Lý Thái Bạch có một câu nói rất hay, trời sinh ra ta tất có chỗ hữu dụng.
Tần phu nhân tuy rằng thơ từ ca phú không gì không giỏi, nhưng nàng lại
không biết cả những thủ đoạn cơ bản nhất trong cuộc sống, ngươi để cho
nàng một mình nghỉ ngơi mấy ngày, nàng kiểu gì cũng cũng phải chết đói
mất.
Trái lại, đám con cái nhà nghèo này, mặc dù không biết được một chữ gì,
nhưng, cho dù ngươi ném bọn họ tới bên trong rừng sâu núi thẳm, cũng
chưa chắc sẽ bị chết đói.
Đến tột cùng ai là thiên tài, ai là phế vật, thì đúng là mỗi người một ý.
Con người chẳng ai là hoàn mỹ cả, mỗi người cũng không hẳn nên cảm thấy
tự ti, ít nhất các ngươi còn sống ở trên đời, so với những người đã qua
đời, ngươi có đầy đủ tư cách để kiêu ngạo.
- Đại ca, đám hành với gừng này đã rửa xong rồi.
Hai đứa nhóc vội vàng bưng một chậu gỗ đến trước mặt Lý Kỳ, sau khi đặt
chậu gỗ xuống xong, lại vội vàng chạy về bên dòng suối, vốn dĩ việc có
thể được nhìn thấy Kim Đao Trù Vương nấu ăn, chính là việc vô cùng may
mắn, nhưng những đứa bé này sao có thể hiểu được điều đó, nấu ăn nấu cơm bọn nó được thấy nhiều rồi, không hấp dẫn bọn nhỏ bằng việc biết chữ
được.
Chim hót ve kêu, cặp oan gia cũ dế cùng ếch vẫn ở bên trong ruộng so tài giọng hát, gió nhẹ mang theo hơi nóng lướt qua, gợi lên tiếng lá cây
sào sạt.
Một khúc ca vui vẻ nơi ruộng đồng thật hay.
Lý Kỳ một thân một mình xử lý đám lươn khó khăn này, đầu tiên hắn dùng
muối, dùng rượu xử lý qua lươn, ướp chút gia vị một lúc, sau đó lấy lươn ra, chỉ thấy tay hắn dường như có ma lực vậy, đám lươn nguyên bản trơn
không dính tay rốt cục không hề được tự do phóng khóng nữa rồi.
Lý Kỳ cầm lấy một cây kéo nhỏ, cắt bụng lươn ra, móc mật, ruột và một số nội tạng khác ra, rửa sạch ở bên trong đi.
Loại lươn này nổi tiếng là khó xử lý, lúc trước khi phụ thân của Lý Kỳ
dạy hắn cách xử lý lươn thì cũng không có bí quyết gì cả, chỉ là quen
tay hay việc thôi, kỳ thật rất nhiều bà nội trợ xử lý đám lươn sống này
còn nhanh hơn so với một ít đầu bếp. Đương nhiên, đầu bếp cũng rất ít
lựa chọn biện pháp đơn giản thô bạo như thế, bọn họ có thủ pháp càng
hoàn thiện hơn, có hoàn cảnh tốt hơn.
Vào lúc mới bắt đầu, Lý Kỳ còn có chút không quen tay, dù sao cũng lâu
lắm rồi không có xử lý qua lươn, nhưng càng về sau thì càng nhanh, hơn
mười con lươn trong nháy mắt đã thành vong hồn dưới dao của Lý Kỳ.
Lập tức cho lươn vào nồi, thêm một số lượng muối, nước vừa phải, đun bằng lửa to.
Hắn lại lấy đậu phụ vừa được mua từ xưởng về cắt thành từng khối lập
phương kích thước không đến một tấc, băm nhỏ gừng, cắt hành thành đoạn
ngắn. Đợi cho đến khi lươn chín khoảng năm phần thì thêm đậu phụ vào.
Sau khi đun sôi, Lý Kỳ bỏ nồi ấy xuống, đặt một cái nồi nhỏ lên, bỏ
gừng, hành thái cùng các loại phối liệu xào qua cho thơm, sau đó gia
nhập lươn, đậu phụ, nước canh, xì dầu, rượu vàng, gạo, dấm chua, dùng
lửa lớn đun lẫn với nhau.
- Ok!
Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về phía bên dòng suối, thấy Tần
phu nhân mang theo bảy đứa bé ngồi xổm tại bên dòng suối, dùng cành cây
viết chữ trên bùn đất, hắn nhịn không được cười ha ha nói: - Đây chẳng
lẽ là chuyện cổ tích Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn? Không đúng,
không đúng, đây càng giống như giúp chồng dạy con hơn.
Một lát sau, Lý Kỳ thấy không sai biệt lắm rồi, vì thế hô: - Ai ai ai, vị nữ tiên sinh xinh đẹp kia, nên ăn cơm thôi.
Tần phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, cách thật xa vẫn cho Lý Kỳ một ánh mắt xem thường, sau đó dắt theo một đám nhóc đi tới.
- Oa! Thơm quá nha!
- Mùi thơm này thật sự là của lươn sao. Vì sao trước kia chúng ta làm không được thơm như này.
- Đại ca, đây là do ngươi làm sao?
Đám nhóc con này ngửi thấy mùi từ trong nồi toát ra, lập tức ném đám chữ vừa học được ra sau đầu, ngồi xổm bên cạnh đống lửa, mở to đôi mắt lòe
lòe tỏa sáng, nhìn cái nồi đất kia không chuyển mắt.
Lý Kỳ cười lắc đầu, rút củi gỗ đang thiêu đốt ra, giao cho Mã Kiều mang
đi dập lửa, nhưng hắn cũng không động chạm gì vào đám than củi còn đang
ứa ra lửa này, mà trực tiếp mở nắp nồi ra.
Một mùi hương nồng đậm cũng theo đấy phiêu tán ra ngoài, nhắm trúng ngay những đứa nhóc đang nuốt nước miếng này.
Tần phu nhân cười khe khẽ, tùy tay vuốt ve một cái đầu nhỏ của một đứa bé bên cạnh mình.
Lý Kỳ trái lại không vội vã giúp bọn nhỏ đong canh, mà cười nói: - Vừa
rồi vị đại tỷ tỷ này mới dạy các ngươi viết tên, các ngươi đã học xong
chưa?
Bảy đứa nhóc đồng thời gật đầu.
- Ta đây sẽ kiểm tra một chút, không học được thì không được ăn a.
Mấy đứa nhóc lập tức cầm lấy nhánh cây viết lên bùn đất ngay bên cạnh,
chỉ chốc lát sau, bọn nó đã đều viết ra được tên của mình.
Lý Kỳ chậc chậc nói: - Chữ này ngược lại có thể đẹp ngang với chữ ta rồi.
Tần phu nhân phì cười một tiếng, xem thường nói: - Ngươi còn nói mà không biết xấu hổ.
Lý Kỳ cười gượng hai tiếng, nói: - Bát.
Bá bá bá!
Bảy đứa bé con đồng loạt duỗi bát tới, Lý Kỳ còn bị dọa cho sửng sốt,
nói: - Đừng nóng vội, đừng nóng vội, lần lượt từng người một, trước bắt
đầu từ người nhỏ nhất. Hắn nhận lấy bát từ trong tay đứa bé vừa rồi bắn
vào mông hắn, vừa múc canh cho đứa nhóc này, vừa cười mắng: - Tiểu tử
ngươi cũng dám bắn vào mông ta, thật là to gan a.
Thằng nhóc kia bĩu môi, nói: - Rất xin lỗi đại ca, là tại ta không còn khí lực nữa, không kéo được cái cung kia.
- Không còn khí lực. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Vậy thì phải phạt ngươi
ăn nhiều hơn một bát, tăng thêm chút sức lực, miễn cho cái mông của ta
lại gặp họa.
Trừng phạt kiểu này cũng không tệ, tiểu tử thối kia lập tức nhếch môi, vui tươi hớn hở mỉm cười.
Lý Kỳ giúp mỗi đứa nhóc đong thêm một bát nữa, trong bát của mỗi người
đều có hai khúc thịt lươn, một khối đậu phụ, công bình hợp lý, sau đó
hắn lập tức giúp Tần phu nhân đong thêm một bát nữa.
- Đa tạ.
Tần phu nhân nhận lấy cái bát, chỉ thấy nước canh trong chén trong suốt
tới đáy, những miếng đậu phụ trắng nón dường như phiêu trên mặt nước
canh vậy, trông vô cùng mỹ quan, nàng trêu ghẹo: - Món canh của ngươi
đẹp hơn chữ của ngươi nhiều.
Hắc. Lại vẫn dám chế nhạo ta, không sợ ta trêu lại sao, Lý Kỳ cười ha ha nói: - Không đẹp bằng cô.
