- Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, phía Xu Mật Sứ sao còn chưa trả lời
chứ? Đằng Cát, thoạt nhìn hình như ngươi không chút sốt ruột?
Dịch quán Lai Châu lúc này đối với đám người Bình Võ Lang và Đằng Cát
Tam Mộc mà nói giống như một cái chảo nóng vậy, mà bọn họ giống như con
kiến nằm trong cái nồi đó vậy?
- Sao ta có thể không vội, hôm đó ta sắp quỳ xuống với bọn họ rồi.
Đằng Cát Tam Mộc thở dài nói: - Nhưng chuyện này không nhỏ. Nếu bọn họ
lập tức đồng ý, ngược lại có thể có mục đích khác. Hai ngày nay ta ra
ngoài đi dạo, do thám tin tức mới biết là Xu Mật Sứ căn bản không phải
đến Lai Châu thị sát, mà là mấy ngày trước quân Kim dường như lại chuẩn
bị nam hạ, Xu Mật Sứ mới chạy đến Yến Vân, sau đó lại không biết tại sao quân Kim đột nhiên rút lui. Lúc này Xu Mật Sứ mới tiện đường đến Lai
Châu quan sát. Việc này đối với chúng ta mà nói cũng không phải là tin
tức tốt nha!
Bình Võ Lang kinh ngạc nói: - Chuyện nước Kim và Đại Tống bọn họ thì can hệ gì đến chúng ta?
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Ngươi không động não mà nghĩ xem, lần này chúng
ta đến để mượn binh, nếu nước Tống có phiền phức của mình, bọn họ sao
nguyện ý giúp đỡ chúng ta chứ.
Bình Võ Lang nghe thấy mà trong lòng cả kinh, nói: - Chẳng lẽ bọn họ sẽ
không đồng ý với chúng ta, vậyvậy Bình thị chúng ta chẳng phải là
Đằng Cát Tam Mộc lắc đầu nói: - Ta cũng không biết. Xu Mật Sứ trước nay
đều vô cùng coi trọng mậu dịch với Nhật Bản chúng ta, vì thế trợ giúp
rất nhiều cho chúng ta, có thể thấy triều Tống vô cùng coi trọng chúng
ta. Chúng ta cũng đừng đoán mò ở đây, vẫn nên ngồi đợi đi, là tốt là
xấu, bọn họ sẽ cho chúng ta một đáp án thôi.
Vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên tiếng người nói: - Đằng Cát tiên sinh, Bình Võ sĩ, Xu Mật Sứ đến.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đứng bật dậy, trong lòng vừa kích động vừa sợ hãi.
Đằng Cát Tam Mộc vội vàng bước đến mở cửa ra ngoài với Bình Võ Lang. Vừa ra khỏi cửa thì thấy Lý Kỳ đi qua, gương mặt đau khổ, vẻ mặt vô cùng
khó xử.
Trong lòng Đằng Cát Tam Mộc lộp bộp, trên trán rịn ra đầy mồ hôi, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: - Xu Mật Sứ
Lý Kỳ không đợi ông ta nói xong liền giơ tay lên nói: - Đi vào rồi nói sau.
Đằng Cát, Bình Võ Lang vừa nghe giọng điệu này của Lý Kỳ, trong lòng đều lạnh đi phân nửa, suýt chút là ngồi phịch xuống đất, hoảng hốt đi theo
Lý Kỳ vào trong phòng, vẻ mặt giống như là đang chờ đợi hình phạt cuối
cùng vậy.
Vừa đóng cửa lại, Lý Kỳ liền thở dài một tiếng, chắp tay nói: - Hai vị, tại hạ thật có lỗi với các vị!
Đằng Cát Tam Mộc vừa nghe, nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt rồi, không khỏi khẽ ngẩng đầu lên, chịu đựng để nước mắt không rơi xuống. Nếu
không có sự viện trợ của Đại Tống, Bình thị không có bất cứ hi vọng
thắng lợi nào.
Còn Bình Võ Lang thì siết chặt hai tay, nghiến răng ken két.
Đôi mắt Lý Kỳ đảo quanh, liếc hai người này một cái, trong lòng cười
thầm, xem ra Bình thị thật sự đã đến bước sơn cùng thủy tận rồi. Cũng
đúng, bọn họ ngay cả tư cách đầu hàng cũng không có, Nguyên thị nhất
định không tha cho Bình thị. Lại thở dài một tiếng, nói: - Tại hạ đưa
tấu khẩn cấp tám trăm dặm, thỉnh cầu Hoàng thượng phái mười vạn tinh
binh đến viện trợ các vị, nhưng Hoàng thượng trực tiếp cự tuyệt.
