- Xu Mật Sứ, bụng của lão gia nhà ta đột nhiên
không quá thoải mái, chỉ sợ còn phải đợi một lúc lâu nữa, cho nên lão
gia khiến tiểu nhân đến báo cho Xu Mật Sứ không cần chờ ông ấy nữa, đợi
lát nữa tự ông ấy đi là được.
Lý Kỳ vốn dĩ muốn cùng Thái Mẫn Đức cùng đến Lập Pháp Viện tham gia
buổi thảo luận vào xế chiều hôm nay, nào biết được đi tới nửa đường thì
Thái Mẫn Đức đột nhiên nói mình đau bụng, muốn vào nhà xí.
Không còn cách nào khác, Lý Kỳ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, nhưng
đợi hơn nửa ngày, cũng không đợi được Thái Mẫn Đức, mà lại chờ được đến
người hầu của lão ta.
Lão cáo già này thật sự là càng già càng tinh ranh rồi, thủ đoạn bo
bo giữ mình này chơi cũng thật đúng là vụng về, cái cớ đầy sơ hở như thế mà cũng nói ra được. Trong lòng Lý Kỳ thầm mắng, ngoài miệng lại thản
nhiên nói: - Vậy được rồi, ta liền đi trước một bước, à, tiện thể ngươi
nói cho viên ngoại biết, ta thấy tình huống của bệnh này, hẳn là bị trĩ
sang, nhất định phải chú ý nhiều hơn nữa, nếu không nửa người dưới đều
có thể sẽ không nhúc nhích được đâu.
Nói xong, hắn khiến cho Mã Kiều đánh xe vội vàng rời đi.
Hắn vừa mới đi một lát, một chỗ góc tường phía sau đột nhiên duỗi ra
một khuôn mặt béo phì, đôi mắt nhỏ nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa rời
đi kia, thở phào một hơi nói: - Cuối cùng cũng đi rồi.
Tên người hầu vừa nói chuyện với Lý Kỳ đi vào bên cạnh lão ta, nói: - Lão gia, Xu Mật Sứ nói ---.
Thái Mẫn Đức nhấc tay lên, nói: - Những lời này cũng không cần nói, khẳng định không phải là lời gì hay ho.
Nếu như Thái Lão Tam ở đây, vậy thì chắc chắn sẽ không cảm thấy bất
kỳ điều gì ngạc nhiên, nhưng người hầu này lại cảm thấy vô cùng kinh
ngạc, thầm nghĩ, sao lão gia lại đoán ra được nhỉ? Lại cực kỳ tò mò hỏi: - Lão gia, người nọ là Xu Mật Sứ đấy, là người tâm phúc hàng đầu trước
mặt Hoàng Thượng, nếu như có thể cùng hắn đi vào, đây chính là chuyện vô cùng vinh diệu đấy.
Thái Mẫn Đức tức giận nói: - Ngươi thì biết cái gì, Xu Mật Sứ thật sự là rất tài ba, nhưng vấn đề là lần này hắn lai giả bất thiện, nếu ta
cùng đi với hắn, vậy thì những thương nhân khác nhất định sẽ cho rằng ta là cỏ đầu tường, đến lúc đó chúng ta sẽ bị rất nhiều thương nhân ở Hàng Châu xa lánh. Lần này không thấy hắn ngay cả lão Điền cũng đều không
mang theo bên người sao, hừ, ta cũng không muốn làm người nổi bật, đi
thôi, đi thôi.
…
…
Người Hàng Châu có tiền, Lập Pháp Viện cũng được xây dựng vô cùng có
khí thế, trang nghiêm túc mục, đã trở thành một toà kiến trúc tiêu biểu ở Hàng Châu rồi.
Đây cũng là từ tay nghề của đám người Điền thợ mộc làm nên, tổng cộng chia làm ba tầng, hình tròn. Nhìn từ bên ngoài vào, có điểm giống như
kiến trúc kiểu mới của Túy Tiên Sơn Trang, nhưng không phải thế, cũng
chính là hình dạng có chút đặc biệt, nhìn từ kết cấu, còn cực kỳ có đặc
sắc kiến trúc của người Hán, chỉ dùng lương trụ xây dựng mà thành, không nhìn tới được trong phòng của hai tầng phía dưới. còn về tầng thứ ba,
kỳ thật chính là một cái đình nhỏ cao cao đứng thẳng ở trung tâm nóc
nhà, bởi vì Lập Pháp Viện này là kiến trúc cao nhất quanh đây, đứng ở
trên đình này, có thể thu hết vào tầm mắt cảnh vật trong thành Hàng
Châu.
