Triệu Tinh Yến nói mấy câu này ngược lại khiến
Nguyên Nghĩa Trung và đại tướng dưới tay ông ta cảm thấy có chút kinh
ngạc. Bọn họ vốn cho là quân Tống trú quân ở Việt Tiền châu là dự định
liều chết đánh một trận, mà không ngờ là quân Tống vừa lui binh đến đây, bị bức bất đắc dĩ mới dừng lại ở đây.
Thật ra ngẫm lại chuyện này cũng hợp tình hợp lý, không có gì đáng
trách. Quân Tống không biết ý của bọn họ, chắc chắn cũng lo lắng bọn họ
phát động tập kích ngay lúc bản thân đang lên thuyền.
- Quân sư lo nghĩ nhiều rồi, chúng ta tuyệt đối không có suy nghĩ kết oán với quý quốc. Cái mà chúng ta nhằm vào chỉ là phản thần Bình thị,
chứ không phải các vị. Chúng ta vô cùng hi vọng có thể biến bạn thành
thù với quý quốc.
Nguyên Nghĩa Trung nghe được thì trong lòng vui mừng, bật cười to ha
ha. Ông ta chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt Bình thị, nhổ được cái gai
trong lòng này, không muốn khai chiến với Đại Tống. Quân Tống cũng chỉ
có mấy vạn nhân mã ở đây, cho dù thắng cũng chỉ là thắng thảm mà thôi,
hơn nữa không có bất cứ thu hoạch chiến lược gì. Đây lại là chủ lực của
Đại Tống, cho dù ngươi đánh bại được đội quân này, lại không thể đánh
lên bản thổ của Đại Tống, không có bất kỳ ý nghĩa gì, nói không chừng
còn gọi đến càng nhiều quân Tống hơn. Nhưng nếu kết minh thì lợi ích lớn đến nỗi khiến người ta thật sự động lòng không thôi, con người đều tham lam mà.
Lần này bầu không khí liền dịu xuống.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Vậy là tốt nhất, xin tướng quân yên tâm, ít ngày nữa chúng ta sẽ lui binh, nhưng mà
Nói tới đây, nàng muốn nói lại thôi.
Nguyên Nghĩa Trung vội hỏi: - Quân sư có gì xin cứ nói đừng ngại?
Triệu Tinh Yến hơi do dự, một lát sau mới nói: - Quân ta vừa rút, tin rằng tướng quân chắc chắn sẽ lập tức tấn công Việt Tiền châu.
Nguyên Nghĩa Trung hơi run hai hàng mày, nói: - Ta phụng mệnh đến đây bình phản, đó là đương nhiên.
Triệu Tinh Yến khẽ thở dài, nói: - Nhưng nếu là như vậy, chắc chắn sẽ sinh linh lầm than. Tuy rằng là nội chính của quý quốc, chúng ta đích
thật không tiện can thiệp, nhưng vẫn là câu đó, Đại Tống chúng ta không
tôn dùng dùng vũ lực giải quyết vấn đề, chúng ta hi vọng có thể làm một
người điều đình, hóa giải trận chiến tranh này.
Nàng vừa dứt lời, một người trẻ tuổi bên cạnh Nguyên Nghĩa Trung đứng lên nói: - Triệu quân sư không khỏi xen vào việc của người khác rồi. Xử lý dư nghiệt Bình thị thế nào, triều đình chúng ta tự có tính toán, hơn nữa việc này cũng không phải là hai người đánh nhau, chúng ta không cần người điều đình gì đó.
Nguyên Nghĩa Trung phẫn nộ quát: - Vi Nghĩa, con làm càn, nơi này con có tư cách nói chuyện sao, mau bồi lễ xin lỗi với quân sư đi.
Người này chính là công thần lớn nhất Nguyên Vi Nghĩa trong trận
chiến núi Dã Bản. Thúc phụ đã lên tiếng, y dĩ nhiên không dám ngỗ
nghịch, đang định ôm quyền bồi tội, Triệu Tinh Yến nhấc tay, nói: -
Không sao, vị tiểu tướng quân này nói cũng không phải không có lý.
