Lúc này, chân trời đã xuất hiện bóng trắng.
- Vù vù!
Nguyên Nghĩa Trung dẫn đại quân chủ lực hành quân nửa đêm, thấy phía
sau không có truy binh đuổi đến, dây cung kéo căng đã buông lỏng, lập
tức cảm thấy người ngựa mệt lả.
Nguyên Nghĩa Trung quét mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt thật sự hù dọa ông ta rồi. Đây nào phải một đội tinh nhuệ bách chiến bách thắng, rõ
ràng là một đám dân chạy nạn mà. Ngoài trừ kỵ binh còn ăn mặc chỉnh tề
ra, những người còn lại đều quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, còn
có một vài người chỉ mặc một nửa ống quần. Đây giống như những nam nhân
hoang dã bị người ta bắt rồi chạy trốn vậy, có điều mấy vạn người như
thế, cũng thật hùng tráng nha.
Nguyên Nghĩa Trung đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên này có một
con sông nhỏ, thế là dặn dò để binh lính nghỉ ngơi một lát. Thật ra là
để cho chúng binh lính rửa mặt trước, chỉnh trang y phục, đội quân như
vậy nhìn thật không có lòng tin nha! Sau đó ông ta lại phái người đi do
thám tình hình phía trước, đến nay ông ta còn chưa lấy lại tinh thần
được.
Sau khi truyền đạt xong mệnh lệnh, Nguyên Nghĩa Trung cũng xoay người xuống ngựa, ngồi dưới một gốc cây, khe khẽ thở hắt ra.
Sơn Tá Lang bên cạnh ông ta nói: - Thật buồn cười, quân Tống thật quá ghê tởm, không ngờ lại đâm sau lưng. Chúng ta nể mặt bọn họ thế, bọn họ lại lấy oán trả ơn, thật là không biết tốt xấu.
Nguyên Nghĩa Trung nghe thấy mà hai mắt nổi lên sát khí, lạnh lùng
nói: - Hay cho Tống tặc ngươi, ồ, còn có quân sư chó má, còn có đám
người Bình thị nữa, ta nhất định sẽ không để cho các ngươi chết tử tế.
Một mưu sĩ liền nói: - Nhưng tại sao quân Tống lại làm vậy, lẽ nào
chỉ dựa vào chút nhân mã của bọn họ mà muốn chuyển bại thành thắng, hay
là bọn họ còn mục đích khác?
Nguyên Nghĩa Trung hừ nói: - Ta mặc kệ bọn họ có mục đích gì, tóm lại ta nhất định phải nghiền nát bọn họ, để Tống tặc ở Nhật Bản ta làm nô
suốt đời.
Một lát sau, một tướng quan đi qua nói: - Khởi bẩm tướng quân, sau
khi đếm sơ qua, ngoài trừ mấy ngàn nhân mã của thiếu tướng quân, chủ lực của chúng ta vẫn chưa gặp thương vong quá lớn.
Tuy rằng bọn họ rút lui ban đêm, nhưng bởi vì đây là đường lớn, do
vậy không bị phân tán. Hơn nữa trước khi đi Nguyên Vi Nghĩa đã dặn đi
dặn lại, bảo bọn họ đừng tự loạn trận cước. Tuy rằng hơn nửa đêm chúng
ta đi đứng không tiện, nhưng kẻ địch cũng không tiện truy kích, hơn nữa
còn có Nguyên Vi Nghĩa đỡ đòn phía sau, do vậy bọn họ cũng coi như là
rút lui một cách quy củ, không xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau.
Trong lòng Nguyên Nghĩa Trung nhẹ nhàng thở ra, nói: - Tốt lắm, dặn
dò bên dưới, chỉnh đốn nhân mã, đợi xác định tình hình phía trước rồi
chúng ta lập tức phản kích.
- Dạ.
- Tướng quân, uống nước đi.
Một hộ vệ có lòng tốt múc một bình nước bên sông đưa cho Nguyên Nghĩa Trung.
Nguyên Nghĩa Trung cầm lấy bình nước, vừa muốn uống thì một thám kỵ cưỡi ngựa chạy đến.
- Là người mình.
Một lát sau, thám kỵ đã đến trước người Nguyên Nghĩa Trung, người
phía trước lập tức nhảy xuống ngựa, vội vàng nói: - Tướng quân, việc lớn không hay rồi, chúng ta đã bị kẻ địch công hãm ở cảng Nhược Hiệp rồi.
Mọi người vừa nghe, không khỏi cả kinh thất sắc.
- Ngươi nói cái gì?
