Quân lệnh như núi.
Trong bốn quân khu lớn, quân khu Bắc Bộ đầu nhập tất cả binh lực
tham gia diễn tập, quân khu Tây Bộ tham gia Thái Nguyên Quân, quân khu
phía Đông tham gia Lai Châu Quân, mặt khác chính là năm vạn cấm quân
Trung ương do Ngưu Cao suất lĩnh, lúc này không mang theo một điểm thổi
phồng gì cả.
Múc đích của lần quân diễn này chỉ có một, chính là để phòng thủ kẻ địch mạnh ở phương bắc đánh bất ngờ.
Vì sao Lý Kỳ sẽ chọn lựa quân diễn, đó cũng là không có cách nào
khác, bởi vì trên danh nghĩa bọn họ cùng nước Kim vẫn là đồng minh, hơn
nữa Đại Tống còn ở trong tình thế phải phòng thủ, trong nước đang liều
mạng phát triển, mặc dù là nước Kim có hành động lớn, chỉ cần đối phương không vượt ranh giới, ngươi không thể nói họ vi phạm minh ước được,
cũng không có thực lực để tiên phát chế nhân được, hơn nữa, Lý Kỳ cũng
không muốn tạo khủng hoảng cho dân chúng, vì vậy, mới dùng quân diễn để
che dấu hết thảy, thứ nhất là có thể kinh sợ nước Kim, thứ hai, có thể
trấn an dân chúng.
Màn đêm buông xuống, thông tri về quân diễn đã được hạ đạt rồi, phân chia xong các khu vực, phân chia ở đây, chủ yếu chính là vùng biên cảnh giáp với nước Kim, mặt khác, còn hạ lệnh cấm trên quan đạo, hơn nữa
trong lúc quân diễn, sẽ ngăn cách toàn bộ những qua lại giữa hai bên
Tống, Kim.
Sáng sớm hôm sau, quân kỳ của Lý Kỳ dâng lên ở Hồn Nguyên Châu, quân đội tiếp quản toàn bộ địa khu Yến Vân, mấy vạn quân đội bắt đầu chuyển
động, chiến thuyền được lái vào sông Tang Thiên, dẫn đầu bắn ra mũi tên
đầu tiên của trận quân diễn.
Điều này dưới góc nhìn của dân chúng, thật sự là quá đột nhiên, lần
quân diễn này nói đến là đến, nghiêm trọng quấy phá cuộc sống sinh hoạt
hàng ngày của bọn họ, nhưng không làm gì được, nha môn cũng không có
trưng cầu sự đồng ý của bọn họ, chưa chờ bọn họ kịp phản ứng, thì đã bắt đầu rồi.
Cũng may ngày mùa thu hoạch sắp tới rồi, dân chúng cũng an tâm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, trù bị công việc của vụ mùa thu hoạch, không có
việc gì thì cũng không ra khỏi cửa, trời mới biết liệu mũi tên này có
bắn chệch hướng hay không.
Hiện giờ hỏa khí ở trong quân Tống đã được sử dụng phổ biến rồi, cho nên quân diễn dĩ nhiên là không thể tránh khỏi có những tiếng nổ mạnh
như tiếng sấm, rất nhanh liền đưa tới sự chú ý của binh lính Kim ở bờ
bên kia.
Trên một ngọn núi cao ở phía tây bắc sông Tang Thiên, có ba người
đứng trên đỉnh núi, nhìn chăm chú vào phía quân Tống đối diện.
Ba người này đúng là ba tên đầu sỏ của nước Kim. Gồm có Hoàn Nhan
Tông Hàn, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Hi Doãn, ba người bọn họ phụ
trách toàn bộ kế hoạch chiến lược.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn xem trong chốc lát, hơi khinh thường khẽ
cười một tiếng, nói: - Lá thư hôm qua lấy danh nghĩa tên đầu bếp kia gửi tới, xem ra gã đầu bếp ấy đã đến Hồn Nguyên Châu rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ tay hướng về bờ sông bên kia, nói: - Ngươi
không nhìn thấy sao, quân kỳ của Chủng Sư Trung toàn bộ đổi thành quân
kỳ của gã đầu bếp kia rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn liếc nhìn, cười ha ha nói: - Gã đầu bếp kia cũng
quá tự coi trọng mình rồi. Nếu như có hai lão thất phu của Chủng gia ở
đây, ta còn kiêng kị ba phần, gã đầu bếp kia ngoại trừ giỏi võ mồm ra,
thì biết làm vài món ăn, làm tí mua bán nhỏ, trừ những thứ đó ra, hắn
còn có thể làm gì, hắn đến đây cũng tốt, mối thù ngày đó hắn làm nhục
ta, vừa lúc trả luôn một thể.
