Lý Kỳ cười lắc đầu nói:
- Thứ nhất, căn cứ vào nguyên tắc thương mại, có cầu thì mới có cung. Chỉ cần kiếm được lợi nhuận thì không có việc gì không thỏa mãn được
nhu cầu. Đây chính là ưu thế của việc sáng tạo. Chỉ cần triều đình cung
cấp đủ tiền, chúng ta có thể mở rộng xưởng, tăng nhân số. Chúng ta có
năng lực thỏa mãn nhu cầu của triều đình hơn nữa còn làm tốt hơn so với
triều đình. Bởi vì quan viên triều đình đều cầm tiền lương bổng triều
đình đấy làm việc có nề nếp, đâu ra đó. Bọn họ bốc đồng ít hơn so với
thợ thủ công dân gian. Bởi vì thợ thủ công dân gian càng cố gắng nhiều
bao nhiêu thì càng được nhiều bấy nhiêu. Nhưng chúng ta sẽ cấp thêm tiền thưởng để khen thưởng cho bọn họ. Từ quá trình xây dựng bệnh viên Thái
Sư và bệnh viện nhân dân cho thấy có thể chứng minh cho tất cả. Hơn nữa
bệnh viện Thái Sư còn có kinh nghiệm phong phú thế nhưng triều đình lại
không có, phải làm lại từ đầu, tính ra thì tốc độ sản xuất còn chậm hơn
nữa.
Thứ hai, giữ bí mật là một chuyện, đây thật là một vấn đề nan giải.
Dù sao thì việc này cũng thuộc vào loại cực kỳ cơ mật, không thể tiết lộ ra ngoài. Bình thường thì những thương phẩm cơ mật sản xuất tại địa
phương thường có chút khinh suất. Nhưng đây chỉ là căn cứ những lối cũ
trước đây mà nói như thế thôi. Vì sao chúng ta không thể nghĩ ra một
biện pháp để cố gắng tạo ra một loại cục diện có lợi cho đôi bên? Triều
đình có thể hợp tác với bệnh viện Thái Sư, ký kết một hiệp nghị bảo mật.
- Hiệp nghị bảo mật?
Triệu Giai nhướn mày.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Dù sao thì lợi ích quốc gia cũng vẫn là lớn
nhất.Việc nên bảo mật thì cứ bảo mật. Triều đình có thể căn cứ vào giá
trị của thương phẩm, tham khảo nhưng không can thiệp. Một khi triều đình cảm thấy thương phẩm này phù hợp với lợi ích quốc gia nhưng nếu như
chẳng may bị tiết lộ sẽ có nguy cơ ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia thì có thể cùng với người Chế tạo và nhân viên nghiên cứu phát triển tạo ra
một hiệp nghị bảo mật, liệt nó vào thương phẩm đặc biệt. Triều đình có
quyền tham dự với mỗi nhân viên nghiên cứu phát triển. Thậm chí đối với
bất kỳ nhân viên nào có liên quan đến việc này đều có thể tiến hành điều tra tỉ mỉ và có thể giám sát các khoản mua bán, có quyền ngăn cản mua
bán. Một khi phát hiện có điều không ổn, có thể có quyền bắt giữ nhân
viên phạm tội, tham gia điều tra, nếu chứng cứ vô cùng xác thực thì có
thể lấy lý do thương tổn đến lợi ích quốc gia để phán mức tội hình sự
cao nhất. Như vậy vừa không bị để lỡ thương nhân lợi dụng trí tuệ của
mình để kiếm lợi nhuận. Hơn nữa còn có thể bảo đảm được lợi ích quốc
gia. Nói trở lại thì thật ra giao cho triều đình nghiên cứu chế tạo thì
triều đình cũng phái người đi làm. Chỉ cần do người làm thì đồng nghĩa
với việc có thể sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Đây thật sự không có sự khác
biệt nào.
Triệu Giai nói: - Xem ra ngươi quyết tâm không muốn giao pê-ni-xi-lin ra.
- Kỳ thật giao ra hay không đối với bản thân vi thần mà nói cũng
không có quá nhiều khác biệt. Tiền càng nhiều thì dùng cũng không hết.
Cũng chỉ là một con số mà thôi. Tiền mà vi thần kiếm được bây giờ cũng
đã đủ dùng rồi.
Lý Kỳ nhún vai, nói tiếp: - Vốn dĩ vi thần kiên trì như thế là vì
muốn có được một Đại Tống phát triển vô tận. Nếu như triều đình hôm nay
lấy pê-ni-xi-lin đi có thể sẽ không thấy được các loại hồng mai tố, hắc
mai tố, lam mai tố bởi vì thiếu đi động lực thúc đẩy sự sản sinh của tất cả những thứ này. Ngược lại, nếu triều đình lập nên một loại chế độ
kinh tế mới, sẽ có khả năng thu được lấy hồng mai tố, hắc mai tố, lam
mai tố. Nói tóm lại chính là một Đại Tống càng hùng mạnh.
