Sau khi hai người bàn bạc xong, Triệu Giai khẽ liếc mắt nhìn xuống đùi, đứng dậy nói: - Được rồi, Trẫm muốn hồi cung rồi.
Lý Kỳ nhìn lên trời, nói: - Hoàng thượng, giờ cũng sắp tới giờ cơm
trưa rồi, sao không ăn trưa rồi hay đi, vi thần sẽ đích thân xuống bếp.
Triệu Giai lắc đầu nói: - Hoàng hậu sắp lâm bồn rồi, Trẫm cũng phải ở bên cạnh nàng ấy chứ.
Chuyện này Lý Kỳ đương nhiên cũng biết. Hoàng hậu của Triệu Giai và
Triệu Giai là vợ chồng son, cũng vẫn luôn cùng Triệu Giai đồng cam cộng
khổ, hiền lương thục đức, quan hệ với đám người Phong Nghi Nô rất tốt.
Là một người phụ nữ tốt, cho nên Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng, nói: - Vậy thần tiễn Hoàng thượng.
Lý Kỳ tiễn Triệu Giai tới cửa bên, nhưng đi được nửa đường, Trần đại
nương bỗng chạy tới, trước tiên hành đại lễ với Triệu Giai, bởi vì Trần
đại nương là đại quản gia của Xu Mật Sứ phủ, Hoàng thượng cũng không có
ít gặp, sớm đã sợ hãi, nói với Lý Kỳ: - Đại nhân, Phong nương tử trở về
rồi, hình như là có chút không vui.
Đây có lẽ là chuyện lớn rồi.
Lý Kỳ nhíu mày, liền nói với Triệu Giai: - Triệu công tử, nhà có chuyện không hay, thần không tiễn nữa.
Triệu Giai vốn cũng không định để Lý Kỳ tiễn, nhưng vấn đề là lời này Lý Kỳ ngươi không thể nói ra được. Tốt xấu gì ta cũng là một Hoàng đế,
vợ ngươi không vui, ngươi cũng không thèm tiễn ta, không khỏi chửi thầm, thằng nhãi này thật đúng là buồn cười. May mà Triệu Giai rất hiểu tính
Lý Kỳ, bực tức thì bực tức, nhưng vẫn khoát tay nói: - Đi đi, đi đi.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Lý Kỳ chắp tay, lập tức bước đi về phía trước sân, trong lòng hắn
không nghĩ như vậy, nói thì cũng đã nói rồi, ngươi đây cũng là sắp về
rồi, ta tiễn hay không cũng chẳng quan trọng gì, cũng chẳng thiếu đi một miếng thịt. Nếu không có chuyện gì, ta đương nhiên sẽ tiễn, nhưng vấn
đề là vợ ta không vui, điều này không phải là chuyện nhỏ. Nếu hậu viện
của ta bốc hỏa, ngươi còn có thể hy vọng ta toàn tâm toàn ý giúp ngươi
đánh được thiên hạ gì chứ, hai bước này đương nhiên là phải giảm rồi.
Tới tiền sảnh, Lý Kỳ trước tiên đứng ngoài cửa lén nhìn, thấy Phong
Nghi Nô một mình ngồi trên ghế, bộ dạng tức giận, đôi môi khêu gợi tức
giận động đậy, giống như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Lý Kỳ đảo đảo mắt, nước chân đi vào. Vừa vào tới cửa, hắn liền phẫn
nộ quát: - Thật là nực cười, thật là nực cười, thật đúng là tức chết ta
rồi mà.
Phong Nghi Nô sửng sốt, thấy Lý Kỳ tức giận ngập trời đi vào, còn bị
dọa sợ, sửng sốt, mới bước lên quan tâm nói: - Phu quân, xảy ra chuyện
gì thế?
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Khốn kiếp, thật đúng là tức chết ta mất.
Phong Nghi Nô hỏi: - Là ai đã chọc giận phu quân?
Lý Kỳ nói: - Ta không biết.
- Hả?
Phong Nghi Nô cảm thấy hoang mang.
Lý Kỳ lại nói: - Nếu để ta biết là ai đã chọc cho nương tử của ta tức giận, ta sẽ băm vằm chúng ra thành tám mảnh.
Phong Nghi Nô ngẩn người ra, hồ nghi nhìn Lý Kỳ, thấy trong mắt có
chút hài hước, như bừng tỉnh, hờn dỗi nói: - Người này xa tận chân trời
mà gần ngay trước mắt.
Lý Kỳ thấy bị phát hiện ra rồi, liền bậc cười hì hì, ôm lấy Phong
Nghi Nô, nói: - Cho dù có giết ta, ta cũng tuyệt đối không thể chọc cho
nương tử người tức giận được!
Phong Nghi Nô nhếch miệng lên nói: - Trước đây huynh cũng đã chọc giận không ít đâu đấy.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói thầm:
- Trước đây muội không phải là vẫn chưa là thê tử của ta sao?
- Huynh nói cái gì?
