Những thương nhân kia ai ai cũng tinh ranh như khỉ vậy, làm sao không
biết lúc này thật ra không tiện đến chúc mừng, dù sao thì ra tù cũng
không phải là chuyện đáng tuyên truyền gì, nhưng Lý Kỳ là người đáng dựa vào nhất trong triều của những thương nhân này, chính vì Lý Kỳ, địa vị
của thương nhân mới có được sự tăng vọt trong phạm vi lớn, cho nên bọn
họ cần thiết phải biết Lý Kỳ vào tù rốt cuộc là có lý do khác hay là
thất thế.
Cho dù Bạch Thiển Dạ nhiều lần khuyên bọn họ đừng lo lắng, nhưng bọn họ không thấy Lý Kỳ đến, vẫn không sao yên tâm được.
Tuy Lý Kỳ có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng cũng hiểu, bọn họ đã đến nhà rồi, nếu cự tuyệt không gặp, thì họ chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, thế là vội vàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nắm tay Phong Nghi Nô đi ra ngoài.
Quý Hồng Nô đứng chờ trước cửa, trên mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: - Phu quân, Phong tỷ tỷ, quấy rầy hai người rồi.
Phong Nghi Nô vội vàng giãy khỏi tay Lý Kỳ, đưa tay kéo tay của Quý Hồng Nô, dậm chân nói: - Hồng Nô, muội nói bậy gì thế, tỷ và phu quân không
làm gì cả.
Quý Hồng Nô kinh ngạc nói: - Phong tỷ tỷ, chẳng phải tỷ đang giúp phu quân tắm rửa sao?
Phong Nghi Nô lại càng xấu hổ không thôi, giả vờ giận dữ nói: - Được
lắm, Hồng Nô, muội thật sự ngày càng hư mà, xem tỷ không tha cho muội
đâu.
Hai nữ lập tức ồn ào với nhau, đuổi đuổi đánh đánh chạy về hậu viện, các nàng đương nhiên sẽ không cùng Lý Kỳ đi xã giao với những thương nhân
kia.
Lý Kỳ nhìn theo bóng lưng của hai nữ, bật cười ha ha, đi về phía tiền sảnh.
Đi vào tiền sảnh, chỉ thấy bên trong có đầy người đang đứng, ít nhất
cũng có hai ba mươi người, phú thương trong Kinh thành gần như đều đến,
Chu Thanh, đông chủ của Thanh Phong Lâu Tề Phong, Hà Cửu Thúc, Phàn Lâu
Phàn Thiếu Bạch, Hoàng Trạch vân vân, chỉ là Hồng gia không có ai đến
cả, dù sao thì Hồng gia có quan hệ tốt với Cao Cầu, chắc chắn là đã biết chân tướng sự việc từ lâu rồi.
Những thương nhân kia vừa nhìn thấy Lý Kỳ, lập tức nghênh đón, ai ai cũng rơi lệ đầy mặt, giống như người thân nhất qua đời vậy.
- Xu Mật Sứ, cuối cùng đã nhìn thấy ngài rồi, thật sự là muốn giết chúng ta mà.
- Xu Mật Sứ chịu nỗi oan lớn, chúng ta đều kêu oan cho Xu Mật Sứ nha.
- Xu Mật Sứ tận tâm trung thành, vì nước vì dân, chắc chắn là Lư Thường
Thanh kia oan uổng Xu Mật Sứ, nhất định phải đòi lại công bằng.
Lý Kỳ thấy bọn họ người trước còn kích động hơn người sau, giống như là
chính mình chịu ủy khuất vậy. Lần này nếu như hắn thật sự bị oan, nghe
được mấy câu này, có thể sẽ thoải mái một chút, nhưng vấn đề là lần này
là hắn tự biên tự diễn, cho nên nghe được thì cảm thấy giả dối, da gà
rơi đầy đất, giơ tay nói: - Các vị, các vị, chớ kích động, chẳng phải ta không sao ư, đi đi đi, chúng ta đi vào rồi nói.
Đi vào trong phòng, Lý Kỳ ngồi vào ghế trên, thưởng thức trà rồi mới
chắp tay nói với mọi người: - Các vị thật sự có lòng, trong ngày trời
rét lạnh này mà còn chạy đến hàn xá, tình nghĩa này, Lý Kỳ thật sự cảm
thấy hổ thẹn, đa tạ, đa tạ.
Hà Cửu Thúc lập tức nói: - Xu Mật Sứ nói mấy câu này thật là khách khí
mà. Nếu không có Xu Mật Sứ, đám chúng ta có thể có ngày hôm nay sao. Ân
tình như giọt nước, báo đáp tựa suối tuôn, hôm nay Xu Mật Sứ chịu nỗi
oan không rõ này, nếu chúng ta không nghe không hỏi, thì chẳng phải là
kẻ vong ân phụ nghĩa sao.