Nguyên Nghĩa Trung đứng bật dậy, tức giận nhìn thám kỵ kia, nói: -
Việc, việc này sao có thể, thủy sư quân Tống toàn bộ đều ở châu Việt
Tiền, sao có thể chạy đến Nhược Hiệp.
Thám kỵ kia nói: - Tiểu nhân cũng không biết. Hôm trước lúc chạng
vạng, đột nhiên có một thương đội đến hi vọng được cập bến, nhưng khi
binh lính quân ta chuẩn bị lên đó kiểm tra, thì đối phương đột nhiên bắn chết binh lính quân ta. Hơn nữa, hơn nữa trên thuyền của bọn họ còn có
hỏa khí vô cùng lợi hại, thủy quân chúng ta không địch lại, toàn quân bị diệt trên cảng. Bọn họ dựa vào hỏa khí lợi hại mà nhanh chóng chiếm
cảng, quân ta nhiều lần tiến công đều bị hỏa khí trên thuyền đánh lui.
Sau đó lại có không ít thuyền tụ tập đến, đội quân quân bị hoàn mỹ gần
vạn người đổ bộ lên bờ, quân ta ra sức chém giết một đêm, nhưng cuối
cùng lại không địch lại, thủ quân Nhược Hiệp cũng bị diệt toàn quân.
Sơn Tá Lang nói: - Chẳng lẽ là viện quân quân Tống đã đến rồi.
Bọn họ đã do thám từ lâu, đội thuyền của quân Tống vẫn luôn dừng ở
cảng châu Việt Tiền. Nếu ở cảng không có đội thuyền, vậy thì Nguyên
Nghĩa Trung cũng sẽ không tin quân Tống dự định lui quân, cho nên phản
ứng đầu tiên của bọn lại là viện quân của quân Tống đến rồi.
Thám kỵ kia lắc đầu nói:
- Việc này tạm thời vẫn chưa tra rõ.
Nguyên Nghĩa Trung nghe thấy thì lửa giận lập tức bùng lên, cảng đã
mất rồi, các ngươi còn chưa rõ kẻ địch là ai, giận dữ mắng: - Đám rác
rưởi các ngươi.
Thám kỵ kia sợ hãi nói: - Tướng quân thứ tội, đội quân kia vẫn chưa
giương cờ hiệu của quân Tống, hơn nữa bọn họ cũng không mặc quân phục
quân Tống, mà là giáp da màu đen. Khi chúng ta giao lưu lúc trước, bọn
họ dùng ngôn ngữ đảo Hà Di, thoạt nhìn cũng là nhân sĩ Hà Di, cũng chính vì thế quân ta mới sơ suất.
- Hà Di?
Nguyên Nghĩa Trung sửng sốt nói: - Làm sao có thể, Hà Di thâm sơn
cùng cốc, ngay cả một đội quân chính quy cũng không có, sao dám tấn công cảng của chúng ta, lại còn đánh bại tinh nhuệ mà chúng ta để lại ở
Nhược Hiệp nữa.
Mưu sĩ kia nói: - Tướng quân, mặc kệ kẻ địch là ai, Nhược Hiệp mất
rồi, phủ Kinh Đô liền nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng phòng thủ
nha!
Nguyên Nghĩa Trung hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: - Nhược Hiệp không thể mất được, chúng ta phải nhanh chóng quay về.
- A!
Ông ta vừa nói xong chợt nghe thấy một tiếng kêu thê lương vang lên.
Theo tiếng nhìn qua lại nghe thấy một tràn tiếng kêu thảm thiết, chỉ
thấy binh lính bên sông đột nhiên lấy hai tay ôm cổ họng mình, chạy loạn xung quanh, một số trực tiếp rơi xuống sông, chỉ một thoáng đã thấy mấy chục người té ngã xuống đất.
- Không hay, trong nước có độc.
Mưu sĩ hoảng sợ kinh hô.
Nguyên Nghĩa Trung sợ đến mức nhanh chóng ném bình nước trong tay
xuống đất, cao giọng hét lên: - Trong nước có độc, mọi người nhanh chóng rời khỏi bờ sông.
Những người còn lại đều nhao nhao hét lên, nhưng đã muộn rồi, chớp
mắt lại có một trăm người ngã xuống. Những binh lính bọn họ chạy cả đêm, từ sớm đã miệng đắng lưỡi khô, vừa rồi Nguyên Nghĩa Trung dặn dò nghỉ
ngơi, những binh lính này nhanh chóng chạy xuống sông uống nước.
- Giết!
Bất chợt, trên núi vang lên tiếng giết rung trời khắp nơi.
Từng lá từng lá cờ lớn được dựng lên trong rừng núi xung quanh, chữ
"Tống" to lớn phấp phới tung bay trong gió mát buổi sớm, tổng cộng có
mấy chục lá, phóng mắt nhìn qua, hoành tráng đến thế nào nha!
