Con người không thể vô sỉ đến mức này nha!
Vương Dao đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nhưng nàng thật sự không thể
nào phản bác Lý Kỳ, nếu xem xét cả quá trình từ khi hai người tương ngộ, tương tri, tương ái, giấu thánh chỉ này trong đó đích thật là vô cùng
có ý nghĩa nha.
Bởi vì giữa bọn họ không chỉ được xây dựng trên mặt này, hơn nữa dùng một chữ "giấu" để hình dung thì càng chuẩn xác.
Nhưng Lý Kỳ thật sự nghĩ như vậy sao?
Đương nhiên không phải, hắn rõ ràng là dụ dỗ Vương Dao ký tên lên đó, đây chẳng qua chỉ là hắn linh quang chợt lóe thôi.
Cũng không thể không nói, cái chợt lóe này vừa đúng lúc, quả thật là chợt lóe hoàn mỹ.
Một lát sau, Vương Dao thản nhiên nói: - Là thần là quỷ chỉ có một mình ngươi biết thôi.
Lý Kỳ mặt dày nói: - Ta chỉ biết ta không thẹn với lương tâm, có câu
yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng cổ nhân cũng không có nói nên
định nghĩa chữ "cầu" này như thế nào.
- Cũng chỉ có ngươi có thể làm đến không thẹn với lương tâm. Vương Dao thầm châm biếm một câu.
Lý Kỳ vờ hồ đồ nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Nói rồi hắn lại cười khà khà, dựa sát qua nói: - Tam nương, nàng xem, nàng đã viết được một nửa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, sao không
viết cho hoàn chỉnh, thiếu một chữ cũng thật không cát lợi mà. Huống hồ
đây là thánh chỉ nha, tượng trưng cho hoàng quyền, nàng không thể tùy
tiện bôi bôi vẽ vẽ lên đó được. Nếu để người khác nhìn thấy thì thể nào
cũng tố cáo nàng làm nhục Hoàng quyền, tội danh này có thể lớn có thể
nhỏ nha.
Vương Dao hừ nói: - Ngươi bớt hù ta đi, nếu trị tội đại bất kính thì người đứng mũi chịu sào cũng nên là ngươi.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói:
- Bỏ hết trước đó không nói nữa, nói đến thánh chỉ này, nàng có biết
ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết để cầu được thánh chỉ này không. Mấy trăm
vạn quan kia không nói, ta còn mất đi tôn nghiêm, mất đi nhân cách, mất
đi trinh tiết, à không, cái này thì không mất. Ta thậm chí còn dùng mạng để cầu xin, trải qua trăm cay nghìn đắng, trải qua chín chín tám mươi
mốt nạn mới cầu được thánh chỉ này, đủ để thấy thành ý của ta đối với
nàng. Lẽ nào giờ phút này nàng còn nghi ngờ tình cảm của ta đối với nàng sao.
Ánh mắt Vương Dao không khỏi ngượng ngùng liếc nhìn Thánh chỉ trên
bàn kia, lại nhìn từng văn kiện kia, rất nhiều chuyện cũ đột nhiên hiện
ra, hồi tưởng lại từng cảnh tượng tương ngộ với Lý Kỳ, tựa như xảy ra
ngày hôm qua. Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, nàng gần như lại ôn lại từng chua xót đắng cay đã đi qua, nhưng trong lòng còn cảm động nhiều hơn,
hốc mắt không khỏi hơi ươn ướt.
Đúng như Lý Kỳ nói, bỏ qua mọi thứ không nói, chỉ riêng thánh chỉ này đã tuyệt đối vô cùng thành ý.
Lý Kỳ thấy thời cơ không sai biệt lắm, hai tay nắm lấy bàn tay non mềm của Vương Dao: - Tam nương, làm thê tử của ta đi.
Đây cũng là lần thứ hai hắn cầu hôn Vương Dao, nhưng so với lần đầu
tiên mà nói, lần này hắn chuẩn bị càng đầy đủ hơn, mà cũng càng có tính
thực chất hơn, dù sao hắn đã có bốn vị thê tử rồi. Thê tử không phải
ngươi nói là được nha, có thánh chỉ đó, hắn nói mấy câu này cũng vô cùng nắm chắc nha.
Đương nhiên, hắn cũng không biết bản thân có dũng khí để cầu hôn Vương Dao lần thứ ba hay không.