Tần phu nhân phi một tiếng, liếc mắt nhìn những đứa bé kia, thấy lực chú ý của bọn nhỏ đều tập trung vào trong bát canh, lúc này mới nhẹ nhàng
thở ra.
Lý Kỳ lại múc thêm một chén nữa, đưa cho Mã Kiều nằm bên kia, Mã Kiều
đang chuẩn bị giơ tay lên đón, nào biết Lý Kỳ lại rụt trở về, đặt bên
miệng nhẹ nhàng thổi, hắn nói: - Muốn ăn thì tự mình đong đi.
Mã Kiều xấu hổ nha.
Không có biện pháp, Lý sư phó chỉ độ lượng được thế này thôi.
Lý Kỳ cười thầm trong lòng, chính ngươi nha, thấy ta bị vây công cũng
không sang hỗ trợ, không dạy dỗ ngươi một chút, chỉ sợ ngươi đều quên
mất mình là ai.
Mã Kiều và người đánh xe kia chính mình động thủ tự múc thêm một bát nữa.
- Ừng ực ừng ực.
- Cáp xích cáp xích.
- Ăn ngon, món lươn này thật sự là quá ngon.
…
Tần phu nhân nhìn những đứa bé này ăn vô cùng
ngon lành, hận không thể
nuốt cả bát vào miệng, không ngừng phát ra các loại tiếng động, trường
hợp này nếu như là người lớn, có thể nàng sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng
ngồi đây đều là một ít nhóc con, nàng ngược lại cảm thấy thật đáng yêu.
Hơn nữa thấy bọn nhỏ ăn ngon lành như vậy, nàng cũng nhịn không được ăn
nhiều hơn, lại thổi thổi, uống một hớp canh nhỏ, chỉ cảm thấy nước canh
này nhẵn nhụi, hương thuần hợp lòng người, giống như tơ lụa lướt qua đầu lưỡi vậy, cực đủ xúc cảm, mùi vị vờn quanh trong từng kẽ răng, vô cùng
hồi vị. Lại kẹp lên một miếng thịt lươn để vào miệng, thịt lươn này vừa
tươi mới vừa ngon miệng, phi thường tươi ngon, có một loại cảm giác trơn mịn, trong mắt nàng sáng ngời, nói: - Không ngờ rằng món canh lươn lại
ngon như vậy, cũng có thể nói là một món ăn ngon.
Lý Kỳ nói: - Cô nói vậy không phải là vô nghĩa sao, loại lươn này có cái tên đẹp là nhân sâm trong nước, tuyệt đối không kém so với đám tôm cua, chỉ có điều lươn khó xử lý, một khi hơi có chút sai lầm, không xử lý
cho sạch sẽ, độ ngon sẽ giảm xuống, thậm chí còn cực kỳ khó ăn. Xác suất cho phép sai lầm phi thường thấp, vì vậy rất nhiều người cảm thấy lươn
không ngon bằng tôm cua, nhưng thật ra là do đầu bếp không đủ công lực
thôi.
Tần phu nhân cười như không cười nói: - Vâng, biết tay nghề làm bếp của ngươi rất cao rồi.
- Điều này không cần cô phải nói, mọi người đều biết như thế.
Tần phu nhân lại hỏi: - Vậy món ngươi làm này tên là gì?
- Nói đến tên của món này, vậy thì cũng là lợi hại. Lý Kỳ chậc chậc nói.
Hắn vừa nói ra như vậy, những đứa bé kia đều tò mò nhìn hắn.
Lý Kỳ hơi hơi dừng lại một chút, nói: - Tên món này là lươn chui đậu phụ.
- Lươn chui đậu phụ?
Tần phu nhân lập tức nói ra đánh giá của chính mình: - Thô tục.
Cái gì vậy, tên khí phách như thế, dừng trong miệng cô lại thành thô tục rồi, thật sự là tóc dài kiến thức ngắn. Lý Kỳ bất mãn liếc nhìn Tần phu nhân.
Thằng nhóc Đặng Trung kia đột nhiên nói: - Đại ca, ngươi nói món này gọi là lươn chui đậu phụ, nhưng mà chúng ta không nhìn thấy lươn chui vào
đậu phụ a!