Xe ngựa Lý Kỳ ngồi đến cũng không có đi đến cửa chính của Lập Pháp
Viện, mà chọn đi cửa hông, cửa hông này cũng rất có chú ý, là chuyên môn cung cấp cho viện trưởng Lập Pháp Viện và quân viên các cơ cấu tiến vào đấy. Mà cửa chính thì để cho những vị Lập Pháp Ti sử dụng.
Trần Đông, Âu Dương Triệt sớm đã cung kính chờ đón lâu rồi, trừ hai
người bọn họ ra, bên cạnh còn đứng một người. Người này Lý Kỳ cũng nhận
thức, tên là Tư Đồ Khách, là người Cùng Mao Thư từ Đàm Châu đến Biện
Kinh nhậm chức đây, về sau lại được điều động đến Hàng Châu.
Lần đàm luận này vô cùng quan trọng đối với Hàng Châu, đừng nhìn nó
chỉ là vấn đề liên quan đến học viện, kỳ thật phương diện này liên quan
đến rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như đến tột cùng là Lập Pháp Viện có vì
dân chúng làm chủ hay không, đến tột cùng liệu thương nhân có thành chúa tể của Hàng Châu, đến tột cùng triều đình có thể nhượng bộ hay không,
đến tột cùng là hoàng quyền đứng giữa hai bên sắm vai gì, đây đều là một số vấn đề cực kỳ mẫn cảm.
Hiện giờ Hàng Châu là trung tâm kinh tế của Đại Tống, tác dụng của
nơi đây đã không thua gì Đông Kinh Biện Lương nữa rồi, ánh mắt của các
đại thần trong triều, thậm chí ánh mắt của Hoàng đế, chưa bao giờ rời đi Hàng Châu cả, tất cả những gì phát sinh ở Hàng Châu đều được vua dân từ trên xuống dưới quan tâm.
Lúc này Lý Kỳ vừa mới xuống xe ngựa, ba người Âu Dương Triệt đã lập
tức nghênh đón, mấy người chỉ hàn huyên với nhau một lát, liền đi vào
bên trong, lầu một là phòng nghị sự, lầu hai chính là phòng làm việc của viện trưởng Lập Pháp Viện.
Vừa đi vào trong phòng làm việc, Tư Đồ Khách đã khẩn trương rót trà
cho vài vị khách quý, y vốn cho rằng Hàng Châu giàu có như vậy, y đi tới đây, nhất định là thuận buồm xuôi gió, nào ngờ dân chúng nơi này ai
cũng không phải người dễ chọc, lúc này mới qua bao lâu, đã gặp phải một
vấn đề khó khăn không nhỏ rồi.
Sau khi rót trà xong, Tư Đồ Khách khách khí nói:
- Xu Mật Sứ, Âu Dương Tri phủ, Trần Ngự sử, hôm này phải nhờ hết vào các vị rồi.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Tư Đồ viện trưởng nên biết, hai viện này là
độc lập, ta cũng không phải phụng mệnh Hoàng thượng tới đây, lời này
ngàn vạn lần không thể nói thế được, ta chỉ tới làm khách quý thôi, mọi
việc vẫn cứ là khách tùy theo chủ mới được.
Trần Đông, Âu Dương Triệt đều gật đầu, cũng không thể phá hỏng quy củ được.
Lý Kỳ cũng không có tâm tình uống trà, đứng trước cửa sổ nhìn xuống
dưới lầu, chỉ thấy phòng nghị sự hiện ra là một hình tròn, có năm tầng
cầu thang xoắn ốc cao dần lên, trên mỗi bậc thang đều bày đặt một số đệm ngồi.
Ở cạnh văn phòng bên này, cũng không phải là bậc thang, mà là bày ra
không ít cái bàn, mà ở bên trong còn đặt một đài duyễn thuyết rất cao.
Mà toàn bộ phòng nghị sự được bốn cây trụ lớn chống đỡ, theo lý
thuyết, những cây cột này bình thường đều là màu đỏ, nhưng bốn cây cột
này cũng là màu sắc khác nhau, hai cây cột bên trái lần lượt là màu đen, màu vàng, hai cây cột bên phải lần lượt là màu đồng và màu đỏ.
Hiện giờ đã có không ít Lập Pháp Ti đi vào bên trong, Lý Kỳ nhìn trên người bọn họ đều mặc các loại trang phục có tính đại biểu, nhưng là có
không ít người đều mặc cùng loại trang phục giống nhau.
Lý Kỳ cười hỏi: - Lập Pháp Viện ở Hàng Châu ngược lại thật thú vị, đúng rồi, những hình trụ này có ý nghĩa gì sao?