Chỉ thấy quân Tống mênh mông xông lên từ bốn phương tám hướng, rậm
rạp chi chít, giống như đàn kiến vậy, nhìn thấy mà khiến người ta nổi cả da gà. Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ trong góc rẽ hai bên, hai đội
khinh kỵ binh trang bị hoàn mỹ giết ra. Tuy bọn họ đều cưỡi ngựa nhỏ
Điền Nam, lực xung kích không giống như ngựa lớn khỏe mạnh của quân Kim, nhưng đối với Nhật Bản mà nói cũng đủ rồi.
Nguyên Nghĩa Trung nhìn thấy mấy vạn quân Tống, ai cũng si ngốc, lẽ
nào quân Tống còn có thể phân thân, một người thành hai. Nơi này là
đường lớn, nếu đêm qua quân Tống tập kích doanh trại, vậy sao có thể có
nhiều quân Tống ở đây như vậy, trừ phi đêm qua tập kích doanh trại không phải là chủ lực của quân Tống.
Chuyện đến nước này.
Nguyên Nghĩa Trung bừng
tỉnh đại ngộ, cuối cùng đã tỉnh táo lại, đây
căn bản chính là một liên hoàn kế, dụ bọn họ từng bước từng bước rơi vào bẫy.
Nhưng bây giờ nghĩ gì cũng đã muộn rồi.
Nguyên Vi Nghĩa nói không sai, hơn nửa đêm đích thực không tiện tập
kích doanh trại, mà thời điểm đánh lén tốt nhất chính là bây giờ, trong
lúc chuyển giao ngày đêm.
Sơn Tá Lang nhanh chóng bô lô ba la la hét, tổ chức võ sĩ tiến lên ứng phó với địch.
Nhưng người mà đã xui xẻo rồi thì thật sự là uống nước lạnh cũng
trúng độc chết nha. Lúc này toàn bộ chiến mã đang uống nước bên sông,
bây giờ đều đã ngã xuống đất rồi, ngựa sống còn lại cũng đang bên sông,
ngược lại bộ binh đang cản phía trước, kỵ binh phía sau, càng khiến
người ta bi thương là cung tiễn thủ hiện nay còn đang tìm cung tiễn của
mình. Trận hình như vậy thực sự làm người ta toát mồ hôi lạnh, có thể
tưởng tượng ra, bây giờ cho dù kỵ binh lên ngựa cũng sẽ bị người của
mình bao vây, cung tiễn thủ căn bản không thể tập trung bắn kỵ binh đối
phương.
Càng quan trọng hơn là, bất ngờ luân phiên khiến võ sĩ Nguyên thị sợ
hãi không thôi, còn chưa khai chiến thì sĩ khí đã tụt đến đáy rồi.
Vút vút vút!
Nói thì chậm, khi đó lại nhanh. Kỵ binh quân Tống trong chớp mắt đã
xông qua, toàn bộ là kỵ xạ binh thuần nhất, không còn cách nào cả, lực
xung kích của ngựa Điền Nam đáng yêu thực sự bất lợi cho việc xung
phong, cho nên ngươi rất khó giống với quân Kim, dựa vào kỵ binh cung
phong xông lên làm rối loạn trận hình của địch. Hơn nữa đối phương bây
giờ làm gì còn trận hình nào đáng nói nữa, rậm rạp chằng chịt loạn thành một đống, vừa bắn trúng một thì ngã một đám.
Mưa tên đột ngột, dày đặc áp chế hỏa lực tầm ra của đối phương rất
tốt, hơn nữa trận hình của đối phương căn bản không triển khai được,
cung tiễn thủ đều túm năm tụm ba, giương cung lắp tên tại chỗ, nhưng xạ
kích rải rác như vậy sao có thể tổn thương bộ binh phía sau xông lên
giết địch chứ.
Thật ra binh lực phía Nguyên thị không ít hơn đối phương, nhưng vấn
đề ở chỗ, bọn họ không có trận hình gì đáng nói, hơn nữa đêm qua bọn họ
bị dọa đến nửa đêm, lại chạy trốn suốt đêm, mệt mỏi vô cùng, có một vài
người vừa mặc xong y phục, còn chuẩn bị ngủ một giấc nữa, cả người hoàn
toàn trong mộng.
Trái lại phía quân Tống, ai ai cũng tinh thần sáng láng, đại đao, búa lớn vung múa uy vũ tung bay, cho dù là cự ly của cung tiễn thủ cũng xa
hơn đối phương một chút, trong lúc sinh tử tồn vong thế này, cho dù là
dài hơn một chút cũng đòi mạng rồi nha!
