy khuất, trẫm cũng học được không ít. Chuyến đi này
không tệ. Triệu Giai khoát tay, lại hỏi: - Tuy nhiên có nhiều chỗ, trẫm
lại vô cùng nghi hoặc. Hành động này của ngươi nếu thành công, không thể nghi ngờ gì sẽ tăng cường thêm rất nhiều thực lực của bọn họ, chuyện
này không chỉ làm đối phương cố kỵ, chúng ta cũng phải kiêng kỵ. Nếu như đối phương cố kỵ, trận chiến này chắc chắn sẽ đánh không được, đồng
thời cũng có thể nuôi hổ thành họa, điều này có phải xung đột với mục
đích chúng ta?
Lý Kỳ cười nói: - Vậy còn phải xem người.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Sao ngươi nói vậy?
Lý Kỳ nói: - Bọn họ tới đây cầu xin chúng ta tương trợ, vậy thì rõ ràng
không muốn buông lợi ích trong tay ra, cho dù chỉ là một chút. Kỳ thật
bọn họ cũng kiếm được quá nhiều rồi, mặc dù không có đồ hộp, cũng sẽ
không tạo thành đả kích quá lớn, ít nhất trên phương diện mua bán là như thế, mà bọn họ không chịu nhượng bộ đã đủ để chứng minh Bình thị vô
cùng có dã tâm, đây không phải là dã tâm kinh doanh, mà là dã tâm trong
chính trị.
Triệu Giai trầm ngâm một lát, nói: - Ta hiểu rồi, nếu kế này thành công, thế lực của bọn họ sẽ lên một tầng cao mới, đến lúc đó, những thứ Bình
thị muốn sẽ càng ngày càng nhiều.
Lý Kỳ nói: - Đúng vậy. Thực lực được tăng cường đồng thời cũng khiến bọn họ nhanh chóng bành trướng dã tâm. Khi trong tay bọn họ có đầy đủ lợi
thế, những thứ bọn họ muốn chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều. Thật ra
trước mặt, Bình thị mới chỉ uy hiếp được lợi ích của Thiên hoàng Nhật
Bản, đối phương cũng chỉ muốn chèn ép Bình thị, cân bằng thế lực mọi
phương diện, chưa đến mức nổi lên sát khí với Bình
thị. Cho nên hiện tại mặc dù khai chiến, cũng chỉ giống như trò chơi tập làm người lớn, nhiều nhất cũng chỉ dùng vũ lực để gây áp lực cho đối phương, chiến tranh với mục đích này không hề có chỗ nào tốt với chúng ta, ngược lại đợi sau
khi Bình thị mở rộng thế lực, khi địa vị Thiên hoàng có nguy cơ, vậy thì lúc đó sẽ là chỉ có một trong hai chúng ta được sống, đối phương chắc
chắn sẽ tiêu diệt Bình thị, vậy thì cơ hội của chúng ta đã tới rồi.
Triệu Giai ha hả nói:
- Đến lúc đó cho dù Bình thị không muốn, cũng chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta.
Lý Kỳ nói: - Đúng vậy, thật ra lần này chúng ta chinh chiến phía nam,
nhất định trong lòng bọn họ đã có kiêng kị, có lẽ chỉ cần tới đường
cùng, bọn họ mới chủ động cầu xin giúp đỡ chúng ta, cho nên, trước tiên
chúng ta phải bức bọn họ đến đường cùng, không, phải nói là dẫn bọn họ
đến đường cùng.
Triệu Giai cười ha hả, nói: - Tiền của Lý Kỳ quả đúng là khó lấy.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Lời ấy của Hoàng thượng thật sự là quá đề cao vi
thần rồi. Vi thần hổ thẹn không dám nhận, dù sao người há miệng cũng đòi vi thần mấy trăm triệu quan lợi nhuận, trên đời này, trên đời này có
tiền nào dễ lấy hơn sao?
- Khụ khụ khụ, trẫm vừa mới nhớ ra trong cung còn một số việc cần trẫm xử lý. Được rồi, trẫm cáo từ trước.
Oa! Không phải chứ, nói đến tiền liền trốn. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ trong lòng, ngoài miệng lại nói: - Vậy ngày mai Lý Sát Nhĩ ---.
Triệu Giai nói: - Chuyện của Lý Sát Nhĩ, ngươi tự mình xử lý đi, trẫm đi trước.
- Vi thần cung tiễn Hoàng thượng.
Vì qua một năm quá thanh tịnh, Lý Kỳ coi như không đếm xỉa đến bất cứ
thứ gì. Sắp xếp đầy mấy ngày trong cửa ải cuối năm, chỉ để lại duy nhất
thời gian ăn điểm tâm với người nhà.
Vị khách thứ hai tới thăm hỏi, chính là Tây Hạ Vương gia Lý Sát Nhĩ.
Kỳ thật chuyện về ngựa, đã do Bạch Thiển Dạ đi theo y nói chuyện, mà
phương diện ngoại giao giữa hai nước, Tần Cối cũng đã đàm phán với y
tương đối, nhưng, nhưng do Lý Kỳ mở ra thời đại ngoại giao, cho nên nếu
không gặp mặt với Lý Kỳ một lần, Lý Sát Nhĩ cảm thấy có chút bất ổn, vì
thế sớm sai người đưa bái thiếp đến, hy vọng có thể bái phỏng Lý Kỳ.
