Đây nhìn có vẻ như là địa vị của nữ nhân thấp, kỳ thật thì không, ít
nhất cũng rất ít giết nữ nhân, bởi vì nữ nhân gần như không có uy hiếp
đối với hoàng đế, cho nên hoàng đế không đáng phải giết nữ nhân. Làm nô
tỳ cũng còn tốt hơn so với chém đầu nhỉ, rất nhiều nam nhân ở tù bao
nhiêu năm, hoặc là bị phán tử hình, ngày tháng ấy trôi qua càng khổ. Cho nên từ phương diện này mà nói, đây kỳ thật cũng là một loại bảo hộ đối
với nữ nhân.
Luật bảo hộ nữ nhân vừa ra, Triệu Giai lập tức thăng thành Nam thần toàn dân, những nữ nhân kia đều coi Triệu Giai là Chúa cứu thế.
Ngay sáng sớm ngày thứ hai, ca kỹ cửu thành Đông Kinh tề tụ dưới cờ Nhật bất lạc trước Đông Hoa môn, hát vang quốc ca, ca tụng Triệu Giai, lâu
thật lâu không chịu rời đi, cho tới khi Triệu Giai đích thân đi đến
trước Đông Hoa môn, cho người tuyên đọc thánh chỉ, tán dương mỹ đức của
nữ nhân Đại Tống, lại hết lời khuyên bảo, những ca kỹ kia mới lưu luyến
rời đi.
Nhưng sĩ đại phu lại không đáp ứng, bởi vì nam nhân bình thường đâu có
ai nuôi được tư kỹ. Thông thường người nuôi tư kỹ đều là gia tộc sĩ đại
phu, bọn họ có tài có tiền, tư kỹ này là thứ không thể thiếu trong cuộc
sống của bọn họ. Ta cực cực khổ khổ bồi dưỡng tư kỹ, một câu nói của
ngươi là toàn bộ tự do, ta còn phải trả tiền công cho họ, ta đây chẳng
phải là lỗ chết rồi à.
Còn có một số thanh lâu không hợp pháp, ca kỹ của bọn họ đều là một loại mang tính chất bắt buộc, cho nên luật pháp này vừa ra, bọn họ rất khó
khống chế được ca kỹ trong tay, bởi vì các cô đều khôi phục thân phận tự do, ngươi nhất định phải tốn số tiền lớn để tuyển dụng. Nếu không, các
cô có thể chuyển đến chỗ khác, ngược lại là những thanh lâu có tiếng như Nghênh Xuân Lâu thì không có bị ảnh hưởng quá lớn, bởi vì ca kỹ của
Nghênh Xuân Lâu tiền lương vốn đã cao, cũng không có ai sẽ bỏ đi. Bởi vì những nữ nhân này chính là dựa vào tài nghệ để kiếm ăn, không làm nghề
này, các cô cũng không biết nên làm thế nào, sửa đổi hợp đồng một chút
là được.
Nhưng dân chúng bình thường thì lại nhất trí khen ngợi, những người khen ngợi này đều là người nuôi không nuôi tư kỹ, đương nhiên bọn họ vui vẻ. Các ngươi một nhà nuôi nhiều tư kỹ như vậy, ta đây đến vợ cũng không
tìm được, việc này quá không công bình, nhân quyền hóa tư kỹ, thì những
nhân sĩ đơn thân chúng ta đây có cơ hội rồi, đặc biệt những tài tử hàn
môn kia, bởi vì ca kỹ thích người tài hoa, cho nên nhân quyền hóa ca kỹ, cơ hội của bọn họ sẽ nhiều hơn, hai bên cãi vã cũng là điều hết sức dễ
hiểu.
Đây có thể là lần đầu từ Tống triều kiến quốc tới nay, nội bộ sĩ tử và sĩ đại phu đấu tranh kịch liệt nhất.
Lập Pháp Viện lại lần nữa bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Chính như lời Lý Kỳ nói, nếu Lập Pháp Viện có thể làm tốt việc này, như
vậy thì địa vị của Lập Pháp Viện sẽ tăng lên tới một vị trí vô cùng cao, dù sao đến sĩ đại phu cũng phải khuất phục dưới Lập Pháp Viện, đây
chính là sức công tín vô cùng cao, cho dù chỉ cần một câu nói.
Trong lòng Triệu Giai cũng hiểu, luật pháp này hoặc là không ra, một khi đã ban bố, nhất định phải nghiêm khắc chấp hành, bằng không Lập Pháp
Viện sẽ mất đi sức công tín, sẽ còn ai tin tưởng luật pháp nữa.
Ở trên triều đình, Triệu Giai đứng ra làm chỗ dựa cho Lập Pháp Viện,
nghiêm lệnh quần thần nhất định phải chấp hành điều luật này.
Nhưng dù là như vậy, vẫn có rất nhiều sĩ đại phu không chịu đi vào khuôn khổ, coi như không thấy, ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta,
ca kỹ của ta thì là người của ta. Đây cũng là quyền lực của người đọc
sách quá cao ở Tống triều.
