Thủ đoạn của Lý Kỳ thì thật sự có nhiều lắm, hắn nếu dám nói như vậy,
thì khẳng định vô cùng nắm chắc Hồ Nghĩa sẽ không trả lời được, nếu là
như thế, chẳng phải Hồ Nghĩa sẽ biểu hiện ra sự bất lực của mình trước
mặt Hoàng thượng sao, đây chính là tối kỵ của người làm thần tử đấy,
ngươi không thể để cho Hoàng đế nhìn thấy chỗ yếu kém của ngươi được,
nếu không thì phải lo lắng cho tiền đồ của chính ngươi đi, dù sao Hoàng
đế cũng chỉ là một con người mà thôi, y hơn phân nửa cũng là dùng ý kiến chủ quan để phán đoán.
Hồ Nghĩa này nhưng là người thân tín của Tần Cối, Tần Cối đương nhiên sẽ không để cho Lý Kỳ thực hiện được, vì thế y còn lôi cả Trịnh Dật ra
nữa.
Trịnh Dật rất là vô tội nằm cũng bị trúng đạn rồi, thật bất đắc dĩ nha!
Mẹ kiếp! Muốn đấu với ta, ngươi còn kém xa lắm. Lý Kỳ thấy Tần Cối đứng
ra, cũng chỉ dừng lại một chút thôi, rồi lại tiếp tục nói:
- Ngay cả Hộ bộ Thượng thư đều không chắc sẽ trả lời được, huống chi là
người khác nữa ư? Bởi vậy có thể thấy được, việc gì cũng phải tấn công
vào chuyên nghiệp, hiện tượng Kinh tế sử nói ra đích xác có tồn tại,
Thương vụ cục chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn để tuyển nhận người, nhưng
mà Thương vụ cục lại có liên quan đến tân pháp, liên quan đến nguồn thu
nhập tài chính chủ yếu nhất của Đại Tống ta, một ngành trọng yếu đến thế còn xuất hiện hiện tượng khuyết thiếu nhân tài, nếu như triều đình làm
như không thấy, chẳng phải là cử chỉ tự lừa mình dối người sao?
Trịnh Dật nghĩ thầm rằng, ta đang đứng ngoan ngoãn ở chỗ này rồi, Tần
Cối ngươi chỉ vì muốn bảo vệ người một nhà, thế nhưng kéo cả ta đi ra hạ thấp, nếu như ta còn không phản kích vậy thì người khác sẽ nhìn vào Tam ti ta thế nào nữa? Nghĩ tới đây, y cũng đứng dậy, nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, loại hiện tượng này kỳ thật cũng có tồn tại ở
Tam ti, hiện giờ sắp bắt đầu phát hành tiền mới, nhưng mà năm trước ở
bên ngoài buôn bán kiếm được không ít bạc trắng, vấn đều đổi tiền vẫn
luôn là vấn đề nhức đầu nhất ở Tam ti, nhân tài ở phương diện này thật
sự là khiếm khuyết, mặc dù là vi thần cũng hơi có chút chưa đủ, gần đây
thường hay phải xin Xu Mật Sứ chỉ bảo cho.
Tần Cối ngươi không phải nói ta vô năng sao, ta đây sẽ thừa nhận ta vô
năng luôn, ngươi có bản lĩnh thì tìm người lợi hại hơn lại đây đi.
Tần Cối vừa thấy Trịnh Dật cũng đứng ra, thật sự là có cả tâm tình muốn
chết luôn, tuy rằng y có nhiều người, nhưng đối phương đều là người của
một số ngành mấu chốt, ảnh hưởng đến sự chuyển động của toàn quốc gia.
Triều đình không có khả năng bỏ đấy không quản được, nhưng vấn đề là nên quản lý như thế nào?
Triệu Giai đã trầm mặc cả nửa buổi triều rồi, hai mắt y đảo qua, thở dài:
- Nhân tài, nhân tài, từ khi trẫm lên ngôi tới nay, đã không ngừng nhấn
mạnh tầm quan trọng của nhân tài, trẫm cũng vẫn đều luôn chiêu nạp hiền
tài, không ngờ rằng vẫn sẽ xuất hiện tình huống như này.
Lý Kỳ nói:
- Vi thần nghĩ rằng điều này không liên quan gì đến Hoàng thượng cả, chỉ là do chế độ tạo thành thôi. Nhân tài thiếu thốn chỉ là đối với một
loại nhân tài nhất định, Hàn Lâm Viện chưa từng nói qua nhân thủ như
trứng chọi đá cả, đây cũng là bởi vì có rất nhiều nhân tài ở phương diện khác không được triều đình coi trọng, mới tạo thành hiện tượng thiếu
thốn nhân tài như này.
Triệu Giai nói:
- Vậy ngươi nói phải làm như thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Triều đình cần nhân tài gì thì hãy bồi dưỡng nhân tài đó.