Lý Sát Nhĩ này coi như là "lão bằng hữu" của Lý Kỳ, không thể không gặp, đương nhiên, được Lý Kỳ gọi là "lão bằng hữu" cho thấy cũng không phải
là chuyện gì tốt.
Lúc buổi sáng, Lý Kỳ tự mình ra nghênh đón, hai người hàn huyên một lát, rồi lập tức mời Lý Sát Nhĩ vào phòng trong.
Vừa ngồi xuống, tránh không khỏi mấy lời chúc mừng. Lý Sát Nhĩ cũng giống như mấy người khác, đó là nịnh bợ Lý Kỳ.
Lý Kỳ nghe đến mức lỗ tai đã kết kén, tùy ý khiêm tốn nói vài câu.
Một khi nói mấy câu lễ nghi, Lý Sát Nhĩ đột nhiên nghiêm mặt nói: - Xu
Mật Sứ, có chuyện ta muốn nói với ngươi, nếu như nói sai, ngươi cũng
thông cảm.
Nếu như biết mình nói sai, vậy ngươi còn muốn nói, có bản lĩnh thì ngươi đừng nói. Lý Kỳ ha ha cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: - Đây là gặp gỡ
cá nhân, còn có cái gì không thể nói, Vương gia cứ nói đi đừng ngại.
- Vậy ta có thê nói thẳng rồi. Lý Sát Nhĩ ho nhẹ một tiếng, nói: - Trên
dưới quốc gia ta đều cảm thấy Đại Tống các ngươi có phần bên nặng bên
nhẹ, làm việc không công bằng.
Lý Kỳ cau mày nói: - Sao lại nói vậy?
Lý Sát Nhĩ nói:
- Bất kể là trên phương diện buôn bán, hay trên phương diện chính trị,
rõ ràng các ngươi đối đãi với Cao Ly, Nhật Bản tốt hơn nhiều so với Tây
Hạ chúng ta, không nói đâu xa, chúng ta mang bái thiếp đến sớm hơn so
với đặc phái viên Nhật Bản, nhưng các ngươi lại gặp đặc phái viên Nhật
Bản trước. Kỳ thật so với Nhật Bản, Cao Ly, chúng ta là hàng xóm tương
liên chặt chẽ hơn, nhưng dường như các ngươi lại không nghĩ như vậy.
Lời này nghe thì như là oán trách, kỳ thật trong đó chứa rất nhiều thứ.
Lý Kỳ vội nói: - Vương gia hiểu lầm rồi, về chuyện bái phỏng, ta vẫn
luôn cho rằng càng về phía sau thì càng tỏ vẻ tôn trọng. Lấy chuyện ta
nấu nướng làm ví dụ, thức ăn ngon nhất định phải để ở phía sau. Về phần
phương diện ngoại giao, kỳ thật cũng không thể trách chúng ta, chúng ta
và Nhật Bản, Cao Ly vẫn luôn là đồng minh, quan hệ vô cùng tốt, giống
như anh em ruột. Bất kể là trên phương diện chính trị, quân sự hay kinh
tế đều có quan hệ chặt chẽ. Nhưng đối với quý quốc, nói thật, trong thời gian này nếu cãi nhau ầm ĩ, hai bên đều không thoải mái, ảnh hưởng
nghiêm trọng đến quan hệ hai nước chúng ta, cho nên hi vọng các ngươi
cũng có thể suy nghĩ từ góc độ của chúng ta.
Lý Sát Nhĩ nói: - Chuyện này ta đương nhiên biết, nhưng hiện giờ Tây Hạ
ta đã độc lập rồi, không còn là thần tử của ai, cũng đã được quý quốc và Kim quốc công nhận, quân chủ chúng ta vẫn luôn muốn tăng cường qua lại
với qúy quốc, thành lập quan hệ liên minh giống như quý quốc với Nhật
Bản, Cao Ly. Nhớ rõ lúc trước, Xu Mật Sứ cũng từng nói với ta chuyện
này, nhưng dường như quý quốc vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc trước Lý Kỳ vì muốn lừa Tây Hạ độc lập, từng hứa hẹn không ít điều, liên minh quân sự đương nhiên cũng là một trong số đó.
Lý Kỳ đương nhiên không quên, nói: - Vương gia, đây không giống như ta
và ngươi qua lại với nhau, mà là hai quốc gia qua lại với nhau, không
thể một bước là tới, cần phải cả một quá trình. Ồ, về việc ngươi mang
ngựa ra buôn bán, đối với chuyện này ta cảm thấy vô cùng vui mừng. Hai
nước chúng ta qua lại, nếu muốn thành lập một liên minh mới, ta cảm thấy đầu tiên nhất định phải có một người vươn tay ra, quý quốc có thể vươn
tay ra trước tiên, điều này làm ta vô cùng cảm động, đối với chuyện này
ta vô cùng tán thành. Trước mặt Hoàng thượng, ta cũng nói như vậy.
Trên mặt Lý Sát Nhĩ lộ ra vẻ tươi cười, lời này nghe thật sự rất thoải
mái, nói: - Xu Mật Sứ có thể hiểu dụng ý của chúng ta, ta thật sự cảm
thấy vô cùng vui mừng. Nhưng ta nghĩ hiện giờ thời cơ đã chín muồi, hai
nước chúng ta có thể triển khai hợp tác toàn diện, ví dụ như trên phương diện quân sự.