Đằng Cát Tam Mộc ngơ ngác gật đầu, chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ
có thể bỏ qua, nói: - Ta hiểu, nhưng bất kể thế nào, vẫn đa tạ Xu Mật Sứ tương trợ, ân tình này chúng ta chỉ có thể đợi kiếp sau báo đáp thôi.
- Không phải chứ, kiếp sau, vậy lợi tức phải tính thế nào đây! Các vị không thể làm như vậy nha!
Lý Kỳ buồn bực liếc nhìn Đằng Cát Tam Mộc, thằng nhãi này thật sự quá tinh mà.
Đằng Cát Tam Mộc kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Không dối gạt các vị, hiện tại chúng ta cũng có một đống
phiền toái, đang lúc cần người, hi vọng hai vị có thể hiểu cho.
- Ta hiểu, ta hiểu.
Nào biết Lý Kỳ xoay chuyển lời nói, nói: - Hoàng thượng chúng ta nói,
mười vạn tinh binh không điều động được, nhưng Hoàng thượng vẫn luôn coi Bình thị các vị là bạn bè tốt nhất của Đại Tống ta. Bạn bè có khó khăn, chúng ta quyết không thể khoanh tay đứng nhìn. Về chuyện này, Hoàng
thượng còn khiển trách Nguyên thị bội bạc, khơi mào hiến tranh, làm hại
Nhật Bản, đối với quan hệ hai nước cũng tạo thành ảnh hưởng vô cùng tiêu cực.
Lời nói xoay chuyển, Đằng Cát Tam Mộc có chút sửng sốt, vẻ mặt hoang mang nói: - Vậy không biết bệ hạ quý quốc rốt cuộc có ý gì?
Lý Kỳ thở dài nói: - Mười vạn tinh binh tạm thời thật sự không điều động được, nhưng Hoàng thượng chúng ta đã hạ lệnh phái ra ba vạn thủy quân
và ba vạn Cấm quân Lai Châu đến viện trợ.
Đằng Cát Tam Mộc và Bình Võ Lang mờ mịt trừng to hai mắt.
Đột nhiên, Đằng Cát Tam Mộc nắm lấy cánh tay của Lý Kỳ nói: - Thậtthật sao, những gì Xu Mật Sứ nói đều là sự thật?
Lý Kỳ tức giận nói: - Làm ơn đi, giả truyền thánh chỉ là tội chết. Hoàng thượng chúng ta còn nói, đợi giải quyết xong phiền toái trong nước ta,
nếu cần thiết thì có thể tiếp tục tăng binh tương trợ. ÁchĐằng Cát Tam
Mộc, nam nam thụ thụ bất thân, ngài có thể buông ra trước không.
- À, xin lỗi, xin lỗi.
Đằng Cát Tam Mộc vội vàng buông hai tay ra, đầu óc có chút không kịp
phản ứng, lát sau, ông ta đột nhiên kêu to một tiếng, dọa cho Lý Kỳ giật mình, phản ứng của ngươi quá chậm mà, lại nghe Đằng Cát vui mừng đến
bật khóc nói: - Việc nàyđa tạ, thật sự vô cùng cảm tạ, ta
Ông ta kích động đến nói không nên lời.
Bình Võ Lang lập tức hành lễ võ sĩ với Lý Kỳ, nói: - Đại ơn đại đức của Xu Mật Sứ, Bình Võ Lang nhất định khắc ghi trong lòng.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Các vị ngàn vạn lần đừng như vậy, có một câu rất hay, thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù. Bình thị các vị hàng
năm đều phái người đến tham gia Triệu hội Nguyên Đán của Đại Tống chúng
ta, đủ để thấy các vị cũng thật lòng coi Đại Tống chúng ta là bạn bè,
việc này vô cùng hiếm có, chúng ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ chứ.
Đằng Cát Tam Mộc liên tục gật đầu nói: - Phải phải phải.
Lý Kỳ lại nói: - Có điều trước mắt chúng ta chỉ có thể phái binh viện trợ, về mặt lương thực
Đằng Cát Tam Mộc lập tức nói:
- Điểm này xin yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị xong lương thực rồi, quý
quốc có thể cho chúng ta mượn binh đã là ân huệ lớn lao rồi, sao dám
thêm phiền cho quý quốc nữa chứ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Có điều các vị cũng yên
tâm. Sau vụ thu hoạch mùa thu lần này, chúng ta vẫn sẽ xem xét tình
huống mà vận chuyển một chút lương thảo, vũ khí qua đó, dù sao các vị
cũng không dễ dàng gì.
Đây là cái gì, đây chính là hoạn nạn thấy chân tình nha!