Không đợi võ sĩ Nguyên thị kịp phản ứng, quân Tống liền bao vây lấy
bọn họ, chỉ để lại cho bọn họ một con đường, chính là dòng sông nhỏ có
độc kia. Sông nhỏ không rộng, hoàn toàn có thể bơi qua, nhưng vấn đề là
ai dám xuống nước nha, lỡ như uống vào một hớp thì hoàn toàn xong rồi!
Có điều võ sĩ Nhật Bản có một điểm tốt, chính là quen một mình tác
chiến, không quá ỷ lại vào trận hình. Dù sao cũng đã như vậy rồi, cũng
lần lượt cầm đao võ sĩ lao lên giết địch, đoản đao chạm nhau, hai bên
bắt đầu triển khai cận chiến.
- Bắt giặc bắt vua trước!
Chợt nghe thấy một tướng quan trong kỵ binh hét to lên.
Hai kỵ binh lập tức tụ lại với nhau, vọt đến Nguyên Nghĩa Trung chính giữa.
- Tướng quân, ngài rút lui trước, ở đây để ta chống đỡ.
Sơn Tá Lang lên ngựa dẫn theo bộ hạ xông lên.
- Tống tặc, nạp mạng đi.
Sơn Tá Lang quơ đại đao tiên phong lao thẳng đến tướng tiên phong của quân Tống trước mặt.
Đinh một tiếng.
Chỉ thấy tướng tiên phong kia giơ thương đỡ, khẽ nghiêng, từ đầu mũi
thương đột nhiên phun ra một ngọn lửa, chỉ thấy Sơn Tá Lang hét to một
tiếng, chỉ thấy gương mặt kia trong chớp mắt hoàn toàn biến mất, ngã
xuống phía sau. Sơn Tá Lang thân kinh bách chiến, ở Nhật Bản rất có danh tiếng, nhưng chỉ một hiệp thì đã bị một tiên phong quan vô danh của
quân Tống chém xuống ngựa, nhưng ai mà ngờ đầu thương còn có thể phóng
ra ám khí chứ.
Thật bi thảm làm sao nha!
Nguyên Nghĩa Trung tận mắt nhìn thấy ái tướng ngã xuống, không kịp bi thương, vẻ mặt hoảng sợ, có điều cũng không trách ông ta được. Trình độ văn minh của Nhật Bản hiện nay không bằng Đại Tống, thêm vào mấy năm
gần đây khoa học kỹ thuật của Đại Tống phát triển rất nhanh, bọn họ làm
sao theo kịp tiết tấu nha.
- Mau mau bảo vệ tướng quân.
Một tướng quân quát lên, những võ sĩ kia nhìn thấy gia chủ gặp nguy
hiểm, bất chấp tất cả xông qua, cứng rắn đánh lui một kỵ binh.
Mà bộ binh quân Tống tuy rằng không thấy Nguyên Nghĩa Trung ở đâu,
nhưng bọn họ nhìn thấy kỵ binh của mình tấn công mãnh liệt một chỗ,
thằng ngu cũng biết Nguyên Nghĩa Trung ở đâu. Lúc này, một quan truyền
lệnh chạy đến, hét to lên: - Ngưu tướng quân có lệnh, ai giết được gia
chủ Nguyên thị, thưởng trăm lượng hoàng kim.
Bây giờ quân Tống rất ít khi lấy chức vị ra lừa binh lính, mở miệng
ra là tiền. Đây cũng do bầu không khí của Đại Tống tạo ra, có tiền có
thể làm ăn, còn có thể phát tài, đây là phần thưởng rất thực tế nha.
Trăm lượng hoàng kim nha!
Tướng sĩ quân Tống vừa nghe, cũng giống như hăng máu gà chọi vậy, oa nha nha vung đại đao giết qua.
Những võ sĩ bảo vệ Nguyên Nghĩa Trung khó khăn lắm mới giết ra được một lỗ hổng, nhưng lại bị quân Tống mênh mông bao vây lấy.
Bây giờ Nguyên Nghĩa Trung không dám lên ngựa, chỉ trông mong có thể
thừa dịp loạn mà chạy đi, nhưng xung quanh đều là kẻ địch, nói dễ hơn
làm nha!
Thời gian dần trôi, một canh giờ trôi qua, nước trong sông đã dần dần biến thành màu đỏ. Thể lực võ sĩ Nhật Bản dần dần chống đỡ không nổi,
một vài võ sĩ dũng mãnh đã giết đến hai tay nhấc không lên, cũng đã nhắm mắt lại rồi, nháy mắt đã bị chém thành thịt vụn.