- Bồi dưỡng như thế nào?
- Khoa khảo!
Khi Lý Kỳ nói ra hai chữ này, bộ mặt của quần thần không tự giác khẽ nhăn một cái, lại nghe hắn nói tiếp:
- Vi thần thường nghe được có người giáo dục con cái của mình rằng phải đọc sách hữu dụng.
Triệu Giai hỏi:
- Điều này chẳng lẽ có gì không đúng sao?
- Bản thân của lời này không có sai, sai thì sai ở chỗ bọn họ chỉ coi
những sách có liên quan đến khoa khảo là những bộ sách hữu dụng.
Lý Kỳ nói tiếp:
- Nếu muốn bồi dưỡng nhân tài ở phương diện khác, không phải chỉ bằng
một bản bố cáo của triều đình có thể giải quyết được, người đọc sách vì
điều gì mà làm như vậy, còn không phải là vì
vào triều làm quan sao, mà
muốn vậy thì chỉ có con đường khoa khảo. Vì vậy triều đình nếu muốn có
được những nhân tài ở phương diện khác, nhất định phải gia nhập những
kiến thức này vào trong kỳ thi.
Giọng điệu của hắn phi thường bình thản, nhưng nghe vào trong tai người khác lại giống như sấm sét giữa trời quang vậy
Đây là dứt khoát muốn cải cách khoa khảo nha, Nho học vì sao chiếm lấy
tư tưởng mấy ngàn năm qua của người Hán. Mấu chốt đúng là do trong khoa
khảo đều là những tri thức của Nho học, cho nên vào thời điểm khi người
đọc sách vừa mới tiếp xúc đến học đường, việc đầu tiên chính là học Nho
học.
Khẩu vị của ngươi cũng quá lớn đi. Tần Cối nếu là sớm biết có một kiếp
như này, thì cho dù vừa rồi Triệu Giai có muốn cho Ngu Doãn Văn làm
Trạng nguyên, y cũng sẽ cực lực tán thành, không có khả năng để cho Lý
Kỳ dễ dàng thực hiện như thế được, y khẩn trương nói:
- Lời ấy của Xu Mật Sứ có chút cấp tiến rồi, khoa khảo là căn bản của
một quốc gia, sao có thể tùy ý cải biến được, vi thần đề nghị vẫn là từ
từ dần dần, trước xây dựng một số học viện cùng loại với Học viện Thái
sư, chuyên môn bồi dưỡng những nhân tài ở phương diện khác cho triều
đình, chờ đến khi thời cơ chín muồi thì sẽ tiếp tục thương lượng sau.
- Đây là phương pháp chữa được phần ngọn nhưng không chữa được phần gốc.
Bạch Thiển Dạ lập tức mắng trả lại:
- Mới vừa rồi Xu Mật Sứ đã nói rất rõ ràng, hiện giờ các ngành sản xuất
thiếu không phải là một ít nhân sĩ phổ thông, mà là một số thiên tài ở
các phương diện khác nhau, nhưng người trong thiên hạ đều dấn thân vào
trong khoa khảo, làm cho những nhân tài đứng đầu các phương diện khác
càng ngày càng ít.
Nói xong, nàng lại hành lễ nói với Triệu Giai:
- Hoàng thượng, vi thần nghĩ đến dạy là dạy, trị là trị, không thể nói
hợp làm một được, đọc sách chính là đọc sách, trị quốc chính là trị
quốc, không thể đem đọc sách trở thành trị quốc được, người trong thiên
hạ đọc sách trong thiên hạ, lựa chọn những bộ sách mình am hiểu để đọc,
đây mới thực sự là người đọc sách, mặc dù có chút bộ sách không có học
vấn về trị quốc, những cũng được coi là bộ sách, đồng dạng có thể giáo
dục con người, nếu có tinh thông cũng đồng dạng mang lại một tiền đồ
tốt, đồng dạng có thể tạo phúc cho quốc gia và dân chúng. Triều đình ta
thường hay đem việc Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn người tài (chôn nho
sinh) coi là chính sách tàn bạo, nhưng sách vở trong thiên hạ này, người ta không còn đọc nữa, vậy thì có khác gì với đốt sách đâu? Đến tột cùng thì mọi người chỉ trích là đốt sách, hay là chỉ trích chôn nho?
Bạch Thiển Dạ không khéo đưa đẩy như Lý Kỳ, nàng trực tiếp nhắm ngay mũi nhọn vào Nho học, người khác đốt sách của các ngươi thì là chính sách
tàn bạo, các ngươi biến đổi phương pháp đi đốt những sách khác thì là
chuyện đương nhiên, đây là quy củ chết tiệt ở đâu chứ. Hơn nữa nàng còn
đưa ra một tư tưởng phi thường trọng yếu, chính là nhất định phải tách
biệt giáo dục với trị quốc ra, hai thứ này căn bản không là cùng một
chuyện.
- Nói rất hay.