Vương Dao ngẩn người, hai mắt đẫm lệ nhìn Lý Kỳ, thấy hắn tình cảm
chân thành, thật sự là không thể cự tuyệt. Một lát sau, nàng đột nhiên
gật mạnh đầu, cũng không biết là bởi vì vui mừng, hay là vì chấn động,
trong mắt lại rơi vài giọt lệ trong suốt.
Lý Kỳ nhất thời mở cờ trong bụng, lại cảm thấy không chân thật, mừng đến không khỏi nói: - Nàngnàng thật sự đồng ý với ta?
Hắn cố ý nha. Vương Dao bị hắn truy vấn mãi, thật sự ngại mở miệng,
đột nhiên trong mắt lóe lên, rút một tay ra, cầm lấy bút viết hoàn chỉnh tên của mình lên thánh chỉ.
Lý Kỳ nhìn thấy hai chữ "Vương Dao" trên thánh chỉ, bên cạnh còn có
vết nước mắt thấm ướt, mới cảm thấy tất cả đều là thật, không khỏi hưng
phấn không thôi, vui mừng không thôi, cũng mặc kệ Vương Dao có nguyện ý
hay không, vương mạnh tay ôm Vương Dao vào trong lòng, mừng đến phát
khóc nói: - Nàng có biết ta đợi ngày này khổ bao nhiêu không?
Vương Dao theo bản năng khẽ giãy dụa, nhưng lần này nói thế nào thì
Lý Kỳ cũng không mặc nàng, ngược lại càng ôm càng chặt, điều này khiến
Vương Dao cảm thấy bản thân được hạnh phúc bao quanh, toàn thân đều thấy ấm áp.
Nàng từng cho rằng bản thân cũng không hưởng thụ được sự ấm áp này
nữa, nào ngờ thiên ý trêu ngươi, cuối cùng nàng vẫn bị kẻ xấu này ôm
chặt lấy, trong lòng không khỏi cảm tạ ông trời đã ưu ái nàng, đồng thời cũng cảm tạ nam nhân yêu nàng này, khẽ tựa đầu lên vai Lý Kỳ, vừa khóc
vừa cười nói: - Cuối cùng vẫn để chàng thực hiện được.
Khóe mắt Lý Kỳ lóe lên hào quang, ngoài miệng lại hì hì nói: - Được
rồi, ta thừa nhận ta đã mưu đồ từ lâu đối với nàng, phu nhân.
Vương Dao vừa nghe thấy từ "phu nhân" thì trái tim không khỏi nảy
lên, đỏ mặt nói: - Khó trách lúc trước chàng luôn thích gọi ta là phu
nhân, hóa ra còn có ý nghĩa như vậy.
- Ha ha, bây giờ nàng mới hiểu sao, đã muộn rồi.
Hai người ôm nhau, nói chuyện nhỏ nhẹ, nhu tình mật ý lởn vởn bên
tai, vui vẻ đến không biết gì, nhưng hạnh phúc trong đây làm sao nói hết được, làm sao nói rõ được.
Là một người xuyên việt thế kỷ hai mươi mốt, làm sao có thể quên được nụ hôn động lòng người khi cầu hôn thành công chứ.
Dung mạo của Vương Dao vốn là thế gian hiếm có, nhưng mà nàng lúc này đang đắm chìm trong hạnh phúc càng có vẻ kiều diễm quyến rũ, trên mặt
phảng phất như có ánh sáng chiếu rọi, cực kỳ mê người.
Lý Kỳ ngây ngốc nhìn một hồi, chậm rãi cúi đầu xuống.
Đôi mắt phượng của Vương Dao mở thật to, hoảng sợ nhìn Lý Kỳ, việc
này đối với nàng mà nói cũng có chút mau, không khỏi rụt đầu ra sau,
giống như đang cự tuyệt, nhưng càng lộ vẻ cự tuyệt thì lại càng ra vẻ
mời chào, Lý Kỳ đuổi theo.
Mắt thấy Lý Kỳ đã gần trong gang tấc, trong lúc do dự Vương Dao không biết làm sao cho tốt, hai mắt khép lại, vẻ mặt thẹn thùng, giống như
nhận mệnh rồi.
- A!
Đột nhiên một tiếng hét kinh ngạc không đúng lúc vang lên.
Lý Kỳ đã có xúc động muốn chửi thề, thấy Vương Dao đã trừng to hai mắt, vội nói: - Mặc kệ bà ấy, chúng ta tiếp tục.
