Chiến cuộc tuy rằng lâm vào giai đoạn giằng co,
nhưng cho dù nói thế nào thì Bình thị vẫn ổn định được trận cước, không
bị Nguyên thị đánh rơi xuống biển bằng một con sóng.
Tiếp theo chính là thương lượng chuyện phản công.
Châu Việt Tiền, trong phủ nha.
Chỉ thấy một vị nam tử trung niên mặc y phục võ sĩ quỳ trên đất.
Vị này chính là gia chủ Bình thị Bình Trung Chính.
Bên tay trái của ông ta có mấy nhân sĩ mặc y phục triều Tống đang
ngồi, mấy người này chính là đám người Ngưu Cao, Triệu Tinh Yến, Ngụy
Minh.
Mấy người bọn họ cũng đang quỳ xuống đất.
Triều đường thông thường cũng là ngồi trên đất, nhưng triều Tống đã
có ghế dựa. Lúc ban đầu, Bình Trung Chính cũng chuẩn bị ghế dựa cho bọn
Triệu Tinh Yến, nhưng lại bị Triệu Tinh Yến lấy lý do làm khách theo chủ mà uyển chuyển cự tuyệt. Huống hồ trong đạo Nho, thói quen quỳ ngồi
dưới đất hoàn toàn không bị vứt bỏ.
Tuy rằng đây chỉ là một chi tiết nhỏ không đáng kể, nhưng lại lấy được hảo cảm của Bình Trung Chính.
Bây giờ Bình Trung Chính muốn cầu cạnh Đại Tống, có việc cầu người
phải nhỏ nhẹ, ông ta vốn cho rằng người Tống chắc chắn sẽ khoa tay múa
chân trước mặt ông ta, nhưng cho dù là Ngưu Cao, hay là Triệu Tinh Yến
thì biểu hiện đều vô cùng khiêm tốn. Ngươi bảo ta xuất binh châu Việt
Trung, vậy thì ta xuất binh châu Việt Trung, không chút ý kiến. Ngươi
bảo ta đến thương nghị thì chúng ta lập tức đến, hoàn toàn lấy Bình thị
các ngươi làm trung tâm.
Bình Trung Chính nâng chén nói với bọn Ngưu Cao: - Ngưu tướng quân,
Triệu quân sư, các vị tướng quân, được sự tương trợ của các vị, Bình thị ta mới sống sót được, ân tình này, Bình Trung Chính là không biết lấy
gì báo đáp, bây giờ, ta kính hai vị một ly, ta xin cạn trước.
Nói xong ông ta liền uống một hơi cạn sạch.
Ngưu Cao, Triệu Tinh Yến cũng vội vàng uống một hơi cạn sạch.
Triệu Tinh Yến khẽ cười nói: - Không dám nhận, không dám nhận. Bình
tướng quân nói quá lời, chúng ta thật sự nghe thấy mà hổ thẹn. Thật ra
chúng ta chẳng qua chỉ là nghe lệnh Xu Mật Sứ mà đến. Nếu không phải
thế, lúc này chúng ta căn bản không thể ở đây được.
Ngưu Cao nghe được sửng sốt, luôn cảm thấy câu này có chút lạ. Theo
lý mà nói, Lý Kỳ chẳng qua chỉ là một thần từ, bên trên còn có Hoàng đế, ngươi nên nói là phụng mệnh Hoàng đế, chứ không phải Xu Mật Sứ, nhưng y cũng không nhiều lời, dù sao thì đây chỉ là một câu khách sáo mà thôi.
Bình Trung Chính nói: - Ngưỡng mộ đại danh Kim Đao Trù Vương của quý
quốc đã lâu, như sấm bên tai, là kỳ tài xuất thế. Ta cũng muốn bái phỏng Kim Đao Trù Vương từ sớm, đáng tiếc là vẫn luôn không có cơ hội, Bình
mỗ càm thấy vô cùng tiếc nuối về điều này.