Hoàng thượng mong muốn chỉ nhìn thấy chút lợi ích trước mắt hay mong
muốn nhìn thấy một Đại Tống có được khả năng vô hạn. Vi thần nghĩ rằng
hoàng thượng cũng hi vọng quốc gia mỗi ngày đều có niềm vui bất ngờ tràn ngập chứ không phải là một Đại
Tống bị kẹp bên trong cái khung dàn
giáo. Có lẽ cái khung Đại Tống kia sẽ dễ dàng cho việc quản lý và thống
trị bởi vì nó vĩnh viễn sẽ to lớn như vậy. Từng cọng cỏ ngọn cây đều vô
cùng quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể quản lý tốt. Nhưng cũng bởi vì quen thuộc quá rồi, thì sẽ không có cách nào để tiếp tục thành công và
tiến bộ hơn nữa. Tất cả những gì vi thần muốn nói đều đã nói cả rồi. Chỉ là xem trong lòng hoàng thượng muốn Đại Tống trở thành dạng thức thế
nào thôi.
Nghe đến đó, Thái Kinh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thở phào nhẹ
nhõm được rồi. Khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên. Lý sư phó đúng là Lý sư phó. Lời của hắn mãi vẫn luôn tràn đầy hấp dẫn và kích động, không
ai có thể cự tuyệt cái bánh ngọt trong bức tranh của hắn cả. Quang cảnh
một Đại Tống có khả năng vô hạn bất kỳ hoàng đế nào cũng đều không thể
chối từ được. Trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng, mạng của họ Lý
quả nhiên lớn thật.
Trong lòng Triệu Giai khẽ động. Tuy y đối với lời nói của Lý Kỳ đã
sinh ra một loại tác dụng miễn dịch nhưng y lần này vẫn là động lòng
rồi. Liền giống như thường ngày, nhìn xung quanh một chút, nói: - Các
ngươi nghĩ sao?
Tần Cối lập tức nói: - Hoàng thượng. Lời Xu Mật Sứ nói mặc dù không
phải không có lý. Nhưng cứ như thế này thì sẽ gia tăng áp lực cho ngân
khố quốc gia. Dựa vào tác dụng và sự cần thiết của pê-ni-xi-lin thì tin
rằng giá cả của pê-ni-xi-lin ắt hẳn không hề thấp?
- Cũng không thể nói như vậy.
Lý Kỳ phản bác: - Chúng ta lấy trường hợp không có pê-ni-xi-lin thì
có thể thấy lợi ích sẽ quay về số không. Bởi vì không có nó thì sao? Nếu vậy thì lợi ích cái gì cũng đều không có. Bây giờ có pê-ni-xi-lin rồi,
vậy thì lợi ích của pê-ni-xi-lin nên tính toán như thế nào đây? Đứng
trên góc độ của người sáng tạo chúng thần mà thấy thì đó đương nhiên là
được lợi nhuận rồi. Thần đây không phủ nhận, mà đang đứng trên lập
trường của triều đình để xem xét. Triều đình muốn đưa ra một giá cả
không tương xứng để đi mua pê-ni-xi-lin, trên góc độ này căn bản khoản
chi ra kia không hề tồn tại nhưng pê-ni-xi-lin không thể vì triều đình
mà mang đến lợi nhuận sao?
Thần thấy không phải vậy. Đầu tiên, nguyên liệu và thiết bị chế tạo
pê-ni-xi-lin có thể cần phải mua từ chỗ triều đình, lại còn phải mua từ
các thương nhân khác. Như vậy không còn nghi ngờ là sẽ thúc đẩy nền kinh tế của Đại Tống ta. Triều đình cũng sẽ có một số lợi nhuận thu vào ổn
định. Mặt khác, tiền thuế đâu? Nếu pê-ni-xi-lin giá thành quá đắt như
vậy thì thuế thu nhập khẳng định cũng rất cao. Triều đình sẽ có được một khoản thuế dồi dào. Đây chỉ là những tính toán trong nước thôi.
Pê-ni-xi-lin này một khi đem bán ra nước ngoài mà nói, có thể nghĩ mà
biết được, tất cả các quốc gia đều sẽ tìm mọi cách để mua của Đại Tống
ta, của cải sẽ khôn ngừng chảy vào Đại Tống. So với việc triều đình
không có pê-ni-xi-lin mà nhiều thuế buôn bán bên ngoài vẫn nhiều lên, sẽ làm cho triều đình nằm không mà phát tài. Ngoài ra, pê-ni-xi-lin có thể cứu được tính mạng của vô số người. Những người này lại đem cho Đại
Tống ta nhiều cơ hội sống và sức sản xuất. Tất cả những điều này đều
mang tính liên tục cho nên so với tình hình không có pê-ni-xi-lin triều
đình nhất định cũng kiếm được số lợi nhuận lớn.