Còn có thể tiếp tục sao?
Vương Dao thấy người đến không phải ai khác mà là mẫu thân của nàng,
bị hù đến hai tay đẩy Lý Kỳ ra, đứng bật dậy, đừng nói là mặt, cổ, mà
ngay cả hai tay cũng trở nên đỏ ửng, nói: - Nương
Chết tiệt, ai nói nhạc mẫu là khắc tinh của con rể, câu này thật quá
con mẹ nó có lý mà. Hai tay Lý Kỳ nắm chặt, nhưng gương mặt lại xoay
sang chỗ khác, sắc mặt thay đổi, vẫy tay nịnh nọt nói: - Chào Vương di.
Tên này thật sự là lợi hại, dám ôm ôm ấp ấp nữ nhi của ta trong phủ
ta, thậm chíVương phu nhân nhìn thấy Lý Kỳ giống như thấy quái vật,
nhưng trong lòng lại
vô cùng vui mừng, cười ha ha nói: - Bây giờ còn gọi ta là Vương di? Có phải nên sửa miệng rồi không.
Lý Kỳ cười gượng hai tiếng.
Vương Dao xấu hổ đến không chịu nỗi, hận không thể đào một cái lỗ để
chôn mình xuống, vội nói: - Nương, con về phòng rửa mặt trước. Nói rồi
lướt tay qua bàn, thu lại thánh chỉ kia vào trong tay áo, sau đó cúi đầu vội vã rời đi.
Vương phu nhân xin lỗi nhìn Lý Kỳ, cười nói: - Xem ra lão nương đến không đúng lúc rồi!
Vậy mà bà còn tới, Lý Kỳ trong ngoài bất nhất nói: - Sao lại thế chứ, vừa rồi chẳng qua là có hạt cát bay vào trong mắt Tam nương, con muốn
giúp nàng thổi thôi.
- Vậy sao?
Vương phu nhân khẽ cười, ngược lại cũng không vạch trần Lý Kỳ, lại
nói: - Thật ra ta cũng không muốn đến quấy rầy các ngươi, nhưng Hoàng
thượng phái người đến nên ta bất đắc dĩ phải qua đây gọi ngươi.
- Hoàng thượng phái người đến tìm ta.
- Ừ, chính là Vệ công công trong cung, thoạt nhìn giống như có chuyện gấp.
Tên khốn kiếp này, sớm muộn gì cũng cắt phăng trứng của ngươi, để
ngươi ngay cả làm thái giám cũng không được. Lý Kỳ thầm mắng một câu,
nói: - Vậy ta đi qua đó xem trước.
- Đi đi, đi đi, ở đây để ta thu thập là được.
- Làm phiền rồi.
Lý Kỳ nói rồi đột nhiên ngừng lại, bổ sung nói: - Nhạc mẫu.
Vương phu nhân nghe được thì sửng sốt. Vừa rồi bà chẳng qua chỉ là
trêu ghẹo một câu, nhưng bà thật không ngờ Lý Kỳ thật sự dám gọi. Đợi bà phản ứng lại thì Lý Kỳ đã đi xa từ lâu, không khỏi bật cười khanh
khách.
Đi vào tiền sảnh, Lý Kỳ vừa vào cửa thì thấy Vệ Tùng bước lên đón,
vội vàng nói: - Xu Mật Sứ cuối cùng ngài đến rồi, tìm ngài khổ ta nha.
Hoàng
Lý Kỳ nói:
- Hoàng hậu lại sắp sinh.
- Hảđương nhiên không phải. Xu Mật Sứ, câu này không thể nói bậy nha.
Vệ Tùng nhấc tay lan hoa chỉ liếc trắng Lý Kỳ, hờn dỗi nói.
Lý Kỳ nhấc thời da gà rơi đầy đất, nói: - Ngươi có chuyện thì nói đi, động tác dư thừa thì khỏi, ta không phải cong.
Cong? Có ý gì? Vệ Tùng hơi sửng sốt, không rảnh nghĩ lại, vội nói: - À, Hoàng thượng gọi Xu Mật Sứ nhanh chóng vào cung.
Chỉ biết có lời thoại này, có thể có câu mới không. Lý Kỳ cũng không
hỏi nhiều, bởi vì hắn phỏng chừng Vệ Tùng cũng không biết, lập tức cùng
Vệ Tùng chạy vào hoàng cung.