Tuy Lý Kỳ làm quan đã lâu, nhưng cho dù là trong nước, hay là ngoài
trước đều thích gọi hắn là Kim Đao Trù Vương, bởi vì rất nhiều người
từng làm Xu Mật Sứ, nhưng Kim Đao Trù Vương chỉ có một mình hắn, hơn nữa ấn tượng của mọi người đối với tài làm bếp của Lý kỳ vô cùng sâu sắc.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Bình thị và Túy Tiên Cư của Xu Mật Sứ vẫn
luôn có qua lại làm ăn, hắn cũng thường nói hy vọng có thể gặp mặt Bình
tướng quân một lần. Nhưng ta cho rằng tuy hai vị chưa từng gặp mặt,
nhưng giao tình đã lâu, đã vượt qua hai chữ "bạn bè", huống hồ ngày sau
chắc chắn có cơ hội gặp mặt.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Bình Trung Chính nghe được cực kỳ vui vẻ, lại nâng chén nói:
- Chén này uống vì Kim Đao Trù Vương.
Mấy người lại uống một hơi cạn sạch.
Sau khi hàn huyên, Bình Trung Chính bắt đầu đề cập đến chuyện chính,
khiêm tốn hỏi thăm Ngưu Cao: - Bây giờ chúng ta đã đuổi đại quân Nguyên
thị đến biên giới Bắc Lục, không biết Ngưu tướng quân cho rằng bước tiếp theo nên đi thế nào?
Ông ta vừa mới nói xong, một vị tướng quân bên phải liền ôm quyền
nói: - Đại tướng quân, mạt tướng cho rằng nên thừa thắng truy kích, tiến thẳng phủ Kinh Đô.
Không ít tướng sĩ đều lần lượt phụ họa.
Trong lòng bọn họ vẫn luôn uất nghẹn, bởi vì Nguyên thị không phải
đường đường chính chính đánh bại bọn họ, mà là chơi đùa rất nhiều âm mưu quỷ kế. Võ sĩ Nhật Bản chú trọng quang minh chính đại, cho nên lần này
Nguyên thị thật sự chọc giận bọn họ, bằng không, bọn họ cũng không đi
thỉnh cầu viện trợ từ Đại Tống.
Đợi cho thanh âm của bọn họ tan đi, Triệu Tinh Yến mới nói: - Thật ra trước khi đến đây, Xu Mật Sứ cũng từng dặn dò chúng ta, cố gắng đừng để sinh linh lầm than, đừng thương tổn dân chúng vô tội của quý quốc. Thật ra Xu Mật Sứ vẫn luôn có hảo cảm với dân chúng của quý quốc, do vậy ta
đề nghị tướng quân hay là thử nghị hòa với Nguyên thị và triều đình quý
quốc, xem thử có thể biến thù thành bạn hay không.
Vừa nói ra câu này, Y Hạ Bách Xuyên đột nhiên nói: - Quân sư có thể
không biết, nếu có thể nghị hòa, lúc trước Nguyên thị sẽ không làm như
vậy. Thật ra chúng ta cũng không muốn chém giết lẫn nhau, nhưng Nguyên
thị rõ ràng là không tha cho chúng ta, bọn họ gây sự bức người, chúng ta chỉ có phản kháng, đánh đến nước này, không phải một câu thì có thể
giải quyết được.
- Là Nguyên thị bọn họ khơi dậy chiến tranh trước, hơn nữa bọn họ đã
giết hại không ít huynh đệ của chúng ta, nếu nghị hòa, chúng ta còn mặt
mũi nào đi gặp những huynh đệ đã chết chứ.
- Đúng vậy, chúng ta thà chết cũng tuyệt đối không khuất phục Nguyên thị.
Các võ sĩ Bình thị tỏ ra vô cùng kích động, còn có không ít người
đứng lên. Dù sao thì lần này bọn họ bị Nguyên thị lừa thảm rồi, trong
lòng chịu nhiều uất ức, bây giờ cuối cùng có thể phản kháng, ngươi bảo
bọn họ làm sao nguyên ý dừng tay chứ.
Bọn họ như thế, Bình Trung Chính càng không cần phải nói rồi. Mấy
trăm thân binh của ông ta, còn có một nhi tử của ông ta đều hi sinh để
bảo vệ ông ta trong biến động lần đó. Mối thù giết con này, nếu ông ta
có thể quên mất thì ông ta thật sự uổng công làm người, nói: - Kim Đao
Trù Vương đại nhân đại nghĩa, ta khâm phục không thôi, nhưng cho dù
chúng ta nguyện ý nghị hoà, Nguyên thị cũng sẽ không nguyện ý nghị hòa
với chúng ta. Huống hồ ta cũng không dự định nghị hòa, cho dù là chết,
ta cũng tuyệt đối không tha thứ cho tội ác mà Nguyên thị phạm phải.
