Không khí trong đại điện đã lặng lẽ thay đổi.
- Tướng lĩnh?
Triệu Giai cau mày nói: - Ý của khanh lẽ nào là muốn để những tướng lĩnh kia quay lại Võ Học học tập lần nữa.
- Chính là như thế.
Tần Cối nói: - Từ khi Đại Tống ta kiến quốc đến nay vẫn luôn kêu gọi dân chúng thiên hạ nên đọc sách biết chữ. Dân chúng còn như vậy, người làm
tướng sao có thể không biết được. thật ra rất nhiều người nhìn ra, Đại
Tống ta sở dĩ kêu gọi đọc sách, chính là vì hấp thu giáp huấn tiền
triều, võ tướng rất dễ cầm binh làm tư, mà quan văn trong mắt thế nhân
đều là những người tay trói gà không chặt, càng đừng nói là khởi binh
tạo phản.
- Có điều thần xem ra, câu nói này đúng một nửa, sai một nửa. Thái Tổ,
Thái Tông lập ra quy định này đích thực là vì phòng ngừa có kẻ làm loạn, nhưng đó không phải là nói quan văn tay trói gà không chặt, mà là vì
quan văn hiểu đại nghĩa, nhận thức tổng thể, có thể phân biệt thị phi,
đây mới là điểm mấu chốt. Nếu dân chúng thiên hạ có thể hiểu đại nghĩa,
nhận thức tổng thể thì cái loạn của tiền triều sẽ không xuất hiện ở
triều ta.
Những quan văn kia nghe được thì hả dạ nha, đây không phải là chúng ta
vô năng, mà là chúng ta hiểu đạo lý, liên tục gật đầu nói phải, không ít người đều đứng ra ủng hộ Tần Cối.
Triệu Giai đương nhiên không thể phản đối, dù sao thì Tần Cối đang tẩy trắng thay cho tổ tiên của y.
Tần Cối tiếp tục nói: - Xưa có Chu Du, Lục Tốn, Tư Mã Ý, Bùi Hành Kiểm,
nay có các đại tướng Dương Nghiệp, Chiết Khả Thích, Chủng Sư Đạo, Tông
Trạch, ai mà lại không phải là văn võ song toàn, mà trong số những người trẻ tuổi, Điện Soái Nhạc Phi cũng là văn võ song toàn, lời nói cử chỉ
không kém gì văn nhân nhã sĩ, khiến Tần Cối cảm phục sâu sắc.
- Còn có đệ nhất chiến tướng Địch Công của Đại Tống ta. Năm đó khi Địch
Công còn là một tiểu binh, tuy có cái dũng mà vạn phu không làm được,
nhưng cũng chỉ là một tướng tiên phong, sau đó được Phạm Hiền tướng
truyền thụ "Tả thị Xuân Thu", Địch Công do đó mới chịu đọc sách, tinh
thông binh pháp, sau đó mới có thể lập công thăng lên làm Xu Mật Sứ, trở thành đệ nhất nhân của Đại Tống ta. Từ xưa đến nay, pàm là người làm
thống soái thì không ai không tinh thông văn võ. Từ đó có thể thấy, văn
võ không phải đối lập nhau, mà là hỗ trợ cho nhau.
Triều Tống thịnh hành Nho giáo, cho nên bọn họ rất tôn trọng nho tướng.
Cái gì gọi là nho tướng, nói một cách đơn giản chính là đại tướng phong
độ ngời ngời, cho nên danh tiếng của hai người Chu Du, Lục Tốn vô cùng
cao ở triều Tống, dù sao thì dáng vẻ đẹp trai, lại biết đánh đàn ngâm
thơ, còn có thể lãnh binh đánh trận, đây mới là Nguyên soái lý tưởng
trong lòng người dân triều Tống, danh tiếng của mấy võ tướng như Quan
Vũ, Hứa Chư, Trương Phi thật ra không cao lắm.
Lúc trước khi Lý Kỳ kể chuyện Tam Quốc, trong đó hồi Tam khí Chu Du đã
khiến cho mọi người ảm đạm rơi lệ, cũng trở thành một kinh điển, đến nay khi ngươi đến các quán rượu còn có thể nghe thấy có người nói đến Tam
khí Chu Công Cẩn.