Hoàn Nhan Tông Vọng cau mày nói:
- Tuy rằng ở trên chiến trường, gã đầu bếp đó cũng không đáng sợ,
nhưng gã đầu bếp kia đến cũng có nghĩa là địch nhân đã phát hiện ra, hơn nữa còn kinh động đến triều đình Nam triều.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Hiện tại mới phát hiện thì cũng đã chậm. Đại quân của ta đã sớm vận sức chờ phát động rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn chỉ vào dưới chân núi nói: - Mời hai vị Đô thống
nhìn xem, quân diễn của đối phương là chia chủ lực kỵ binh làm môt bên,
chia bộ binh sang một bên, rất hiển nhiên là hướng về phía chúng ta đấy.
Hoàn Nhan Tông Hàn liếc nhìn. Rất là khinh thường nói: - Loại quân
diễn như này
căn bản là không thực tế, nếu như thật sự đánh nhau, sao có thể làm loạn như vậy được. Hơn nữa gót sắt của chúng ta không phải là
bọn tôm tép yếu ớt này có thể so sánh được, quả thực chính là trò cười.
Rầm rầm rầm!
Gã vừa dứt lời, đã nghe thấy được mấy tiếng nổ, chỉ cảm thấy ngay cả ngọn núi cao này đều phải run rẩy một chút.
Ba người cảm thấy hoảng sợ, định nhãn nhìn lại, chỉ thấy ở một tuyến đường chủ đạo ven sông nổi lên cuồn cuộn khói thuốc súng, chờ qua nửa
ngày, khói thuốc súng mới tán đi, không ngờ lại xuất hiện một vết rách
rộng lớn, mới vừa rồi nơi đó vẫn là mặt đất bằng phẳng, chỉ trong chớp
mắt đã xuất hiện một cái rãnh lớn, điều này khiến cho ba người đều có
chút lơ mơ.
Đây là tình huống gì vậy?
- Đây là địa lôi của quân Tống.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói.
Hoàn Nhan Tông Hàn bừng tỉnh ngộ ra, thu hồi vài phần càn rỡ, nói: - Thứ đồ chơi này ta ngược lại đã từng nghe nói qua, nghe nói lúc trước
khi quân Tống nam chinh, địa lôi đã phát huy hiệu quả thần kỳ, chỉ có
điều chưa được tận mắt nhìn thấy, không ngờ rằng, uy lực của thứ đồ chơi này lại lớn đến như vậy.
Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt nói: - Nếu chôn thứ này ở dưới đất, sẽ
không thể nào phát hiện được, không cẩn thận có thể sẽ bị nổ cho dập
nát, hơn nữa với tiếng nổ mạnh mãnh liệt như thế, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với ngựa chiến của chúng ta, thứ này trong tương lai sẽ
là mối họa lớn tâm phúc của chúng ta nha.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Nhưng loại địa lôi này có một khuyết điểm
rất lớn, đó chính là nó là vật chết, một khi chôn dưới đất thì không thể cử động được nữa, mà kỵ binh của chúng ta quý ở linh động, trừ phi đối
phương có thể dự tính trước được chúng ta sẽ đi con đường nào, bằng
không cũng không thể phát huy tác dụng.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Cũng không thể nói như vậy, nếu như không biết, vậy thì cũng thế mà thôi, nếu đã biết, sau này mỗi khi chúng ta
thương lượng kế hoạch tác chiến thì đều phải suy xét cả đến thứ này, từ
trên góc độ tâm lý sẽ cho chúng ta mang đến ảnh hưởng không nhỏ, nếu như khi binh lính của chúng ta xung phong lại còn phải băn khoăn đến việc
liệu dưới lòng bàn chân liệu có thể phát nổ hay không, điều này sẽ trực
tiếp ảnh hưởng đến năng lực tác chiến của binh lính quân ta.
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu nói: - Thứ đồ chơi này đích xác không thể khinh thường được, cũng không biết chung quanh đây rốt cuộc chôn bao
nhiêu địa lôi rồi.
Rầm rầm rầm oanh!
Lại một trận tiếng nổ mạnh vang lên, lần này âm thanh còn lớn hơn
trước, diện tích bị khói đặc bao trùm càng rộng, gần như bao trùm hết cả bờ đông sông Tang Thiên mà bọn họ có thể nhìn thấy được.
Ba người nhìn lại theo tiếng nổ, chỉ thấy có một đội tàu đang lái
tới, lại hiện ra một loạt ánh lửa, ở bên bờ sông chế tạo thành một chiếc võng lửa, lại nghe thấy tiếp một trận tiếng nổ mạnh. Lập tức lại thấy
bộ binh lao vào yểm trợ, hiện tại quân Tống đang huấn luyện cho thủy bộ
hiệp đồng tác chiến.
Việc này khiến cho ba người ở trên núi nhìn xem yên lặng không nói gì.
- Này ---.