Miệng rộng ăn bốn phương!
Cái này vừa nghe thấy hình như là hơi quê mùa.
Kỳ thật không phải vậy.
Đây chính là cảnh giới tối cao, phu thân tuy rằng tay nghề làm bếp
rất cao, nhưng thứ chân chính của phụ thân mà người khác gọi không phải
là tay nghề làm bếp, mà là đầu lưỡi phụ thân.
Biệt hiệu của phụ thân là "Kim đầu lưỡi", vô số tay nghề làm bếp cao
đều chi một số tiền lớn mời phụ thân đi nếm thử đồ ăn chính mình làm, mà bố vợ của Lý Kỳ còn từng đề nghị phụ thân mua một bảo hiểm mức cao cho
đầu lưỡi vàng này.
Có thể thấy là rất giỏi!
Tài nấu nướng của Lý Kỳ chính là mài luyện dưới đầu lưỡi vàng của phụ thân.
Lý Kỳ sau khi lấy được ngai vàng trù vương thế giới, đã từng nói với
người khác, luận tay nghề đầu bếp, có thể hắn đã thắng phụ thân, nhưng
bàn về ăn, hắn còn lâu mới bằng phụ thân.
Mà giấc mộng của phụ thân chính là được ăn hết mỹ thực trong thiên
hạ, miệng rộng ăn bốn phương này, chính là một giấc mộng tối cao ăn
uống, gần như rất khó hoàn thành. Vì vậy, phụ thân hi vọng Lý Kỳ có thể
giúp ông hoàn thành giấc mộng, vì vậy mới lấy tên một chữ "Kỳ".
Sau cuộc nói chuyện thú vị, mấy người lại cùng nhau ăn cơm tối, lúc ăn cơm, Lý Kỳ nghe rất nhiều chuyện lí thú của con gái.
Đương nhiên trong thú vị cũng chứa một tia cay đắng.
Bởi vì nguyên nhân là thân phận của Lý Sư Sư, hơn nữa lần trước Tần
Cối náo như vậy, ngôn luận thế gian giam cầm Lý Sư Sư như thế, nàng vì
không để Lý Kỳ có thêm phiền toái, trong hai ba năm này, nàng chân không bước khỏi nhà, luôn luôn đợi trong đình viện.
Nàng không ra ngoài, Lý Kiến Tố lại càng không có cơ hội này, cho dù
là Lý Thanh Chiếu cũng không mang Lý Kiến Tố ra ngoài, nếu chẳng may bị
người khác nhìn thấy, vậy thì lời đồn đại sẽ kéo nhau mà đến. Về Lý Kiến Tố, toàn bộ Túy Tiên Sơn Trang người biết cũng không nhiều, chỉ có Điền thợ mộc, Đại Trụ, Tiểu Trụ và một vài thân tín của Lý Kỳ biết chuyện
này, giấu diếm rất kĩ.
Đây cũng khiến cho tính cách của Lý Kiến Tố khá nhát, quái gở, hơn
nữa so với những đứa trẻ khác, Lý Kiến Tố mở miệng nói chuyện khá trễ,
hiện giờ hơn một tuổi sắp đến hai tuổi cũng chỉ bập bẹ kêu hai tiếng
nương.
Ca ca Lý Chính Hi thì hạnh phúc hơn, từ khi sinh ra đã có hàng vạn
hàng ngàn yêu thương, một vài nữ nhân đẹp như thiên tiên vây xung quanh
thằng bé, cho dù không có huynh đệ tỉ muội, nhưng chỗ của Cao Nha Nội
nhất định sẽ không ít, còn có tằng tôn của Thái Kinh, con gái của Sài
Thông, Tiểu Cửu, cho nên Lý Chính Hi không thiếu bạn chơi.
Nhưng đối với chuyện này Lý Sư Sư không oán trời, không oán đất,
không oán bất cứ người nào, chỉ oán chính nàng, khiến con gái của mình
bị chịu uất ức, vì vậy bao nhiêu yêu thương nàng đều đặt trên người con
gái.
Mà Lý Kỳ cũng không oán bất cứ người nào, chỉ oán chính mình, hắn cho rằng mình là kẻ vô dụng, mới có thể khiến con gái mình chịu uất ức như
vậy, trong lòng vô cùng áy náy với con gái.
Sau khi ăn xong bữa cơm đón gió tẩy trần, Lý Thanh Chiếu ôm Lý Kiến
Tố trở về phòng, mà Gia Luật Cốt Dục còn muốn mượn chuyến đi lần này
xuống núi thưởng thức cảnh đêm của Túy Tiên Sơn Trang, các nàng đều biết Lý Kỳ, Lý Thanh Chiếu chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, hơn nữa Lý
Kỳ không thể ở lại đây lâu, vì vậy không muốn quấy rầy bọn họ, muốn bọn
họ ở bên nhau lâu hơn.
Lý Kỳ ngồi bên cạnh ánh nến, nhìn tã lót hình chim khách Trương Tú
trong tay, suy nghĩ xuất thần, hắn không ngờ ở đây còn có một niềm vui
bất ngờ, lại lâm vào một chuyện áy náy.
Trong đầu cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh con gái nằm trong bọc tã
lót, nhưng hình ảnh mơ hồ trong đầu khiến lòng hắn dâng lên một nỗi niềm tiếc nuối.
- Ôi ---!