Hộ Bộ Thượng thư Hồ Nghĩa đột nhiên lẩm bẩm nói: - Vậy thì cũng không hẳn.
Tần Cối sửng sốt nói: - Sao Hồ Thượng thư lại nói thế?
Hồ Nghĩa liếc sang Lý Kỳ, cười ha ha nói: - Nghe nói bình thường Xu Mật
Sứ viết chữ đều cảm thấy vô cùng khó khăn, thư pháp rất bình thường,
nhưng Xu Mật Sứ lãnh binh đánh giặc, đến nay không hề thất bại.
Quần thần đều buồn cười.
Con mẹ ngươi thật sự nói ra được nha! Lý Kỳ đỏ bừng mặt, câu này nửa chê nửa khen, nhưng câu nào cũng là thật, hắn thật sự không tiện phản bác.
Triệu Giai vui vẻ, ha ha nói: - Hồ Thượng thư, ngươi quá đề cao Xu Mật
Sứ rồi. Chữ của hắn sao có thể nói là bình thường, quả thực là khó coi
mà.
Hoàng thượng đã lên rồi, những người còn lại đều nhao nhao cười rộ lên.
Ngươi cũng thật không nể mặt mà. Lý Kỳ khó chịu, vội đứng ra cất cao giọng nói: - Hoàng thượng, thần oan uổng nha.
Triệu Giai nói: - Trong tay trẫm còn rất nhiều chứng cứ, oan uổng ngươi chỗ nào chứ.
Con gấu mẹ, lần sau lão tử không viết mật hàm nữa, lão tử học Khang Hi
vẽ tranh cho ngươi. Lý Kỳ nói: - Thần thừa nhận chữ của thần khó coi,
nhưng đó là vì vi thần không có thời gian rèn luyện. Nếu Hoàng thượng và các vị đồng liêu đều cảm thấy chữ của Xu Mật Sứ ta quá khó coi, vậy vi
thần thỉnh cầu Hoàng thượng phái người khác nghiên cứu hỏa được, toán
thuật kiểu mới, thiên lý nhãn, xây dựng kinh tế, vi thần sẽ dành thời
gian để luyện chữ thật đẹp, xin Hoàng thượng chuẩn tấu.
Thằng nhãi này thật là vô sỉ, bình thường ngươi ít giễu cợt người khác
sao, bây giờ mới bị người ta trêu ghẹo mấy câu thì hắn bắt đầu ăn vạ,
bình thường khi ngươi nói chêm chọc cười những nữ nhân kia cũng không
thấy ngươi luyện chữ. Triệu Giai cũng không tiện làm quá mức, ho nhẹ một tiếng, cười nói: - Ái khanh đừng hành động theo cảm tính, người biết
viết chữ nhiều lắm, nhưng có thể làm được như ái khanh thì không có ai
cả, đâu nặng đâu nhẹ, vừa xem là hiểu ngay, vừa rồi trẫm chỉ là tùy tiện nói thôi.
Vậy thì còn đỡ, lão tử không lên tiếng là vì hôm qua làm việc quá vất
vả, thật sự coi ta như quả hồng nhũn sao. Lý Kỳ thấy tốt thì nhận, hành
lễ nói: - Hoàng thượng tuệ nhãn sáng suốt, vi thần cảm động rơi lệ, có
điều vi thần thực sự không làm được như Đào Thượng thư, Hồ Thượng thư,
là công hay tội đều quỳ rạp trên đất gào khóc, thời gian vi thần vào
triều còn ít, không hiểu quy củ, nếu đây là quy củ thì kính xin Hoàng
thượng thứ lỗi nhiều hơn, vi thần thật sự không khóc được.
Không ít đại thần nghe thấy thì bật cười, cãi nhau với Xu Mật Sứ thật sự không phải là quyết định sáng suốt.
Hồ Nghĩa vốn dĩ còn định thừa cơ trêu tức Lý Kỳ một phen, nào biết ăn
trộm không thành còn mất nắm gao, lại thấy Tần Cối trừng mắt, vội vàng
im lặng.