Loại xin lỗi không có thành ý như vậy, Triệu Tinh Yến không ham gì,
lại nói: - Nhưng ta nói như vậy tuyệt đối không phải thiên vị Bình thị,
đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn có một điểm chính là giữ gìn
lợi ích của thương nhân Đại Tống chúng ta ở Việt Tiền châu. Mọi người
đều biết, từ sau khi nước ta tăng cường mậu dịch đối ngoại, thương nhân
liên tục không ngừng đến quý quốc làm ăn, mà bọn họ đều đổ bộ từ Bắc Lục Đạo, bởi vì Bắc Lục Đạo có thể nói là đại bản doanh của thương nhân Đại Tống ta ở quý quốc. Đại Tống chúng ta ở đây cũng đầu tư không ít nhân
lực tài lực, một khi bùng nổ chiến tranh nhất định sẽ tổn hại đến lợi
ích của thương nhân Đại Tống chúng ta. Do vậy chúng ta hy vọng triều
đình quý quốc có thể giải quyết vấn đề thông qua đàm phán, bằng không,
ta sợ thương nhân Đại Tống chúng ta sẽ sinh lòng sợ hãi, vì thế mà không đến quý quốc làm ăn.
Câu nói sau cùng khiến Nguyên Nghĩa Trung run rẩy trong lòng. Ông ta
chủ động yêu cầu đàm phán với quân Tống là để có thể thay thế Bình thị,
tiếp tục lui tới với Đại Tống, hơn nữa căn cơ kinh tế của Việt Tiền châu vô cùng vững vàng, việc này sắp trở thành chủ bài của ông ta, ông ta
cũng không nỡ phá hoại nơi này, sau khi cân nhắc một phen thì nói: -
Việc này một cây làm chẳng nên non, còn phải xem ý của Bình thị nữa, hơn nữa bọn họ trước sau đều là phản thần, triều đình không thể xem như
chưa từng xảy ra chuyện gì.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Chúng ta chỉ hi vọng quý quốc có thể thả
cho Bình thị một con đường sống, đừng đuổi tận giết tuyệt, dù sao thì
người ngoài nhìn vào việc này không phân rõ đúng sai mà.
Thật ra đây chỉ là một cuộc tranh đấu chính trị mà thôi, hơn nữa còn do Nguyên thị các ngươi khơi mào nữa.
Nguyên Nghĩa Trung hơi cau mày. Thật ra Điểu Vũ Pháp hoàng cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt Bình thị, cũng thầm có ý muốn Nguyên Nghĩa
Trung chiêu hàng là chính, Điểu Vũ Pháp hoàng vẫn hi vọng giữ lại võ sĩ
Bình thị. Nhưng Nguyên Nghĩa Trung biết, mục đích Điểu Vũ Pháp hoàng
giữa lại Bình thị chỉ có một, chính là khống chế Bình thị bọn họ, cho
nên ông ta ngược lại hi vọng Bình thị kháng cự đến cùng, vậy thì ông ta
mới có lý do đuổi tận giết tuyệt. Bây giờ ông ta lại thấy quân Tống cũng hy vọng hòa đàm, không khỏi thầm nghĩ, bây giờ Bình thị đã không còn gì đáng nói, ta đồng ý với y, vừa bán một nhân tình cho y, lại có thể đối
phó với triều đình, đợi khi quân Tống rút đi, ta lại tùy tiện tìm một lý do để đuổi tận giết tuyệt nữa.
Thế nhưng, dị động trong mắt của ông ta hoàn toàn không qua được cặp
mắt của Triệu Tinh Yến. Thầm nghĩ, kẻ này không chỉ giảo hoạt, hơn nữa
dụng tâm ác độc, tuyệt đối không thể thâm giao, e rằng chúng ta rút quân rồi cũng không thể hợp tác với ông ta.
Nguyên Nghĩa Trung cười nói: - Thật không dám giấu, triều đình chúng
ta cũng không hi vọng tiếp tục đánh nữa. Nếu Bình thị nguyện ý đầu hàng
nhận sai, đợi án phạt của triều đình, ta có thể thả cho họ một con đường sống.
Triệu Tinh Yến chắp tay nói:
- Tướng quân tấm lòng nhân hậu, tại hạ thật sự cảm kích vô cùng. Như vậy thì chúng ta có thể an tâm rút quân rồi.