Đi vào ngự thiện phòng của Triệu Giai, Triệu Giai thấy hắn đến, vung
tay lên bảo hắn miễn hành lễ, lại bảo hạ nhân lui xuống. Đợi sau khi
đóng cửa lại mới nói: - Phía tây truyền đến chiến báo, nhưng không phải
là tin tốt.
Nói rồi hắn liền chuyển một phần mật hàm cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ vừa nghe không phải là tin tức tốt thì trái tim đập thật mạnh,
vội vàng tiếp nhận mật hàm xem xét, xem xong thì hắn cau hai mày nói: -
Hoàn Nhan Tông Vọng này thật quá giảo hoạt, hành động này của gã ta rõ
ràng là tạo áp lực cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn, muốn mượn vương
triều Đông Khách Lạt Hãn đối phó Da Luật Đại Thạch.
- Trẫm cũng nghĩ như vậy.
Triệu Giai híp mắt nói: - Ba con hổ đích thật là không đánh được,
nhưng nếu lại thêm một con thì tình hình sẽ trở nên vô cùng vi diệu, rất khó đoán được. Nói thế nào đi nữa thì Sơ Lặc vẫn là lãnh thổ của vương
triều Đông Khách Lạt Hãn, Da Luật Đại Thạch chẳng qua chỉ là một người
khách tạm trú. Nếu vương triều Đông Khách Lạt Hãn ra tay, đừng nói là
chúng ta, ngay cả Da Luật Đại Thạch cũng không có cớ lưu lại.
Lý Kỳ thở dài: - Đáng tiếc chính là chúng ta không thể tạo áp lực cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn. Đầu tiên chúng ta không có cái cớ hoàn
mỹ như nước Kim, dù sao thì người trong thiên hạ đều biết Da Luật Đại
Thạch là kẻ thù của Hoàn Nhan thị. Thứ nữa, nếu muốn tạo áp lực, chúng
ta phải xuất binh tiến công vương triều Đông Khách Lạt Hãn, nhưng nếu
xuất binh, thì nhất định phải qua Sơ Lặc, trước mắt mà nói là không thể
hoàn thành. Chúng ta đã không thể liên minh với Da Luật Đại Thạch thì
không thể tiến công.
Sắc mặt Triệu Giai ngưng trọng nói: - Việc này đích thật là khó làm.
Nếu chúng ta không làm gì cả, thì Da Luật Đại Thạch khó có thể ngăn cản
được, có thể Sơ Lặc sẽ rơi vào tay của người Kim. Nếu là vậy thì sự
khuếch trương tiến hóa phía tây của chúng ta sẽ gặp cản trở không nhỏ,
thậm chí còn gây trở ngại với kế hoạch của chúng ta đối với Thổ Phiên.
Nước Kim chiếm được Sơ Lặc lỡ như âm thầm trợ giúp Thổ Phiên, thì những
bộ lạc kia của Thổ Phiên rất có thể sẽ tro tàn lại cháy.
Lý Kỳ nói: - Vậy ý của Hoàng thượng là?
Triệu Giai nói: - Mấu chốt trước mắt chính là muốn ngăn cản Hoàn Nhan Tông Vọng và vương triều Đông Khách Lạt Hãn kết thành liên minh, nhưng
lại không thể thực hiện vũ lực được thì chỉ có thể giải quyết bằng ngoại giao.
Lý Kỳ hơi sững sờ, nói: - Hoàng thượng muốn phái thần tới đó.
Triệu Giai có vẻ bất đắc dĩ nói: - Trước mắt chỉ có khanh đi có lẽ có thể xoay chuyển cục diện, Ngô Giới bọn họ còn kém rất xa về mặt này.
Lần này mới trở về được bao lâu a! Trong lòng Lý Kỳ tuy rằng vạn lần
không nỡ, nhưng quốc sự lớn nhất, hắn chỉ có thể ôm quyền nói:
- Vi thần tuân mệnh.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Triệu Giai cảm kích nhìn hắn, lại nói: - À, khanh có thể dẫn theo vị Da Luật nương tử kia theo.
Lý Kỳ ừ một tiếng, không vội vã nhận lời, nói: - Vi thần sẽ suy xét theo tình hình.
- Cũng đúng, khanh tự mình nghĩ cách đi.
Triệu Giai cũng không miễn cưỡng. Y biết chuyện liên quan đến nữ
nhân, tốt nhất là đừng miễn cưỡng Lý Kỳ, bằng không có thể sẽ phản tác
dụng.