- Việc này
Triệu Tinh Yến lộ vẻ khó xử.
Bình Trung Chính thấy thần sắc khó xử của Triệu tinh Yến, nghi ngờ
nói: - Lẽ nào quân sư có điều gì khó nói, ở đây không có người ngoài,
nếu quân sư có chuyện gì khó xử thì cứ nói ra.
Triệu Tinh Yến thở dài yếu ớt, nói: - Ngưu tướng quân, vẫn là ngươi nói đi.
Bình Trung Chính nghi hoặc nhìn sang Ngưu Cao.
Ngưu Cao nói: - Bình tướng quân, không phải chúng ta không muốn giúp
đỡ ngài, bằng không chúng ta cũng sẽ không đến đây. Chỉ làôi, binh sĩ
của chúng ta đường xa mà đến, trong lòng vô cùng nhớ người thân ở quê
hương, trong quân cũng có không ít huynh đệ nhớ nhà như dao cắt. Bọn họ
cho rằng chúng ta đã giúp các
vị ổn định được cước trận, cũng đã làm hết trách nhiệm của một đồng minh rồi, hi vọng chúng ta có thể sớm ngày
khải hoàn hồi triều.
Phía Bình thị nghe được thì sắc mặt cả kinh.
Đằng Cát Tam Mộc vội vàng nói: - Ngưu tướng quân, tuyệt đối không
được làm vậy nha. Tuy bây giờ chúng ta ngăn chặn được sự tiến công của
quân địch, nhưng chúng ta vẫn chưa khôi phục lại, nếu quý quân vừa đi
thì kẻ địch chắc chắn sẽ giết lại, kính xin tướng quân đảm đương thêm ít lâu.
Ngưu Cao nói: - Việc này thì ta biết, thật ra ta cũng muốn giúp các
vị đánh thắng trận này, nhưng vấn đề là nếu lại thêm một thời gian nữa,
binh sĩ của chúng ta đều không chịu đánh nữa, thử hỏi một đội quân như
vậy làm sao đánh thắng được đây.
Bình Trung Chính khẽ gật đầu nói: - Tướng quân nói có lý, đây cũng là thường tình của con người, vậy không biết chúng ta có thể làm được gì
mới giải trừ được nỗi nhớ nhà của quý quân đây, hai vị cứ việc nói ra,
chỉ cần chúng ta có thể làm được, Bình mỗ nhất định sẽ không nói nhiều.
Ngưu Cao và Triệu Tinh Yến đưa mắt nhìn nhau, Triệu Tinh Yến nói: - Cách thì không phải là không có.
Bình Trung Chính ồ một tiếng, vui mừng nói: - Xin lắng tai nghe.
Triệu Tinh Yến nói: - Binh sĩ quân ta sở dĩ nhớ nhà tha thiết là bởi
vì bọn họ không có cảm giác có nhà ở đây, giống như là cô hồn dã quỷ lơ
lửng trên trần gian vậy. Nếu có thể khiến bọn họ có cảm giác của gia
đình, ta nghĩ tình hình sẽ tốt hơn một chút.
- Cảm giác của gia đình?
Bình Trung Chính liếc nhìn thuộc hạ của mình, nhưng hình như không ai hiểu được, thế là lại hỏi Triệu Tinh Yến: - Làm sao mới có thể khiến
binh sĩ quý quốc có cảm giác của gia đình?
Triệu Tinh Yến nói: - Bình tướng quân, nếu các vị muốn tiếp tục đánh, trận chiến này nhất định là dây dưa kéo dài, mà nước ta một khi giải
trừ khó khăn nơi biên cảnh, cũng nhất định sẽ tăng thêm viện trợ đối với Bình thị, đến lúc đó sẽ có viện trợ liên tiếp kéo đến quý quốc. Việc
này nếu là một hai tháng thì cũng thôi đi, nhưng đây không phải là
chuyện có thể giải quyết trong một hai tháng. Tuy rằng quân đội của
chúng ta không nhiều, nhưng cũng không ít, nhiều người như vậy phiêu bạt ở quý quốc mấy năm thì dù sao cũng phải sắp xếp một chỗ cho bọn họ chứ.