Những đứa nhóc còn lại cũng đều gật đầu.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Ngươi nói rất đúng, đây chính là chỗ không hoàn
mỹ trong món ăn này của ta, trước đấy ta đã từng nói, lươn này cực kỳ
khó xử lý, ngoại trừ việc bản thân lươn rất trơn ra, còn có một điều
chính là lươn có thói quen chui tới chui lui trong đất, trong cơ thể nó
có rất nhiều bùn đất, nếu như không xử lý sạch sẽ được những bùn đất
này, thì trong hương vị sẽ chứa vị cay đắng, hỏng mất cả nồi canh, vốn
là món lươn chui đậu phụ này muốn làm thì trước tiên phải nuôi lươn rất
nhiều ngày, đợi đến khi lươn phun sạch hết bùn đất trong cơ thể ra mới
chế biến được. Nhưng do thời gian không đủ, cho nên ta chỉ có thể dùng
phương pháp xé ra để rửa cho sạch sẽ thôi.
Tần phu nhân hiếu kỳ hỏi: - Coi như lươn này còn sống, nhưng vì sao gọi là lươn chui đậu phụ vậy?
- Lươn ngay cả bùn đất đều chui, nó còn có tư cách ghét bỏ đậu phụ sao? Có đậu phụ mà ăn, xem như đã tốt lắm rồi.
Lý Kỳ lại giải thích nói: - Nếu như dùng phương pháp nuôi một thời gian, vậy thì ở thời điểm nấu sẽ đem lươn sống và đậu phụ đồng thời để vào
trong nồi nước lạnh, khi nhiệt độ của nước không ngừng tăng cao, lươn ở
trong canh nóng vội vàng không còn chỗ ẩn thân, cuối cùng sẽ chui vào
bên trong đậu phụ lạnh, kết quả chúng nó vẫn không thoát khỏi vận mệnh
bị nấu chín, thành phẩm chân chính của món ăn này khi trình lên, các
ngươi có thể thấy mấy con lươn chui vào một khối đậu phụ, vô cùng kỳ lạ, vì vậy món ăn này còn có một cái tên khác gọi là “Ngọc trong bùn”.
Nhưng đứa bé kia nghe vậy đều há to một, điều này thật sự là rất ly kỳ,
có hai tiểu tử thậm chí còn vỗ tay, trong lòng tính toán lần tới nhất
định phải thử làm xem món lươn chui đậu phụ này.
May mà Tiểu Cửu không ở đây, nói cách khác, y thế nào cũng phải thử nghiệm một lần mới được.
- Ngọc trong bùn? Tần phu nhân trầm ngâm một lát, liên tục gật đầu, nói:
- Tên này nghe hay hơn, đậu phụ trong sáng bóng loáng như ngọc, mà lươn
cũng là đen bóng đấy, lươn khi chui vào trong đậu phụ, một đẹp một xấu,
hợp nhau lại càng thêm bổ sung cho nhau, gọi là ngọc trong bùn là cực kỳ chính xác, tuy rằng chưa bao giờ thấy qua, nhưng cũng có thể tưởng
tượng ra được. Chỉ có điều ---.
Nàng nói xong lại đột nhiên thấp giọng dò hỏi Lý Kỳ: - Những con lươn này thật sự sẽ chui vào trong đậu phụ sao?
Lý Kỳ lắc lư đôi mắt sang phải sang trái, mới nhỏ giọng bảo: - Cái này
còn phải xem vận khí, ta làm hai mươi lần, tối đa cũng chỉ thành công ba lần, bình thường đều là dùng tay ấn lươn vào trong đậu phụ thôi.
Tần phu nhân nói: - Vậy ngươi nói chẳng phải là gạt người ư.
- Gạt người cái gì chứ, nông cạn. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Nấu ăn
giống như vẽ tranh vậy, chú ý chính là ý cảnh, khách nhân sao có thể
quan tâm ngươi làm như nào được, ồ, món Phật nhảy tường kia của ta chẳng phải là muốn mang một ông phật thật ra mới không coi là gạt người sao.
Tần phu nhân bị hắn mỉa mai như vậy, cũng không thể nào phản bác lại được.
Nhưng là có những lời này trợ hứng, mọi người ăn càng thêm vui thích
rồi, tuy nhiên vui thích thì vui thích thật, nhưng món canh này cũng chỉ khiến cho đầu lưỡi được thỏa mãn hưởng thụ thôi, không thể đỡ đói được.
Đám nhóc con kia che bụng, hỏi: - Đại ca, có cơm để ăn không?
- Đợi chút.
Lý Kỳ cười cười, dùng một cây côn dài bới bới trong đống lửa, không cần
chờ bao lâu, chỉ thấy hắn từ đống than củi kều ra được mấy cái ống trúc.