Triệu Giai lười tán gẫu với tên này, ho khan vài tiếng, quay lại vấn đề
chính, nói: - Tần ái khanh nói rất hay, người làm thống soái thì văn võ
song toàn
Tần Cối nói: - Hoàng thượng nói sai rồi. Cho dù là Chu Du hay là Lục Tốn đều không phải sau khi trở thành thống soái mới văn võ song toàn, mà là đã bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ có người văn võ song toàn mới có tư cách lên
làm thống soái, nhưng những tướng soái Chu Du, Lục Tốn, Chiết tướng
quân, Chủng tiểu tướng công đều là hậu nhân danh môn. Từ nhỏ bọn họ đã
nghe nhiều thành quen, trở thành tướng tài thiên cổ cũng không phải là
không công mà tìm được. Nhưng, chẳng phải ai ai cũng đều có thể giống
như bọn họ, đây cũng là lý do vì sao trăm năm qua, Đại Tống ta mới có
được một Địch Công, đây mới là ước nguyện khi vi thần kiến nghị cải cách Võ Học.
Nói rất hay.
Có chứng có cứ, khiến người ta khó lòng phản bác.
Tần Cối tiếp tục nói: - Nhưng trong quân Đại Tống chúng ta còn có rất
nhiều tướng quân không biết lấy một chữ, bọn họ đều dựa vào thiên phú và kinh nghiệm, nhưng đây lại là một sự lãng phí thiên phú. Nếu bọn họ có
thể văn võ song toàn, thì chắc chắn có thể cống hiến nhiều hơn cho Đại
Tống ta, tiền đồ vô hạn, tướng đã như vậy thì binh càng không cần nói.
- Nhưng, trong quân còn như vậy thì Võ Học nói gì đến chuyện đối diện
với dân chúng thiên hạ. Thần cho rằng muốn cải cách Võ Học, phải làm
thận trọng, không thể nóng vội. Đầu tiên bắt đầu từ trong quân, triều
đình có thể tìm một số tướng sĩ trẻ tuổi có tiềm lực trong các quân
doanh đến Võ Học học tập, để bọn họ hiểu rõ kỷ luật, biết được nghĩa
lớn, đợi sau khi thi đậu rồi, sau đó mới điều trở lại các quân doanh, để bọn họ phát huy những gì đã học.
Đám người Trịnh Dật, Bạch Thiển Dạ, Lý Cương nghe thấy thì sắc mặt quái
dị, đều nhìn sang Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ lại giống như là nhập định vậy,
không chút phản ứng nào.
Triệu Giai híp mắt, như thoáng suy nghĩ, nói: - Ngươi nói tiếp.
Tần Cối nói: - Những tướng lĩnh này đều đã có kinh nghiệm hành quân đánh giặc, có thể nhanh chóng hòa nhập vào Võ Học. Có điều, nếu muốn bồi
dưởng ra soái tài ưu tú, thì lão sư cũng rất quan trọng, không phải
người bình thường có thể đảm nhiệm được, tốt nhất là mời những danh
tướng tuổi tác lớn hơn đến giảng bài, ví dụ như Chủng Công, đám người
Nhạc Phi, Ngưu Cao cũng đều học theo Chủng Công. Như vậy cũng có thể
nâng cao danh tiếng của Võ Học, để sau này làm một nền tảng tốt cho dân
chúng. Còn nữa khóa chế của Võ Học cũng phải thay đổi, trước tiên bắt
đầu từ thứ cơ bản nhất, chứ không phải vừa vào học thì đã học binh pháp
không thực tế.
Triệu Giai hỏi: - Thứ cơ bản nhất? Đó là cái gì?
- Binh chủng.
Tần Cối nói: - Trong dịp tết thần từng đến thăm hỏi Chủng Công. Tuy chỉ
là trò chuyện trong chốc lát, lại khiến thần hiểu ra rất nhiều. Trên
chiến trường quan trọng nhất không phải là bày binh bố trận, mà là năng
lực chấp hành của binh sĩ. Bộ binh phối hợp kỵ binh, bảo vệ cung tiễn
thủ, cung tiễn thủ yểm hộ bộ kỵ binh, các binh chủng có thể phối hợp
hoàn mỹ hay không mới là nguyên nhân quan trọng quyết định trên chiến
trường. Muốn bày binh bố trận thì đầu tiên phải hiểu được thói quen tác
chiến của các loại binh chủng, do vậy thần cho rằng khóa chế cũng nên
được vạch ra dựa theo binh chủng.