Những người còn lại đều gật đầu.
Lý Kỳ lại nói một câu cảm ơn, nói: - Nhưng đừng nói mấy câu này nữa. Đối với phán quyết lần này, ta tâm phục khẩu phục. Cả quá trình của sự việc tin rằng các vị cũng đã biết được trên Tuần san Đại Tống Thời đại rồi,
ta không nói nhiều nữa, dù sao cũng là như vậy, không kém chút nào.
Dừng lại một chút, hắn lại nói: - Ta cũng biết điều các vị lo lắng không phải là ta có phạm tội hay không, mà là bởi vì ta là Xu Mật Sứ. Xu Mật
Sứ là ai chứ, nhất phẩm đương triều, nắm hổ phù trong tay, sao có thể
ngồi tù được? Không biết ta có đoán sai không.
Mọi người trầm mặc, rõ ràng là chấp nhận.
Thật ra bọn họ cũng không nghĩ sai, một cái bạt tai mà thôi, người bị
đánh nên cảm thấy vinh hạnh. Bọn họ thế nào cũng không tin Lý Kỳ sẽ vì
thế mà ngồi tù, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bọn họ ngồi đây.
Lý Kỳ lại nói: - Thật ra ta cũng giống các vị, cũng nghĩ như thế. Ta
nhìn thấy Lư Thường Thanh thì không thoải mái, do vậy thưởng cho ông ta
một bạt tai. Ta cũng cảm thấy việc này cũng không có gì lớn, nhưng, đợi
khi ta tỉnh ngộ lại thì mới phát hiện đã trễ rồi.
Câu này nói đến mức làm trái tim người ta run lên bần bật.
Lý Kỳ nhìn thấy tất cả, thở dài nói: - Thế đạo thay đổi rồi, không còn
giống với lúc trước nữa, cho dù là ai, một khi phạm phám, Tư Pháp Viện
sẽ không khách khí đâu, chỉ cần bọn họ có bằng chứng xác thực thì sẽ đề
xuất tố tụng với Đại Lý Tự. Lúc đầu ta còn muốn lấy ít bạc ra để qua ải, nhưng làm sao ngờ được không ai dám nhận bạc cả.
- Vừa tố cáo thì không thể thu hồi được, làm đến cuối cùng ngay cả Hoàng thượng cũng biết, long nhan đại nộ nha. Các vị cũng biết, Hoàng thượng
luôn đề xướng lấy pháp trị nước, trước luật pháp ai ai cũng bình đẳng.
Ta xui xẻo, vừa hay đánh vào miệng vết thương này, Hoàng thượng còn
không giết gà dọa khỉ sao.
- Cho nên nha, ta khuyên các vị đừng giẫm lên vết xe đổ, nợ thuế thì
nhanh chóng đắp vào, chuyện phạm pháp thì tuyệt đối đừng làm, bằng
không, cho dù các vị có là họ hàng của Tần Thiếu Tể, cũng không ai dám
bảo vệ các vị.
Vừa nói ra mấy câu này, mọi người đều toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lý Kỳ nhìn thấy mà cả kinh, hóa ra nhiều người lén trốn thuế như vậy nha, phải gõ bọn họ một cái thật đẹp mới được.
Hà Cửu Thúc nuốt nước bọt, e sợ nói: - Xu Mật Sứ, Tư Pháp Viện kia thật sự là quyền lực lớn như vậy sao?
Lại có một người nói: - Nếu thật sự là thế, quyền lực của Tư Pháp Viện
kia còn lớn hơn quyền lực của phủ Khai Phong lúc trước nữa. Việc này nếu là trước kia thì phủ Khai Phong còn không dám hỏi đến nữa, nhất định
phải do Hoàng thượng ra mặt.
Lý Kỳ hừ một tiếng nói: - Ta nói cho các vị biết, may mà ta chỉ đánh hai bạt tai, nếu Lư Thường Thanh có mệnh hệ gì, e rằng ta không ra được
đâu.
Nói tới đây, trong lòng hắn kinh hoàng. Bản thân mình ngược lại bị dọa
toát mồ hôi lạnh ra trước, lần này nếu Lư Thường Thanh tương kế tựu kế,
xả thân thành nhân, e rằng thật sự sẽ khiến hắn phải đâm lao theo lao,
mua dây buộc mình, thầm giải sầu, còn may, còn may, lão già kia cũng là
hạng tham sống sợ chết. Lần này nếu đổi lại là Tần Cối, khẳng định chắc
chắn sẽ đập gãy năm chi của mình, sau đó bám dính lấy ta.
