Hôm sau.
Dưới sự thúc giục của Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ bất đắc dĩ bò ra khỏi tấm
chăn ấm áp, đây kỳ thật không phải là hắn lười, phải biết rằng hắn đã là đầu bếp rất nhiều năm, mà hắn vừa ra đã là bếp trưởng, bữa sáng đều là
người bên dưới làm, việc hắn phụ trách là bữa ăn chính, cho nên hắn đi
làm đều là vào buổi sáng, đương nhiên, cũng có khả năng bị nhạc phụ vô
lương của hắn sáng sớm tinh mơ kéo đi nói chuyện làm ăn, đi làm sớm như
vậy thật sự làm rối loạn việc nghỉ ngơi của hắn.
Nhưng không có cách nào, đây là niên đại thuộc về Hoàng đế.
Nhưng mà, chỉ cần Lý Kỳ vừa lộ diện trên đại điện, ngưu quỷ xà thần khắp nơi đều trở nên căng thẳng khắc thường, sức chú ý đều tập trung vào Lý
Kỳ, cầu xin hắn đừng kể chuyện nữa, bọn họ dám thề với trời, cuộc đời
điều ghét nhất chính là đứng ở đây nghe Lý Kỳ kể chuyện, đó đúng là muốn lấy mạng người a.
Cũng may hôm nay Lý Kỳ không có tâm tình kể chuyện này, cơ bản đều không có mở miệng, tiểu tiết duy nhất chính là Triệu Giai hỏi thăm thương thế của hắn, đây có vẻ như hỏi han, nhưng thật ra là đang cảnh cáo, Xu Mật
Sứ ngươi đây, một trong các thủ lĩnh của Nhị phủ, nên làm một tấm gương
tốt, ngày nào ngươi không lên triều, thì người bên dưới sẽ làm như thế
nào?
Nhân viên mà không đi làm, còn không bị ông chủ mắng cho vài câu được sao?
Lý Kỳ cúi đầu nhận sai, hết sức thành khẩn.
Buổi triều sáng bắt đầu với tâm trạng căng thẳng của mọi người cuối cùng cũng đã qua đi.
- Viện trưởng Mao, xin dừng bước.
Lý Kỳ vừa ra đại điện, đã tìm được Mao Thư, lại quay sang đám người Lý Cương khẽ vuốt cằm ra hiệu.
Đám người Lý Cương nhìn thấy, vô cùng thức thời rời đi.
Mao Thư nghi hoặc nói: - Không biết Xu Mật Sứ tìm hạ quan có gì chỉ giáo?
Lý Kỳ nửa đùa nói: - Cái gì mà chỉ giáo, ta cũng không dám, nếu chẳng
may ngươi lập pháp quy định Xu Mật Sứ hằng ngày nhất định phải lên triều sáng, ta đây chẳng phải là tiêu rồi à.
Mao Thư cười nói: - Xu Mật Sứ nói đùa.
Lý Kỳ duỗi tay ra, nói: - Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé.
- Mời.
Mao Thư ngoài miệng nói, trong lòng vẫn đang nghĩ, hắn tìm ta làm gì?
Tuy rằng ông ta đều là nhờ Lý Kỳ mới leo lên được, nhưng nên nhớ là ngày đầu tiên ông ta lên triều. Lý Kỳ đã cho ông ta một thật sự bất ngờ lớn, điều này khiến lúc ông ta đối mặt Lý Kỳ, không thể không giữ vững tinh
thần.
Lý Kỳ vừa đi vừa thuận miệng nói:
- Viện trưởng Mao, gần đây Lập Pháp Viện các ngươi khá yên lặng nha.
Mao Thư lập tức nói: - Xu Mật Sứ có điều không biết a, hạ quan đã rất nhiều ngày ngủ không ngon giấc rồi.
Bất kể là cải cách quân chế, hay là cải cách tư tưởng, Triệu Giai đã
quen sai Lập Pháp Viện đi xung phong trận chiến, dù sao đây cũng là
chuyện hết sức nhạy cảm, nếu hoàng đế đánh nhịp, vậy thì không có đường
quay lại rồi. Nếu chẳng may tạo thành hưởng ứng quá lớn, như vậy thì
hoàng đế sẽ tiến thoái lưỡng nan. Hiện giờ có Lập Pháp Viện trong đó,
như vậy hoàng đế là có thể núp phía sau thao túng, tay nghề thành thạo,
đây cũng là nguyên nhân vì sao Triệu Giai lại hết sức coi trọng của Lập
Pháp Viện.