Bình Trung Chính nghe được thì mơ hồ, cho là nơi đóng quân của bọn họ không tốt, vội nói: - Việc này các vị yên tâm, ta nhất định sẽ chọn
được nơi tốt nhất để các vị đóng quân.
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Việc này không liên quan đến chuyện
đóng quân, mà là gia đình. Nếu binh lính Đại Tống chúng ta cũng có thể
cảm nhận được bầu không khí Đại Tống ở đây thì bọn họ nhất định sẽ vô
cùng vui mừng.
Vừa dứt lời, đám người Bình Trung Chính lần lượt lột ra thần sắc kỳ lạ.
Nơi này của ta chính là Nhật Bản, ngươi muốn làm giống như Đại Tống, vậy ý của ngươi là gì hả?
Triệu Tinh Yến vội nói: - Các vị chớ hiểu lầm, tại hạ nói vậy chỉ là
nhằm vào vấn đề mà binh lính quân ta gặp phải hiện nay, không liên quan
đến việc khác.
- Không dám, không dám.
Bình Trung Chính lại hỏi:
- Vậy không biết quân sư nói vậy rốt cuộc là có ý gì?
Triệu Tinh Yến nói: - Thật ra một năm trước, Xu Mật Sứ đã có một ý
tưởng vô cùng vĩ đại, nếu không xảy ra chuyện này, có thể Xu Mật Sứ đã
tìm Đằng Cát tiên sinh và Y Hạ võ sĩ thương lượng vào cuối năm ngoái
rồi.
Đằng Cát Tam Mộc tò mò: - Đề nghị gì?
Triệu Tinh Yến nói: - Chính là xây dựng một châu người Tống ở quý quốc.
- Châu người Tống?
Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Sở dĩ Xu Mật Sứ nguyện ý xuất binh
tương trợ là vì Bình thị và Xu Mật Sứ có quan hệ vô cùng tốt, hai bên
đều vô cùng tin tưởng lẫn nhau, mà sự tin tưởng này được xây dựng trên
việc làm ăn qua lại, là kinh doanh đã khiến chúng ta trở thành bạn bè.
Mà quý quốc vẫn luôn là quốc gia xuất khẩu mậu dịch lớn nhất ở hải ngoại của chúng ta, đặc biệt là mấy năm gần đây, thương nhân Đại Tống đến quý quốc buôn bán nhiều không kể xiết, điểm này tin rằng các vị hẳn cũng
biết.
Đằng Cát Tam Mộc vội nói: - Quân sư nói không sai, bây giờ dân chúng
hai nước chúng ta đã tựa như người một nhà, quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Trên đường đến đây, ta cũng gặp rất nhiều
thương nhân của Đại Tống ta. Bọn họ cũng gặp phải nan đề giống vậy,
chính là nỗi nhớ người thân. Bọn họ một mặt muốn làm ăn ở quý quốc, muốn ở lại đây phát triển, nhưng một mặt lại vô cùng nhớ nhà, điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó xử, phải biết là qua lại một chuyến không
dễ dàng nha!
- Nhắc đến cũng khéo, bởi vì quý quốc có rất nhiều thương nhân đến
Đại Tống chúng ta làm ăn, bọn họ cũng nhớ nhà, nhớ người thân như thế,
mà sau khi Xu Mật Sứ biết được tình huống này thì mới có ý nghĩ này. Xu
Mật Sứ vốn định vạch ra một con phố ở Lai Châu, gọi là phố Nhật Bản, xây dựng đường phố mang đặc sắc của quý quốc, tập trung thương nhân quý
quốc ở đây, để thương nhân quý quốc cho dù là đang ở Đại Tống của ta
cũng có cảm giác như đang ở nhà, hàng xóm láng giềng đều là đồng hương.
- Chỉ tiếc bởi vì lần biến động này của quý quốc đã khiến cho kế
hoạch của Xu Mật Sứ dừng lại, bởi vì hắn cũng không thể nào đoán được
triều đình quý quốc có nguyện ý thông thương với chúng ta nữa không.
Nhưng bây giờ, binh lính của chúng ta đụng phải khó khăn giống như
thương nhân Đại Tống, do vậy ta mới muốn dùng kế hoạch này của Xu Mật
Sứ, thành lập một châu người Tống trong cảnh nội quý quốc.