- Ví dụ như bộ binh, kỵ binh, hỏa khí binh còn có công binh mới xuất
hiện gần đây, đặt các nhân tài thích hợp vào các loại binh chủng để học
tập, mong có thể đạt được đến mức tinh mà không tạp, chuyên mà không
nhiều, chứ không phải là lý luận suông không thực tế. Tương lai sau khi
học sinh của Võ Học bước ra cũng có thể dựa theo những gì đã được học mà sắp xếp vào những chức vị thích hợp. Có điều, nếu có người có thể tinh
thông các loại binh chủng thì người này đã có được tài năng của Thống
soái, có thể bồi dưỡng đặc biệt, đặc cách đề bạt.
- Hay cho câu tinh mà không tạp, chuyên mà không nhiều. Triệu Giai khẽ
mỉm cười, nói: - Dùng binh chủng để vạch ra khoa chế, rất hay, rất hay,
xem ra ái khanh đã bỏ không ít công sức vào đây, trẫm vô cùng vui mừng.
Nói xong y lại hỏi quần thần: - Không biết chư vị ái khanh nghĩ thế nào?
Tần Cối đột nhiên nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, thật ra ý nghĩ này không phải là thần nghĩ ra được, mà là Xu Mật Sứ nói ra trước. Lúc trước Xu
Mật Sứ từng đề cập đến một khái niệm học viện quân sự ở Học viện Thái
sư, vi thần chẳng qua là mượn hoa kính phật thôi.
Triệu Giai liên tục gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, trẫm nhớ ra rồi, khi
trẫm còn là Vận Vương, Lý ái khanh cũng từng đề cập đến.
Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông, ngươi đang dùng lời của ta đến
chặn miệng ta à! Có điều, ta không để ý, ta cũng không định phản đối
ngươi, Lý Kỳ nói: - Tần Thiếu tể quá lời rồi, khi đó ta chẳng qua là
nhắc đến vài câu, làm sao được chi tiết như Thiếu tể nghĩ chứ, nói ra ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Triệu Giai nói: - Khanh thân là Xu Mật Sứ, cảm thấy chuyện này thế nào?
Y đã cài mũ trên đầu ta rồi, ta còn có thể phản đối sao, vậy chẳng phải
là ta phản đối chính mình sao. Lý Kỳ khẽ cười nói: - Tần Thiếu tể nói vô cùng có lý, đặc biệt là đã đánh vỡ truyền thống cũ, dùng binh chủng để
thiết lập khóa chế, đích thực là tinh diệu, đây mới giống một học viện
quân sự, thần vô cùng đồng ý.
Có một vài đại thần lục tục đứng ra ủng hộ Tần Cối.
Triệu Giai gật đầu nói: - Vậy được, trẫm chuẩn tấu, cải cách Võ Học cứ thế mà làm.
Tần Cối lại nói: - Hoàng thượng, suy nghĩ này đã là Xu Mật Sứ nghĩ ra
sớm nhất, hơn nữa Xu Mật Sứ từng giúp Thái Thái sư sáng lập Học viện
Thái sư, đồng thời giành được thành công rất lớn, vì vậy thần đề nghị để Xu Mật Sứ đảm nhiệm chức Viện trưởng Võ Học Viện.
Trong lòng đa số đại thần đều giật nảy, lần này là đùa cái gì đây, chỉ có số ít người như Trịnh Dật là mặt không đổi sắc.
Sặc! Ngươi nói lợi hại như vậy, ta còn dám đảm đương Viện trưởng này
sao, có điều ngươi cũng thật sự đủ độc nha, ngay cả cơ hội nói chuyện
cũng không cho ta, Lý Kỳ vội vàng nói: - Hoàng thượng, nhiệm vụ mà vi
thần gánh vác thực sự quá nhiều, không thể phân thân được, đừng để lỡ
đại sự của Hoàng thượng, hơn nữa chuyện này luôn do Binh Bộ quản lý, vẫn nên giao cho Binh Bộ thì thỏa đáng hơn.
Triệu Giai ừ một tiếng, nói:
- Binh Bộ Thượng thư.
- Có thần.
- Khanh mau chóng viết một tấu chương về chuyện cải cách Võ Học, lần này đừng khiến trẫm thất vọng.
- Vi thần tuân mệnh.