Nguyên Nghĩa Trung vội khoát tay nói: - Không vội, không vội, chúng
ta coi như là không đánh không quen biết, quân sư hà tất nóng lòng rời
đi?
Triệu Tinh Yến ra vẻ kinh ngạc: - Hả? Triệu mỗ ngu dốt, không biết tướng quân nói vậy là có ý gì?
Nguyên Nghĩa Trung mỉm cười nói: - Đối với hiểu lầm lần này, ta thật
sự cảm thấy vô cùng tiếc nuối, ta hi vọng đừng vì thế mà gây ảnh hưởng
tồi tệ đến qua lại giữa hai nước. Ta vẫn hi vọng quý quốc có
thể tiếp
tục mở rộng mậu dịch với Nhật Bản ta, xúc tiến qua lại mậu dịch hai bên.
Rốt cuộc cũng đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi. Triệu Tinh Yến biết đây
mới là câu mà Nguyên Nghĩa Trung muốn nói nhất, ra vẻ do dự nói: - Việc
nàykhông giấu tướng quân, trước mắt chúng ta còn chưa suy xét, nhưng vì
nguyên nhân Bình thị, ta nghĩ chúng ta phải suy tính lần nữa, cụ thể làm thế nào thì phải đợi Hoàng thượng đích thân định đoạt.
Nguyên Nghĩa Trung vội nói: - Ta thấy không cần thiết phải vậy.
Triệu Tinh Yến nói: - Không biết tướng quân có đề nghị gì?
Nguyên Nghĩa Trung cười ha ha nói: - Vừa rồi ta cũng nói, ta vô cùng
tôn sùng văn hóa Trung Nguyên các vị, cũng hi vọng có thể làm một người
bạn của quý quốc. Ngài thấy như vậy được không, tất cả đều không cần
thay đổi, chỉ đổi Bình thị thành Nguyên thị. Xin quân sư yên tâm, thứ mà Bình thị có thể cho các vị, chúng ta cũng có thể, thậm chí còn nhiều
hơn, đồng thời chúng ta hứa với các vị sẽ giữ lại Tống Nhân châu, coi
như là tượng trưng cho tình bạn giữa hai nước.
Rất trực tiếp, rất có lợi thế, Lý sư phó đặc biệt thích làm ăn với
loại người này, mọi người nói tiền còn tốt hơn nói tình cảm, nhưng Triệu Tinh Yến khá khinh thường loại người này. Nàng lại suy nghĩ một lát,
nói: - Nếu là như vậy, thì cũng có thể xem là một biện pháp hay. Thật ra Đại Tống chúng ta vô cùng coi trọng qua lại mậu dịch với quý quốc, ta
thấy có thể được, nhưng việc này liên quan đến xây dựng kinh tế của Đại
Tống ta, ta không có tư cách làm chủ. Nếu tướng quân thật sự có ý này,
có thể phái người đến nước ta, ta có thể giới thiệu Xu Mật Sứ của chúng
ta với ngài. Nếu quý quốc thật sự có thành ý, ta thấy việc này có thể
thành được, dù sao thì đổi người hợp tác làm ăn là chuyện thường hay xảy ra.
Nếu nàng vừa mở miệng thì đồng ý, Nguyên Nghĩa Trung ngược lại sẽ cảm thấy là đang lấy lệ với ông ta, ngươi chỉ là một quân sư mà thôi, làm
sao có tư cách gõ phách quyết định, không khỏi mừng rỡ, có qua có lại
mới toại lòng nhau nói: - Đại danh của Xu Mật Sứ quý quốc như sấm bên
tai, tại hạ cũng luôn muốn kết giao với vị kỳ tài bất thế này. Nếu quân
sư có thể giới thiệu, thì Nguyên mỗ thật sự cảm kích vô cùng.