Đằng Cát Tam Mộc che mặt rơi lệ, nhìn thấy mà trong lòng Lý Kỳ hổ thẹn,
đùa bỡn người khác đã vô cùng đáng xẩu hổ rồi, lại còn để người khác đùa bỡn đến mức rơi lệ nam nhân, thật sự là lừa dối quá vô tình mà.
Đã như vậy, vậy sao không triệt để một chút. Lý Kỳ lại nói: - Còn có một điểm, Hoàng thượng chúng ta hi vọng ký kết hiệp ước chính thức với các
vị, bắt đầu từ hôm nay, Đại Tống chúng ta chỉ thừa nhận một chính quyền
Nhật Bản, chính là Bình thị các vị.
Nói xong hắn liền lấy từ trong tay áo ra một phần hiệp ước, ước
chừng
năm trang giấy đưa qua, nói: - Trong này có một số hợp tác về kinh tế,
văn hóa, quân sự vân vân của hai nước chúng ta sau này. Các vị xem trước đi, nếu có gì bất mãn thì có thể đề xuất.
Đằng Cát Tam Mộc biết Đại Tống không thể xuất binh không công, phải đạt
được lợi ích gì đó. Tuy rằng lúc này đề xuất chuyện này có chút biến
tướng mục đích bức bách, nhưng ngược lại vì vậy mà ông ta cũng yên tâm.
Lý Kỳ nói rất hay, tình nghĩa là thứ yếu ớt, chỉ có lợi ích mới là liên
minh vững chắc nhất, chỉ cần có lợi ích mới có thể trói buộc Bình thị và Đại Tống với nhau.
Nhưng ông ta cũng không dám dễ dàng đồng ý, trời mới biết Đại Tống sẽ
đưa ra yêu cầu vô lý nào. Cầm lấy hiệp ước coi cẩn thận, phát hiện Đại
Tống không cưỡng bức Nhật Bản cho lợi ích gì, chỉ là yêu cầu tín nhiệm
lẫn nhau, mở rộng cửa giao dịch, để thương phẩm Đại Tống chảy vào Nhật
Bản, trong đó còn đề xuất một tư tưởng, chính là nhất thể hóa kinh tế,
về mặt kinh tế có thể làm đến mức trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Tuy rằng Triệu Giai cũng nhấn mạnh kết minh huynh đệ, nhưng vẫn đặt Nhật Bản lên vị trí đối thoại ngang hàng, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự
đoán của Đằng Cát Tam Mộc, thậm chí có chút không dám tin, nói: - Chỉ
như vậy sao?
Lý Kỳ nói: - Nếu Đằng Cát tiên sinh có ý kiến gì thì có thể đề xuất.
- Không có, không có.
Loại hợp tác đôi bên cùng có lợi này đối với Bình thị mà nói đã là sự
ban ơn vô cùng lớn rồi. Phải biết là bây giờ bọn họ căn bản không có bất cứ tư cách đàm phán nào, cho dù Đại Tống đề xuất những yêu cầu hà khắc
hơn thì e rằng bọn họ cũng phải đáp ứng.
Trong lòng Đằng Cát Tam Mộc dựng thẳng ngón cái, không hổ là quốc gia quân tử nha! Vô cùng sảng khoái mà đồng ý.
Tiếp theo ba người lại thương thảo chuyện xuất binh. Mấu chốt là viện
quân Đại Tống đến Nhật Bản rồi thì phải phối hợp với Bình thị thế nào.
Về chuyện này, Lý Kỳ nhấn mạnh quân Tống phải có quyền tự chủ tuyệt đối, có thể phò trợ Bình thị, nhưng sẽ không nghe theo lời Bình thị, trời
biết các ngươi có bảo binh sĩ Đại Tống chúng ta xông pha hiểm trận hay
không.
Về chuyện này, Đằng Cát Tam Mộc chủ có thể đồng ý. Thật ra cho dù Lý Kỳ
không nói, nếu quân Tống không nghe lời thì Bình thị cũng không còn cách nào, bởi vì đối với quân Tống mà nói, cùng lắm thì chúng ta bỏ đi,
ngươi tự đánh với nguyên thị. Có thể thấy, Bình thị còn phải nhân nhượng quân Tống, dụ dỗ quân Tống, vậy thì quyền lực trên chiến trường của
Ngưu Cao có thể sẽ còn lớn hơn Bình thị.
Tiếp theo chính là lộ tuyến, đội ngũ đầu tiên sẽ xuất phát từ Đăng Châu, ở Cao Ly tiếp tế một lần, sau đó lại đến Nhật Bản lần nữa, đội quân chủ lực sẽ xuất phát ở Lai Châu, cũng tiếp tế ở Cao Ly một lần, sau đó chạy đến Nhật Bản.