Phong Nghi Nô liếc xéo Lý Kỳ một cái, dòng điện chiếu thẳng tới trạm
điện, nhưng một tay đã được đặt ở hông Lý Kỳ rồi, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo
vận sức chờ phát động.
Yêu tinh này! Lý Kỳ liền cười nói: - Không có gì, không có gì, đúng rồi, là ai chọc nương tử muội tức giận thế?
Phong Nghi Nô bất đắc dĩ thở dài, giãy ra khỏi vòng tay Lý Kỳ, ngồi
lên ghế, ủ rũ nói: - Còn có thể là ai chứ, không phải là tư kỹ
đó sao?
- Tư kỹ?
Lý Kỳ sửng sốt, liền ngồi tới bên Phong Nghi Nô, hiếu kỳ nói: - Muội
thân là Hội trưởng hội phụ nữ, chức trách chính là giúp những tư kỹ đó,
họ lẽ ra phải cảm kích muội mới đúng, sao lại còn chọc cho muội tức giận chứ?
Hiện giờ hội phụ nữ đã được thành lập rồi, do Phong Nghi Nô làm Hội
trưởng. Vợ Tần Cối Vương Thị làm hội phó. Ngoài ra, họ còn có rất nhiều
phu nhân bè cánh đều tham gia vào đó, còn có chính là những người phụ nữ dân gian có danh vọng, ví dụ như Trương Xuân Nhi, đám người Tống tẩu,
ngay cả Lưu Vân Hi cũng treo cái danh ở đó.
Phong Nghi Nô buồn bực nói: - Chính là vì như vậy ta mới cảm thấy tức giận, thật không biết những người phụ nữ đó nghĩ thế nào nữa. Nói xong, nàng liền quay sang Lý Kỳ nói: - Phu quân, huynh không biết, dù triều
đình đã ban hành luật pháp rồi, nhưng kỳ thực vẫn có rất nhiều tư kỹ nắm trong sự khống chế của vài quan lại quyền quý, mặc dùkhế ước đã đốt đi
rồi, nhưng còn có không ít phụ nữ vẫn bị bức ép dưới quyền lực của những người đó, còn không dám phản kháng. Ta đi tìm họ, tốt nói xấu nói,
nhưng họ còn cho rằng chúng ta là đang hại họ. Huynh nói xem có tức hay
không?
Lý Kỳ đã hiểu sự việc, đó chính là điển hình củatrên có chính sách,
dưới có đối sách. Phụ nữ dù sao cũng là những người yếu đuối, kỳ thực
không cần nói hiện tại, sau này cũng tồn tại tình trạng như vậy, hắc ám
như một màn đêm, không thể tiêu hủy hết được, liền mỉm cười nói: - Nương tử, nếu chút chuyện này muội cũng đã tức giận thành ra như vậy rồi, vậy cái chức Hội trưởng này có lẽ không thích hợp với muội rồi. Bởi vì chưa đầy 3 tháng, muội đã tức thành bệnh rồi cũng nên.
Phong Nghi Nô nhếch miệng lên nói: - Lúc này huynh không phải nên an ủi ta sao, chứ không phải là tạt nước lạnh vào ta như thế.
Lý Kỳ bật cười ha hả, nói: - Chờ đến tối sẽ an ủi muội.
Phong Nghi Nô đỏ mặt lên, phù một tiếng, cáu giận nói: - Không nghiêm chỉnh gì cả.
Lý Kỳ ho khẽ một tiếng, liền nghiêm mặt nói: - Ta đã từng nói không
chỉ một lần, trên thế giới này không tồn tại hoàn mỹ, cho nên cũng không thể tổn tại thế giới hoàn mỹ. Đó đều là thánh nhân nói để lừa gạt người ta, tình trạng mà muội nói cũng vẫn luôn tồn tại, mãi mãi không thể
thay đổi được. Bởi vì những điều đó chỉ là sản vật của quyền lực và tài
phú, có câu nói là yếu rơi mạnh ăn, kẻ thích nghi được thì tồn tại. Cho
nên, muội cũng đừng có vì chuyện này mà tức giận, như vậy muội có mà tức giận cả đời.
Phong Nghi Nô nói: - Nếu không quản, vậy hà tất chúng ta phải thành
lập hội phụ nữ này. Luật bảo vệ phụ nữ này có tác dụng gì chứ?
Lý Kỳ cười nói: - Tác dụng chính là khiến thế giới này gần như hoàn
mỹ. Đó kỳ thực là một bước tiến bộ vô cùng lớn. Chúng ta có thể dựa vào
hai thứ này để dần cải thiện tình trạng này, dù không tể xóa bỏ hoàn
toàn hiện tượng này, nhưng chỉ cần có thể giải phóng được không còn một
người phụ nữ nào sợ sệt nữa, đó đều là công đức vô lượng. Hội phụ nữ đó
cùng với luật bảo vệ phụ nữ chính là có giá trị tồn tại song song. Muội
cũng nên vì vậy mà cảm thấy kiêu ngạo chứ.