Không còn cách nào cả, Lý Kỳ rất nổi bật, ở Nhật Bản từ lâu đã không
ai không biết, không ai không hay. Bình thị hoàn toàn dựa vào kiến nghị
của Lý Kỳ mà trở nên giàu có, ngay cả Thiên hoàng cũng đỏ mắt với Bình
thị bọn họ. Ai cũng biết, đi theo Lý Kỳ lăn lộn, cái khác không dám nói
chứ tiền sẽ kiếm mãi không hết.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Xu Mật Sứ chúng ta vô cùng hiếu khách, tin rằng hắn cũng nhất định vô cùng hoan nghênh các vị.
- Vậy sao? Ha ha, ta thật sự ngày càng mong đợi hợp tác với Xu Mật
Sứ. Đến đến đến, đổi rượu, đổi rượu, bản tướng quân muốn uống thoải mái
với quân sư.
Nguyên Nghĩa Trung vô cùng vui mừng nha, lần đàm phán này còn thoải mái hơn trong dự liệu của ông ta nữa.
Tỳ nữ bên cạnh tiến lên rót rượu, chợt nghe choảng một tiếng, mọi
người nhìn theo tiếng vang, hóa ra tỳ nữ rót rượu cho Triệu Tinh Yến
nhất thời bất cẩn làm đổ rượu, làm rượu thấm ướt tay áo của Triệu Tinh
Yến.
Tỳ nữ kia hoảng sợ vô cùng, lấy ống tay áo của mình lau, ngoài miệng lại bô lô ba la không ngừng.
Thật là mất hứng mà!
Nguyên Nghĩa Trung giận dữ, vỗ bàn một cái đứng bật dậy. Triệu Tinh
Yến đột nhiên nhấc tay nói: - Tướng quân đừng tức giận, đây là chuyện
tốt.
Nguyên Nghĩa Trung sửng sốt, nói: - Vì sao lại nói như vậy?
Triệu Tinh Yến đầu tiên là phất tay bảo tỳ nữ kia lui xuống, sau đó
cười nói: - Còn nhớ năm sáu năm trước, ở Giang Nam nước ta từng xảy ra
lũ lụt. Tuy thế nước không lớn, nhưng do khi đó Giang Nam đang cải cách, rất nhiều đại thần trong triều cảm thấy đây không phải là dấu hiệu tốt, nên trì hoãn cải cách Giang Nam, nhưng Xu Mật Sứ chúng ta lại nói đây
là dấu hiệu tốt. Hắn nói thế này, nước vào tài hỉ, xem nước là tài, gặp
nước phát tài, nước đại diện cho tài. Lúc ấy trên dưới trong triều bán
tín bán nghi, thế nhưng hiện nay kinh tế Giang Nam phát đạt, dân chúng
cơm no áo ấm, chẳng phải là chứng thực lời của Xu Mật Sứ sao. Vừa rồi
tướng quân nói đến làm ăn, mà tài liền đến, chẳng phải là điềm tốt thì
là gì.
Đây cũng không phải là ý tưởng chợt lóe của nàng, nàng cũng không nói ra được câu này, mà đích thực có chuyện này. Lúc đó Thái Du đang muốn
mượn trận lũ nhỏ này ngăn cản cải cách của Lý Kỳ, bởi vì Tống Huy Tông
khá mê tín, nhưng Lý Kỳ cũng là một tên giả thần giả thánh, tùy tiện nói mấy câu tiền lừa dối qua ải.
Nguyên Nghĩa Trung nghe được lập tức đổi giận thành vui, cười ha ha nói:
- Xu Mật Sứ quả thật là một cao nhân nha.
Ánh mắt Triệu Tinh Yến liếc xéo tỳ nữ kia, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười khó nắm bắt.
Hai bên bắt đầu nâng cốc chuyện trò vui vẻ, rất thích thú. Nguyên
Nghĩa Trung cũng nhân tiện hỏi thăm chuyện liên quan đến mậu dịch. Ông
ta nói tới nói lui, thật ra ông ta cũng chỉ là người ngoài ngành. Tuy
Triệu Tinh Yến cũng không phải tinh thông lắm, nhưng dù sao người ta là
phu nhân của Lý sư phó, hơn nữa nàng nhìn thấy Lý sư phó làm giàu đó,
vẫn dư sức lừa gạt Nguyên Nghĩa Trung, vẽ ra chiếc bánh ngọt thật to cho Nguyên Nghĩa Trung.