Bình Võ Lang sẽ đi trước một bước, trở về nói lại tình hình cho Bình thị, chuẩn bị nghênh đón quân Tống đến.
Mà Đằng Cát Tam Mộc lại đi cùng với quân Tống, bởi vì phía Cao Ly còn cần ông ta can thiệp.
Công việc cụ thể thương lượng xong, Lý Kỳ liền cáo từ.
Trở về trạch viện đã là buổi tối.
Đi vào trong viện, Lý Kỳ đang chuẩn bị vào phòng, chợt nghe bên cạnh
truyền đến tiếng than khẽ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người
đang đứng dưới cây đại thụ trong viện.
Lý Kỳ chần chừ một lát rồi vẫn bước qua đó.
- Yến Phúc?
- Phu quân, huynh trở về rồi.
Triệu Tinh Yến khẽ sửng sốt, đáp lại một câu, nhưng giọng điệu rõ ràng có chút lấy lệ.
Lý Kỳ đi đến, hạ giọng nói: - Xin lỗi.
Triệu Tinh Yến hơi sửng sốt, nói: - Tại sao lại nói xin lỗi muội.
Lý Kỳ thở dài: - Mấy ngày nay huynh luôn bận rộn công sự, lạnh nhạt với muội.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Không phải nên thế sao. Nếu huynh luôn nghĩ đến tư tình nhi nữ, thì mới là lẫn lộn đầu đuôi.
- Muội biết huynh không phải chỉ việc này mà. Lý Kỳ ngừng một lát, nói: - Huynh bảo muội đi cùng huynh, là muốn muội giúp huynh bày mưu tính kế,
nhưng huynh gần như hoàn toàn không làm vậy. Trong lòng muội có phải cảm thấy huynh không tin tưởng muội không.
Triệu Tinh Yến nghe được thì trầm mặc.
- Vậy là phải rồi. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Huynh nghĩ trong lòng muội nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi huynh.
Triệu Tinh Yến khẽ gật đầu.
Lý Kỳ nói: - Vậy tại sao muội không hỏi?
- Muội
Triệu Tinh Yến muốn nói lại thôi.
Lý Kỳ lại nói:
- Muội đang sợ cái gì?
Triệu Tinh Yến mang theo chút đau thương nhìn Lý Kỳ, nói: - Huynh biết muội đang sợ cái gì.
- Chẳng lẽ muội định tiếp tục sợ hãi sao?
Đúng vậy! Lẽ nào ta tiếp tục nghi thần nghi quỷ vậy sao? Triệu Tinh Yến
ngẩng đầu lên, nói: - Nếu muội hỏi, huynh sẽ nói thật với muội sao?
Lý Kỳ không chút do dự nói: - Nếu muội hỏi, huynh sẽ nói.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Vì sao?
- Vì sao muội lại phải do dự? Đạy chính là một đạo lý.
Lý Kỳ hỏi ngược lại, lại nói: - Không dối gạt muội, cách đây rất lâu
huynh đã có sự sợ hãi này. Xét theo đại cục, hai người chúng ta đi cùng
nhau tuyệt đối không phải là lựa chọn cùng thắng. Huynh cũng luôn cố ý
né tránh quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng huynh không lừa được chính
mình. Nếu sự việc đã phát triển đến hiện tại, chúng ta sớm muộn cũng
phải đối mặt, chỉ là khác biệt sớm hay muộn thôi.
Khóe mắt Triệu Tinh Yến thấp thoáng nụ cười chua xót, nói: - Đây chính
là khuyết điểm trí mạng của huynh. Huynh có thể lừa dối bất cứ ai, nhưng huynh lại không thể lừa gạt nữ nhân của chính mình, huynh không nên như vậy.
- Muội nói rất đúng, nhưng tất cả những thứ huynh làm đều là vì cả nhà
chúng ta. Đã như vậy, vì sao ta phải giấu diếm người nhà chứ? Lý Kỳ mỉm
cười, nói: - Được rồi, vẫn nên nói chính sự đi. Muội hỏi thì huynh sẽ
nói. Nếu muội không hỏi, thì huynh cũng không miễn cưỡng muội.
Triệu Tinh Yến do dự thật lâu, dùng sức gật đầu vài cái, nói: - Huynh nói đi.
Lý Kỳ khẽ thở hắt ra, mới nói: - Muội có từng nghe qua một câu, gọi là thay phiên làm Hoàng đế, năm sau đến nhà ta.
Triệu Tinh Yến nghe được mà thân hình run rẩy mạnh một cái.