Cho nên, Lập Pháp Viện tuyệt không nhàn hạ.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải ta nói chuyện này, ngươi đừng có quên
ước nguyện ban đầu khi thành lập Lập Pháp Viện này, đó cũng là để cho
dân chúng có được một môi trường công bằng. Nhưng hiện giờ Lập Pháp Viện lại đặt hết sự chú ý vào cải cách, giảm thiểu sự hỗ trợ dân chúng, đây
cũng không phải là một hiện tượng tốt. Lập Pháp Viện có thể duy trì lâu
dài, đều do cách nhìn của dân chúng, một khi dân chúng quên lãng Lập
Pháp Viện, thì chính là lúc Lập Pháp Viện đóng cửa.
Mao Thư nói: - Hạ quan sao dám quên, nhưng luật pháp này không phải nói
định là có thể định được. Việc này cần một quá trình, Xu Mật Sứ không
biết đó thôi, mỗi khi đề ra một điều luật, Lập Pháp Viện chúng ta đều là bận tối mày tối mặt.
Lập Pháp Viện là nơi tập kết người của đủ mọi giai cấp. Sự xuất hiện của mỗi một điều luật, đều sẽ tạo thành xung kích không giống nhau đối với
mỗi một giai cấp, là tốt hay là xấu đều là tùy người. Nhưng cứ như vậy,
mỗi ngày luật pháp đều là qua muôn ngàn thử thách, từ ích lợi công bằng
cho các bên, cố gắng chiếu cố đến nhân sĩ của các giai cấp, giống như
vẫn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo, điều luật này có thể giảm bớt nỗi oan của người nghèo, cũng có thể cung cấp cho người giàu
một con đường tắt để thoát tội, cho nên pháp luật này tuy rằng chấn
động, nhưng có rất ít phản đối.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Cho dù ta không tận mắt nhìn thấy, ta cũng có thể
tưởng tượng ra được, nhưng ta cảm thấy Lập Pháp Viện đã đi vào một sai
lầm.
Mao Thư nghe vậy sắc mặt căng thẳng, Lập Pháp Viện này chính là Lý Kỳ
làm ra, đề nghị của hắn là thứ hết sức quý giá, dò hỏi: - Mong Xu Mật Sứ có thể chỉ điểm hạ quan một phần.
- Không dám, không dám.
Lý Kỳ khiêm tốn cười, nói: - Suy nghĩ của Lập Pháp Viện các ngươi nhất
định là chế định ra một bộ luật pháp hoàn chỉnh, rồi sau đó ban bố ra
ngoài.
Mao Thư gật gật đầu nói: - Thông thường là như vậy, trừ khi hoàng thượng đích thân hạ mệnh ban bố pháp lệnh nao đó, đây có cái gì không ổn sao?
- Cực kỳ không ổn.
Lý Kỳ nói: - Đầu tiên, cũng chính là điều ta mới vừa nói đến, nếu Lập
Pháp Viện thiếu đi tác động qua lại với dân chúng, đối với Lập Pháp Viện mà nói tuyệt không phải là một tin tức tốt. Tiếp theo, lấy pháp trị
nước có một tiền đề hết sức quan trọng, chính là người người hiểu pháp,
nếu như dân chúng đều không hiểu pháp, thì sẽ rất khó làm được việc lấy
pháp trị nước. Nhưng mà, nếu Lập Pháp
Viện ban phát trọn vẹn một bộ luật pháp, thì dân chúng sẽ rất khó nhớ, nếu phát từng điều một như vậy thì
dân chúng sẽ ghi nhớ một cách rất từ từ, cũng có đủ thời gian nghiền
ngẫm, đây đồng dạng sẽ thúc đẩy Lập Pháp Viện tiến bộ.
Mao Thư nghe được như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, ông ta mới gật đầu nói: - Xu Mật Sứ nói đúng, nên là như thế.
Lý Kỳ lại nói: - Không chỉ có như thế, nếu ngươi tận ban bố một vài điều luật về trộm cắp, cướp bóc này, mặc dù tương quan chặt chẽ với dân
chúng, nhưng thiếu tiếng vang, không đủ để thể hiện uy tín của Lập Pháp
Viện, bởi vì người người đều biết rằng đây là thuộc về phạm pháp. Đây
cũng so sánh như việc buôn bán, khi mới bắt đầu phải trước làm ra một
thương phẩm có tiếng vang, dùng cái này đến thu hút ánh mắt của khách
hàng, lúc trước khi Lập Pháp Viện thành lập đã ban bố vẫn tồn tại chút
quyền lợi thuộc về bị cáo, đây là một hạng luật mang tính đột phá, hiện
giờ câu nói này đã trở thành câu cửa miệng của dân chúng, mà bọn họ vừa
nhắc tới câu này, thì tự nhiên sẽ nhớ tới Lập Pháp Viện, đây cực kỳ quan trọng đối với Lập Pháp Viện hiện giờ.