Tư Đồ Khách bước lên phía trước giải thích: - Ồ, bốn hình trụ này đại biểu cho sĩ nông công thương, màu đen ngụ ý cho mực, đại biểu sĩ tử,
màu vàng ngụ ý hoa màu thành thục, đại biểu nông phu, màu đồng ngụ ý
tiền đồng, đại biểu cho thương nhân, còn màu đỏ này ngụ ý là lửa, đại
biểu thợ thủ công.
- Có chút thú vị.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy những trang phục của Lập Pháp Ti, cũng là thống nhất ư?
- Đúng vậy.
Tư Đồ Khách gật đầu, lại nói: - Kỳ thật Lập Pháp Viện không có quá
nhiều yêu cầu đối với trang phục, đây là do các Lập Pháp Ti tự mình
chuẩn bị, là do những thương nhân kia bỏ tiền ra, nhưng mà trang phục
bọn họ đang mặc, cũng là căn cứ đại biểu lớn nhất của sĩ nông công
thương lượng thân đặt làm đấy, còn màu sắc
là căn cứ vào bốn hình trụ
này lựa chọn để sử dụng, mà vị trí bọn họ ngồi, cũng là căn cứ vào bốn
cây trụ này mới đặt ra đấy.
Có tiền là có thể tùy hứng nha, cho dù là Lập Pháp Viện ở Biện Kinh,
cũng không có chuyện như vậy, quần áo giày tất đều là tự mình chuẩn bị,
đồng phục? Triều đình cũng không giàu có đến mức ấy.
Lý Kỳ gật đầu hỏi: - Vậy tại sao lại không an bài ghế dựa vậy?
Tư Đồ Khách nói: - Đây là yêu cầu của sĩ tử, Đại Tống chúng ta vẫn
luôn là lấy Nho đạo trị quốc. Vì vậy bọn họ hy vọng có thể lấy phương
thức nghị sự của Nho đạo, tỏ vẻ tôn kính với hai vị thánh hiền Khổng
Mạnh, mọi người cũng không có ý kiến, cho nên chỉ cần là lúc nghị sự,
bọn họ đều chọn ngồi như vậy.
Dáng ngồi này bắt nguồn từ triều Hán, nhìn qua giống như là quỳ xuống đất để ngồi vậy.
Đối với điều này Lý Kỳ ngược lại thực sự không có bất kỳ ý kiến gì cả, chỉ nói:
- Tuy rằng ta cùng với Nho học có nhiều tranh chấp, nhưng Đại Tống ta trị quốc vẫn luôn tuân theo Nho đạo, lấy cầu một nền chính trị nhân từ
thống trị thiên hạ, điểm này thẳng đến hiện tại cũng không thay đổi. Chỉ có điều đối tượng giới hạn là dân chúng Đại Tống ta thôi, làm người
không thể vong bản, thứ tốt thì đáng giá để kế thừa về sau, tôn sư trọng đạo cũng là một loại đức tính tốt đẹp của người Hán chúng ta, đáng giá
mở rộng, ta đây thật sự là phi thường hài lòng.
Lại đợi một lát sau, hai trăm tên Lập Pháp Ti lục tục tiến vào Lập
Pháp Viện, có chút đứng ngay ở giữa sảnh, túm năm tụm ba tụ cùng một chỗ nói chuyện với nhau.
Việc này ở trước kia là không dám tưởng tượng đấy. bởi vì địa vị của
sĩ tử là cao nhất, bọn họ khinh thường đứng cùng một chỗ với những người thuộc giai tầng công nông thương, tuy rằng đến nay hiện tượng này vẫn
còn tồn tại, nhưng ngươi bây giờ đang ở Lập Pháp Viện, nếu vẫn còn chơi
kiểu như thế, thì phải là tự cô lập mình nha, cho nên ngươi tùy ý có thể thấy được, người của bốn giai tầng sĩ nông công thương đứng ở một chỗ
nói chuyện với nhau, qua lại hỏi han đối phương.
Cũng có không ít người làm biếng ngồi rải rác ở chỗ của mình. Hoặc là xếp bằng, hoặc là chân sau ngồi xếp bằng, dù sao các loại tư thế đều
có.
Đột nhiên, lại tiến vào một sóng lớn người nữa, cầm đầu không phải ai khác, đúng là lão cáo già Thái Mẫn Đức.
Lý Kỳ đứng ở phía trên nhìn thấy lão cáo già này bước chân ra gió,
đâu có giống như một người bị tiêu chảy, hắn thầm mắng, ngươi nha sao
không rơi vào trong hố phân luôn đi, thật là mẹ nó làm cho người ta tiếc nuối.
Lại một lát sau, Tư Đồ Khách nói: - Xu Mật Sứ, hai vị, canh giờ cũng gần đến rồi, chúng ta nên đi xuống thôi.