Những thương nhân này bị hù rồi, Tư Pháp Viện ngay cả Xu Mật Sứ còn dám
bắt, huống hồ là bọn họ. Trong lòng đều âm thầm tính toán, bản thân mình có làm chuyện phạm pháp nào chưa, phải nhanh chóng sửa chữa, bằng
không, lỡ như sự việc bại lộ, vậy thì xong đời.
Phàn Thiếu Bạch nói: - Vậy tình hình bây giờ thế nào?
Lý Kỳ nói: - Các vị chẳng phải đều biết sao?
Tề Phong nói: - Chúng ta có nghe nói thoáng qua, thật sự chỉ có như vậy sao?
Lý Kỳ tức giận nói: - Đó là đương nhiên, mỗi một câu nói của Đại Lý Tự
đều phải có trách nhiệm, bọn họ nói giam nửa tháng, thì nhất định là nửa tháng, hơn một khắc cũng không được. Đương nhiên, nếu phán trảm lập
quyết, thì cũng sẽ không
chậm trễ một khắc, nhưng Đại Lý Tự nhất định sẽ phán quyết theo luật, nếu không phải thì ta sẽ tố cáo Đại Lý Tự. Ta
thân làm mệnh quan triều đình, theo lý nên tội thêm một bậc, cho nên mới bị trừng phạt gấp đôi, lẽ nào còn không đủ sao.
- Đủ rồi, đủ rồi.
Cả đám người liên tục gật đầu, Lý Kỳ không sao cả, bọn họ đương nhiên vui vẻ nha!
Lý Kỳ cũng đến điểm thì dừng. Sở dĩ hắn làm vậy, chính vì muốn mượn
miệng của bọn họ để nói cho dân chúng biết, Tư Pháp Viện chấp pháp
nghiêm minh. Tuy Tuần san Đại Tống Thời đại đã đưa tin nhiều lần, nhưng
dân chúng giống như bọn họ vậy, khó tránh khỏi sẽ không suy nghĩ theo
hướng của pháp luật, mà càng lo lắng theo hướng chính trị hơn, cho nên
hắn vẫn cần một vài nhân chứng, tuyên truyền thay cho hai viện. Bây giờ
mục tiêu đã đạt được rồi, thế là chuyển đề tài nói: - Đúng rồi, việc làm ăn của các vị gần đây thế nào?
- Vẫn tốt.
Hà Cửu Thúc ha ha nói.
Lý Kỳ hừ nói: - Hà Cửu Thúc ông ta còn không hiểu sao, tiền tài không lộ ra ngoài, việc này được thể hiện trên người ông rất nhuần nhuyễn.
Những người còn lại nghe được đều bật cười.
Hà Cửu Thúc cười gượng vài tiếng, không đáp lời.
Tên này thắt lưng quấn vạn quan, nhưng ăn mặc giống như người hầu, nếu
không quen biết, thì sẽ cho rằng ông ta là hạ nhân của một nhà giàu có.
Phàn Thiếu Bạch đột nhiên muốn nói lại thôi:
- Có điều
Lý Kỳ theo bản năng nói: - Có điều cái gì?
Phàn Thiếu Bạch nói: - Còn nhớ đầu năm, triều đình có nói mấy lượt, tiền tệ mới sẽ được thúc đẩy vào đầu tháng mười, nhưng bây giờ đã qua rồi,
tiền mới lại trì trệ chưa có kết quả.
Việc này Lý Kỳ thật sự không biết, nhưng việc này hoàn toàn không khó
đoán, xảy ra chuyện lớn như vậy, Triệu Giai làm sao còn dám thúc đẩy
tiền mới, lỡ như khai chiến, thì tiền mới vừa phát ra chẳng phải mất giá sao, bởi vì một khi chiến tranh, mặc cho triều đình điều tiết thế nào,
giá hàng nhất định sẽ tăng lên, vậy thì tiền tệ chắc chắn sẽ giảm giá,
đây là đạo lý rất đơn giản.
Thoáng chần chừ, Lý Kỳ mới nói: - Các vị yên tâm chớ vội, lần này thật ra là vị triều đình dự định phối hợp với Phi Tiền Cục.
- Phi Tiền Cục?
Mọi người đều sửng sốt.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Không sai, các vị có thể không biết, rất nhiều thương nhân nhỏ đều bất mãn với Phi Tiền Cục.
Hà Cửu thúc nói: - Còn có việc này sao?
- Ông gia tài vạn quan, đương nhiên không biết. Lý Kỳ trêu chọc một câu, tiếp tục nói: - Mọi người hẳn đều thấy, từ khi Phi Tiền Cục thành lập
đến nay đã mang đến rất nhiều tiện lợi cho các vị. Ta dám nói như vầy,
nếu không có Phi Tiền Cục, các vị nhất định sẽ do dự không quyết đối với chuyện đến địa khu Lĩnh Nam làm ăn. Cái xa không nói, chỉ riêng chuyện
vận chuyển nhiều tiền như vậy đi xa ngàn dặm, e rằng đều sẽ bị dọa tuôn
mồ hôi lạnh.