Mao Thư liên tiếp gật đầu, nói: - Vậy không biết Xu Mật Sứ có thượng sách gì?
Đúng là thượng nói! Lý Kỳ nói: - Ta nghĩ ta đã nói hết sức rõ ràng rồi,
tiếng vang, phải có luật pháp mang tính đột phá, phải đủ để dẫn đến chấn động.
Mao Thư ngẫm nghĩ một chút, nói: - Mao mỗ tài hèn học ít, trong các hạng luật hiện giờ, thật sự không nghĩ ra được có điều luật nào có thể giống như lời Xu Mật Sứ nói.
- Sao lại không có, điều này ta cũng biết nữa.
- Vẫn mong Xu Mật Sứ chỉ giáo.
- Luật bảo vệ nữ nhân đó! Lý Kỳ nói.
- Luật bảo vệ nữ nhân?
Mao Thư nói: - Sao ta không nghe nói đến chuyện này.
Lý Kỳ giải thích: - Chính là về một số điều luật liên quan đến ca kỹ đó, ca kỹ không phải là nữ nhân sao.
Mao Thư bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Kỳ cười nói: - Ca kỹ giữ vị trí khá đặc thù trong văn hóa Đại Tống
ta, tuy rằng bọn họ địa vị ti tiện, nhưng nhất cử nhất động của bọn họ
đều tác động đến sĩ tử lòng thiên hạ bao gồm cả quan lại. Hơn nữa theo
ta được biết, hoàng thượng đã sớm cho Lập Pháp Viện lập luật nhằm vào ca kỹ, ta tin các ngươi đã đang trong quá trình chuẩn bị rồi nha.
Mao Thư thở dài, nói: - Tất cả những điều Xu Mật Sứ ngài nói đều không
sai, nhưng vấn đề là điều luật này cứ kéo dài không ban bố.
- Tại sao?
Mao Thư nói: - Đây cũng là bởi vì sự ti tiện quá mức của ca kỹ, bị người khác xem thường, chưa có người đứng ra nói chuyện cho bọn họ, hơn nữa
nếu triều đình lập pháp còn cho ca kỹ tự do, như vậy sẽ xâm phạm nghiêm
trọng đến quyền lợi của sĩ phu quan viên và trong triều. Hơn nữa hạ quan tuy là thủ quan của Lập Pháp Viện, nhưng không phải ta nói là được,
phải thông qua Lập Pháp Ti biểu quyết sau đó mới có thể ban bố.
Lý Kỳ nói: - Nhưng dụng ý của hoàng thượng ngươi rất rõ, trong kế hoạch
lớn của hoàng thượng, nữ nhân sẽ đảm đương một vai trò hết quan trọng,
hoàng thượng muốn lôi kéo lòng nữ nhân thiên hạ.
Mao Thư gật gật đầu nói:
- Điều này thì hạ quan cũng rõ, nhưng vấn đề là điều luật này liên lụy
đến quá nhiều người, cho dù Lập Pháp Viện cưỡng ép thông qua, cũng nhất
định sẽ vấp phải sự phản đối vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa những người đó
cũng không chắc sẽ tuân thủ.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Viện trưởng Mao, lời này của ngươi thật là khiến ta cảm thấy vô cùng thất vọng. Hiện giờ ca kỹ giống như nô lệ, còn không
cả bằng phụ nhân bình thường, loại tình huống này xảy ra ở Kim Quốc dã
man, ta còn có thể hiểu được. Nhưng Đại Tống ta người người đều là nho
nhã chi sĩ, thông hiểu kinh luân, sao có thể cho phép loại tình huống
này tiếp tục nữa. Mà ngươi thân là viện trưởng Lập Pháp Viện nếu gặp
phải một chút khó khan, đã lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ, như vậy thì Lập
Pháp Viện này có còn cần thiết phải tồn tại không? Đây và làm việc thiên tư trái pháp luật có gì khác nhau chứ. Tương lai còn có nhiều điều luật hơn sẽ dính đến ích lợi của các đại thần, ngươi đều có thể tránh né
sao? Sự tồn tại của Lập Pháp Viện chính là phải trói buộc mọi người
ngoại trừ hoàng đế ở trong đó, các ngươi chỉ là đối sự bất đối nhân, mà
Lập Pháp Viện chính là một thanh kiếm sắc cương trực công chính, hơn nữa có hoàng thượng làm chỗ dựa cho các ngươi, ngươi sợ cái gì.