Lý Kỳ không khỏi ảm đạm thở dài, nghĩ thầm rằng, ta cả đời đều theo
đuổi hai bên cùng thắng, nhưng cá và tay gấu rốt cuộc không thể có được
cả hai, có được tất phải có mất, ta có được Lý Sư Sư, trời cao lại ban
cho ta một đứa con gái đáng yêu như thế, nhưng ta không thể từng giây
từng phút làm bạn bên mẹ con các nàng, thật sự là khổ cho các nàng,
nhưng, nếu ta không quan hệ gì với Lý Sư Sư, vậy thì tất cả sẽ không tồn tại, nghĩ như thế, có tiếc nuối chưa từng nếm thử chuyện vui mừng.
- Phu quân, vì sao huynh thở dài?
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói êm tai cực kì dễ nghe.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy trên người
Lý Sư Sư mặc một chiếc áo
khoác màu bạc đang đứng bên cạnh hắn, hai gò má nhuận đỏ, da trắng nõn
nà, hơi hơi tản ra nhiệt khí, càng thêm kiều diễm, mái tóc ướt đẫm tung
bay, lông mày đen xinh đẹp giống như trăng non, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp đảo quang rực rỡ, cái mũi tinh xảo đẹp tuyệt trần, mặc dù đã
làm mẹ, nhưng dáng người khôi phục lại rất chuẩn, so sánh với trước kia
có phần mượt mà, đẫy đà hơn, nhưng phong tình thiếu phụ hoàn toàn hiện
rõ, xinh đẹp quyến rũ, mê đảo chúng sinh.
Dung nhan này có thể so sánh với đệ nhất mỹ nhân Đại Tống.
Dung nhan của nàng tuy rằng vô song trên đời, nhưng nàng đẹp không
bằng Vương Dao, Triệu Tinh Yến, có nhiều thứ không chân thật, đẹp nhưng
quá giả, cho dù ngươi nhìn một trăm lần, nhưng vẫn có cảm giác đang nằm
mơ, có lẽ có lên chín tầng mây, vẻ đẹp này mới mang lại cho ngươi cảm
giác chân thật, vẻ đẹp của nàng thậm chí còn bị giọng nói tự nhiên của
nàng che dấu.
Kỳ thật giọng nói của Lý Sư Sư vô cùng dễ nghe, nói chuyện với nàng
là một loại hưởng thụ, mềm mại vừa đúng, là một khúc thiên kim, tuyệt
không khoa trương, là hàng thật giá thật, đáng tiếc chính là, mọi người
khi nói chuyện với nàng đều nhìn mặt nàng, đương nhiên không để ý tới
giọng nói của nàng.
Nhìn dung nhan tuyệt sắc, Lý Kỳ mỉm cười hạnh phúc, cầm tã lót cảm
thán nói: - Sợi chỉ trên tay mẹ hiền, khâu thành manh áo trên người con
Trong mắt Lý Sư Sư có một chút biến đổi, nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Ta không được coi là từ mẫu.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Nếu như muội không được coi là từ mẫu, vậy thì
ta đây không được gọi là phụ thân, ta làm phụ thân quả là thất bại rồi.
Lý Sư Sư vội nói: - Này ---
Không đợi nàng nói xong, Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Được rồi, ta biết
muội muốn nói cái gì, nhưng chuyện này không thể trách bất cứ ai. Kỳ
thật chúng ta có thể có được Tố Tố đã là may mắn lớn lao, chúng ta hắn
nên cảm thấy vui vẻ vì điều đó, mà không phải là áy náy, hơn nữa, vợ
chồng chúng ta vừa mới gặp mặt, đã vội vã kéo trách nhiệm về mình, không khỏi quá khách khí. Nói xong, hắn đặt tã lót lên bàn, vươn tay ra, cười hì hì nói: - Lại đây, để phu quân ôm một cái.
Lý Sư Sư thẹn thùng nhìn Lý Kỳ, chậm rãi để ngón tay ngọc của mình vào bàn tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ cảm nhận được sự nhẵn nhụi mềm mại, thậm chí không dám dùng
sức, giống như chỉ hơi dùng lực, hắn sẽ nắn gãy mất, chỉ nhẹ nhàng kéo
tay, kéo Lý Sư Sư vào trong lồng ngực, để nàng ngồi trên chính đùi của
mình.
Lý Sư Sư ngượng ngùng tựa đầu lên vai Lý Kỳ, nhỏ nhẹ nói: - Phu quân, có phải ta béo hơn rất nhiều không?
Nữ nhân à! Vẫn không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, Lý Kỳ gật đầu
nói: - Đúng là có hơi. Đây là một lời nói thật, Lý Sư Sư vừa mới sinh
con không lâu, dáng người chắc chắn sẽ béo ra một chút.
Đôi mắt sáng ngời của Lý Sư Sư lập tức ảm đạm, cái miệng nhỏ nhắn xịu xuống, nói: - Vậy có phải rất khó coi hay không?
- Không có.
Lý Kỳ cười nói: - Sư Sư, muội từ khi nào trở nên không tự tin như vậy rồi.
Lý Sư Sư nói: - Nữ nhân trang điểm vì người ngắm mình, tự tin của ta
là tới từ phu quân, nếu phu quân cảm thấy khó coi, vậy ta còn ngốc
nghếch tự tin, chẳng phải là trò cười.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Lời này thật ra cũng có lý.
Lý Sư Sư không yên lòng vạn phần, nói: - Vậy phu quân có cảm thấy Sư Sư không xinh đẹp bằng trước đây?
- Khi muội nói những lời này, cũng là băn khoăn nỗi lòng của nữ nhân trong thiên hạ.