Mọi người đều gật đầu đồng ý, không ngớt lời khen Phi Tiền Cục, chính vì sự tồn tại của Phi Tiền Cục, lưu thông hàng hóa mới được cải thiện thật lớn, bằng không, địa khu Giang Nam và phủ Yến Sơn cũng sẽ không giàu có nhanh chóng như vậy.
Lý Kỳ nói rồi lại xoay chuyển, nói:
- Nhưng các vị có nghĩ đến những tiểu thương kia hay không.
Mọi người đều tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Mọi người đều biết, Phi Tiền Cục phải thu phí thủ tục. Các
vị đều có khoản tiền lớn, dĩ nhiên sẽ không để ý chút phí thủ tục này,
nhưng chút tiền này đối với những tiểu thương kia mà nói là vô cùng quan trọng. Tiền của bọn họ không nhiều, có thể cũng là mấy chục quan, nhiều nhất là một trăm quan. Tuy phí thủ tục không đáng nhắc tới, nhưng bọn
họ không nghĩ như vậy, cho nên bọn họ thà là vác mấy chục quan, cũng
tuyệt đối sẽ không đổi tiền thông qua Phi Tiền Cục. Nhưng gánh mấy chục
quan trên người cũng không nhẹ nha, ta vác một xâu tiền ra ngoài còn chê nặng nữa.
- Mà hiện nay triều đình hi vọng khuyến khích mọi người theo thương, vậy thì chắc chắc phải chiếu cố những thương nhân nhỏ này nhiều hơn. Đội
ngũ thương nhân lớn lên rồi, đối với các vị cũng là một chuyện tốt.
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Để giúp đỡ tốt hơn cho những thương nhân nhỏ kia, cho nên Phi Tiền Cục dự định thúc đẩy một loại tiền giấy giá trị nhỏ.
- Tiền giấy?
Sắc mặt Phàn Thiếu Bạch cả kinh, nói: - Lẽ nào chính là giao tử?
Vừa nói ra câu này, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Rất nhiều thương nhân bị giao tử lừa cho tán gia bại sản. Dưới sự lãnh
đạo anh minh của Tống Huy Tông, giao tử không ngừng rớt giá, cuối cùng
rớt đến mức không đáng một đồng. Thương nhân cầm số lượng lớn giao tử
trên tay, gia tài đã không cánh mà bay trong một đêm, phải đền tiền đến
mẹ cũng không nhìn ra.
Nói đến giao tử là biến sắc, cũng không sai chút nào nha!
Lý Kỳ nhìn cả vào mắt, nhưng không vui mừng nổi. Hắn vô cùng hiểu rõ,
khi kinh tế đã đi đến cổ chai hoặc bản đồ Đại Tống được mở rộng nhất
định, thì tiền giấy đã ở vào thế phải tiến hành. Nhưng dân chúng thiếu
niềm tin vào tiền giấy, việc này rất khó vượt qua ải được. May mà Lý Kỳ
không sự định lập tức thúc đẩy tiền giấy, chỉ là thử nước thôi, nói:
- Đương nhiên không phải, loại tiền giấy này cũng không phải là đoái
phiếu, về mặt bản chất không khác gì đoái phiếu mà các vị đến Phi Tiền
Cục lãnh. Khác biệt duy nhất ở chỗ, tiền giấy đã chuẩn bị xong từ sớm
rồi, mà đoái phiếu thì phải do các vị đi mới được chế tạo dựa theo thân
phân của các vị. Còn có một điểm, đổi tiền phiếu thì không cần phí thủ
tục.
Hà Cửu Thúc nói: - Không cần phí thủ tục? Vậy nếu chúng ta đổi toàn bộ
tiền giấy này, vậy chẳng phải ngay cả phí thủ tục cũng miễn sao.
Lý Kỳ cười nói: - Nói như vậy không sai, có vị cũng có thể làm như vậy,
nhưng vấn đề là tiền giấy này đã được chuẩn bị xong từ sớm, không có sự
phân biệt thân phận, cũng tức là bất cứ ai cầm tiền giấy này đều có thể
đến Phi Tiền Cục đổi thành tiền, còn đoái phiếu của các vị thì phải cần
người được chỉ định, hoặc là chữ ký chỉ định, mới có thể đổi thành tiền. Nếu các vị nguyện ý vì chút phí thủ tục đó mà mạo hiểm lớn như vậy, thì ta cũng không còn gì để nói.