- Đông ---!
Theo một tiếng chiêng vang lên, hai trăm Lập Pháp Ti khẩn trương ngồi trở lại trên đệm của chính mình, lần này thật sự là ngồi nghiêm chỉnh,
hai chân chụm lại, mông ngồi ở trên gót chân.
Lại thêm một tiếng chiêng nữa vang lên.
Toàn bộ hai trăm tên Lập Pháp Ti cúi đầu thi lễ, động tác đều nhịp,
trong phòng lặng ngắt như tờ, không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng
nghiêm túc.
Tiếng chiêng thứ nhất là nhắc nhở mọi người ngồi xuống vị trí, còn
tiếng chiêng thứ hai này là tỏ vẻ viện trường muốn tới rồi, bất kể nói
thế nào, viện trưởng vẫn là lớn nhất, cho nên dù thế nào cũng không thể
thiếu thi lễ được.
Lý Kỳ núp ở mặt sau nhìn xem liên tiếp gật đầu, nên làm như vậy, việc này nhìn qua rườm rà, nhưng quy củ không phải là rườm rà sao, chỉ cần
không quá mức rườm rà là được rồi.
Chỉ thấy Tư Đồ Khách dẫn theo một đám quan viên từ trên bậc thang đi
ra, đi đến trước vị trí của từng người, gật đầu ra hiệu với hai trăm vị
Lập Pháp Ti, bọn họ tỏ vẻ tôn trọng, không cần hành lễ lớn, chỉ cần gật
đầu là được rồi.
Đợi cho hai trăm tên Lập Pháp Ti ngẩng đầu hết lên, Tư Đồ Khách và các quan viên mới ngồi xuống.
Tư Đồ Khách rất là có quan uy cất giọng nói: - Về việc có mở thêm học viện hay không, đã hao phí không ít tinh lực của Lập Pháp Viện, bản
viện trưởng đối với việc này cảm thấy cực kỳ bất mãn, hiện giờ Lập Pháp
Viện ở Hàng Châu vừa mới thành lập không lâu, còn có rất nhiều chuyện
cần xử lý, bản viện trưởng không muốn việc này cứ kéo dài mãi, hôm nay
nhất định phải có một kết quả, hy vọng các vị Lập Pháp Ti đã nhiều ngày ở nhà suy nghĩ cặn kẽ rồi.
- Vì thế bổn viện hôm nay kính mời Đến Âu Dương Tri phủ, Giám Pháp
Tuần Sát Sứ, mặt khác, còn có một vị khách nhân vô cùng tôn quý nữa, chì bởi vì sự đề nghị của ngài ấy, mới có Lập Pháp Viện, ta tin tưởng rẳng
các vị hẳn là đều nghe qua đại danh của ngài ấy, chính là Xu Mật Sứ của
Đại Tống ta, xin có lời mời Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ từ trong cánh cửa đi ra.
Trên bậc thang lập tức vang lên một mảnh xôn xao, Trần Đông đến đây,
bọn họ đã sớm biết, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, Lý Kỳ cũng
tới, trong số bọn họ có hơn phân nửa số người chưa từng gặp qua Lý Kỳ,
nhưng đối với Lý Kỳ có thể nói rằng không thể quen thuộc hơn được nữa.
Có thể nói như này, Hàng Châu có được như ngày hôm nay, không thể bỏ
qua được công lao của Lý Kỳ, Lý Kỳ được xưng là “Tướng quốc”, cũng chính là dân chúng Hàng Châu gọi ra đấy, trong trong ngoài ngoài Hàng Châu,
từ trên xuống dưới đều cực kỳ tôn kính Lý Kỳ, đây là điều không thể nghi ngờ gì hết.
Nhưng bọn họ thật sự không ngờ rằng chỉ có chút việc này, không ngờ
sẽ kinh động đến Lý Kỳ, bọn họ đang tràn đầy tin tưởng, cũng bắt đầu trở nên có chút sợ đầu sợ đuôi rồi, ầm thầm nghĩ lại, chẳng lẽ chuyện này
đã náo loạn đến tận kinh thành rồi sao?
Mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ đầu tiên là khẽ gật đầu với những người đứng bên người, lại ra
hiệu với Tư Đồ Khách, người sau cũng vội vàng đứng dậy hành quan lễ.
Lý Kỳ trực tiếp đi vòng vào giữa sảnh, đứng trên giảng đài diễn
thuyết kia, đối mặt trực tiếp với hai trăm Lập Pháp Ti, mục tiêu phi
thường rõ ràng, ta chính là hướng về phía các ngươi tới đấy.
----------oOo----------