Lập Pháp Viện mặc dù đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng người đau đầu không phải Mao Thư, mà là Lý Cương.
Lập Pháp Viện lập ra luật pháp, nhưng người chấp pháp là Tư Pháp Viện,
nói cách khác thì chuyện đắc tội với người này là Lý Cương làm.
Nhưng Lý Cương cũng là một mãnh nhân. Lúc trước ông ta cũng dám một mình đấu với sứ thần Kim Quốc, đối với cái này
ông ta tuyệt không phải hư
danh. Hơn nữa ông ta cũng có lý do. Đây là luật pháp Lập Pháp Viện ban
bố, cũng không phải Tư Pháp Viện ta làm, người nhằm vào các ngươi là Lập Pháp Viện, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, oan có đầu nợ có chủ,
các ngươi muốn trách thì trách Lập Pháp Viện đi, nhưng nếu ai trở ngại
Tư Pháp Viện chấp pháp, vậy thì đến Đại Lý Tự gặp nhé.
Kỳ thật khi Lập Pháp Viện nghiên cứu đối với cái này, Lý Cương cũng đã
đang chuẩn bị rồi, luật pháp này vừa ra, Tư Pháp Viện lập tức xuất động
tất cả sai nha, đến nhà các sĩ đại phu giúp những ca kỹ kia đăng ký.
Một số gia tộc lớn, thậm chí còn bao gồm một số khai quốc công huân,
sống chết không chịu đi vào khuôn khổ, công khai chống đối với Tư Pháp
Viện, đến cửa cũng không mở. Lý Cương thẹn quá thành giận, đích thân
mang người đi, trực tiếp sai người dỡ cửa chính xuống, đem toàn bộ người đến Tư Pháp Viện, sau đó khởi tố với Đại Lý Tự việc bọn họ gây trở ngại công vụ.
Lúc này thì đến lượt Đại Lý Tự nhức đầu, người bị khởi tố này ai ai cũng là công huân, là nhân vật có mặt mũi, thế lực vô cùng lớn. Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, bên trên có Lập Pháp Viện giám sát, Đại Lý Tự
ngươi dựa luật phán quyết hay không, Tư Pháp Viện ở phía dưới cũng nhìn
chằm chằm. Ta chứng cớ xác thực, nếu như ngươi không phán quyết công
bình, ta cũng sẽ bắt các ngươi đến Tư Pháp Viện, Ngự Sử Đài cũng đang âm thầm hành động, bọn họ là chuyên môn phụ trách điều tra quan viên làm
việc thiên tư hay không, cũng nhìn chằm chằm Đại Lý Tự thẩm phán quan.
Nghe nói thẩm phán quan của Đại Lý Tự ở trong phòng chửi đổng Lập Pháp
Viện và Tư Pháp Viện, hơn nữa còn mắng suốt một ngày, cuối cùng mắng hụt hơi liền ngã bệnh luôn, giao nhiệm vụ cho phó thẩm phán quan.
Cuối cùng vẫn là hoàng đế Triệu Giai đích thân ra mặt, đếm theo đầu
người, mỗi người phạt trừ một trăm quan, đốc thúc bọn họ nhất định phải
phối hợp công tác của Tư Pháp Viện, người tái phạm, thì sẽ không còn có
dễ dàng như vậy nữa, nói không chừng thê nữ của các ngươi sẽ biến thành
thị thiếp của người khác.
Những sĩ đại phu kia đi lòng vòng trong Đại Lý Tự, lòng còn sợ hãi nha,
chỉ kiểu hoàn cảnh thẩm phán đó thật sự là dọa người ta chết khiếp, vội
vàng ngầm xui những ca kỹ mà mình thích tiếp tục ở lại trong nhà mình,
và còn cho thù lao cao.
Các sĩ đại phu còn lại thấy đã động đến Đại Lý Tự, trong lòng hơi sợ
nha. Đại diện của Đại Lý Tự này chính là phán quyết cao nhất, đến Vương
gia mà bọn họ cũng có thể phán quyết, huống chi bọn họ, cho dù lòng
không muốn, cũng chỉ có thể phối hợp Tư Pháp Viện. Bọn họ chỉ hy vọng
qua trận gió này, triều đình có thể đối mắt nhắm mắt mở đối với chuyện
này.
Người có kiểu suy nghĩ này, hiển nhiên vẫn không hiểu biết ý nghĩa của
Lập Pháp Viện. Luật pháp này vừa ra, trừ khi sửa đổi luật pháp, bằng
không thì ngươi tuyệt đối đừng ôm mơ mộng. Chuyện đó nếu thật sự xét đến ngươi, Đại Lý Tự cũng sẽ không van xin hộ, không phải bọn họ không
muốn, mà là không thể, bởi vì bọn họ là bị kẹt ở giữa nhị viện.
Bắt đầu từ giờ khắc này, điều luật nô lệ cuối cùng cũng tuyên cáo chính thức bước vào lịch sử.
Trong trận chiến này Nhị viện là tia sáng lạ thường, nhất cử thành danh, bắt đầu đi vào cuộc sống của dân chúng.