Lý Cương nói: - Hoàng thượng, việc này có hai cách
nói, nếu như là hình sự vụ án bình thường, Tư Pháp Viện chúng ta có thể
tuân thủ, nhưng một vài trường hợp đặc biệt thì sao? Tỷ như có người đi
theo địch phản quốc, lại tỷ như gian tế nước khác lẫn vào quốc gia ta,
muốn đánh cắp cơ mật của quốc gia ta, còn có chính là một vài vụ án đặc
biệt lớn, nếu gặp chuyện gì cũng đều phải thỉnh cầu lệnh kiểm soát, như
vậy sẽ làm cho thời điểm Tư Pháp Viện tra án, mang đến rất nhiều chuyện
vô cùng bất tiện, hơn nữa những án tử có khả năng nguy hiểm cho an nguy
quốc gia, có lẽ chỉ sai khác một tờ lệnh này mà sẽ mang đến hậu quả vô
cùng nghiêm trọng.
Triệu Giai gật gật đầu, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Ái khanh nói
có lý, lệnh kiểm soát này dường như lại quá mức rườm rà rồi.
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, không quy củ thì không thành quy tắc. Lệnh kiểm soát đều không phải là rườm rà, mà là hạn chế cơ cấu chấp pháp lấy công mưu tư, vi thần không phải nhằm vào Tư Pháp Viện, vi thần chỉ là
theo lập trường của dân chúng mà nhìn, bởi vì lệnh kiểm soát chính là
đại biểu cho ích lợi của dân chúng.
Triệu Giai cũng đau đầu, nói: - Việc này nếu không hãy để sau này lại bàn bạc tiếp, chúng ta hãy nói trước về chuyện dự luật bảo mật trước
đi.
Lý Cương nói: - Hoàng thượng, việc này vừa lúc liên lụy đến dự luật
bảo mật, xét thấy lệnh kiểm soát tồn tại, Tư Pháp Viện chúng ta sợ đầu
sợ đuôi, lại từ nói đó đến dự luật bảo mật này, nếu là vì lệnh kiểm
soát, mà làm cho pê-ni-xi-lin bị tiết lộ ra ngoài, như vậy sẽ tạo thành
tổn thất lớn.
Theo thái độ của Lý Cương đến xem, ông ta rõ ràng cho thấy không chịu chịu để yên, Lập Pháp Viện đã làm suy giảm quyền lợi của ông ta.
Mao Thư cãi: - Nhưng ích lợi của dân chúng không phải đại biểu cho
ích lợi của quốc gia sao? Thương tổn ích lợi của dân chúng, còn không
phải cũng chính là làm thương tổn ích lợi của quốc gia.
Triệu Giai rất là khó xử. y cũng không thể thiên vị một phương, vì
thế hướng Tần Cối dò hỏi: - Không biết Thiếu Tể đối với chuyện này thấy
thế nào?
Tần Cối nghĩ thầm rằng, Lập Pháp Viện chuyên môn nhằm vào lập pháp.
Sẽ không tạo thành phức tạp quá lớn cho chúng ta, nhưng là Tư Pháp Viện
các ngươi lại là người chấp pháp, nếu là các ngươi có quyền lực quá lớn, như vậy cuộc sống của chúng ta liền không dễ chịu lắm, vì thế nói: -
Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tán thành lời của Xu Mật Sứ và Mao viện
trưởng nói, trước kia phía trên Hình Bộ còn có Tam tỉnh, nhưng trường
hợp hiểu pháp luật mà phạm luật, nhiễu loạn dân chúng hãy còn vô số kể,
hiện tại Tư Pháp Viện độc lập đi ra, như vậy càng thêm nên có một ít hạn chế, bằng không mà nói, rất có thể sẽ xuất hiện hiện tượng càng nghiêm
trọng, đặc biệt đối với địa phương mà nói.
Trịnh Dật đồng dạng cũng nói như vậy.
Đạo lý kia rất đơn giản, lệnh kiểm soát có lợi cho bọn họ, bọn họ không có đạo lý cự tuyệt.
Lý Cương hừ nói: - Các ngươi là đứng nói chuyện không đau thắt lưng,
khi chúng ta chấp pháp, thường thường gặp phải tình huống đột phát, có
đôi khi thậm chí là chỉ mành treo chuông, nhưng chúng ta lại nhất định
phải đi Đại Lý Tự xin lệnh kiểm soát trước, đây không thể nghi ngờ là
làm trở ngại Tư Pháp Viện chúng ta chấp pháp.
Triệu Giai dứt khoát hướng về Lý Cương hỏi: - Vậy theo ý kiến của ái khanh thì nên làm như thế nào?
Lý Cương mặt dày nói: - Đem lệnh kiểm soát quy về Tư Pháp Viện.
Lý Kỳ lập tức nói: - Như vậy chẳng phải cũng giống như trước sao? Tương đương chính là huỷ bỏ lệnh kiểm soát.
Kỳ thật trước kia cũng có lệnh kiểm soát, chỉ có điều không gọi là
lệnh kiểm soát thôi, tương đương chính là nhân viên tư pháp cao nhất
trực tiếp ra lệnh, một đạo mệnh lệnh này cũng đồng đẳng với lệnh kiểm
soát hiện tại.
Tần Cối cũng lắc đầu nói: - Ta cũng hiểu được hành động này không ổn.
Lý Cương ngược lại rất trực tiếp, nói: - Kỳ thật vi thần vốn là muốn
đề nghị huỷ bỏ lệnh kiểm soát, chỉ vì lệnh kiểm soát là Lập Pháp Viện
thông qua, nếu nói rõ ràng huỷ bỏ, có thể sẽ khiến danh dự của Lập Pháp
Viện bị thương tổn, vì vậy mới đề nghị đem quyền xét duyệt lệnh kiểm
soát giao do Tư Pháp Viện, như vậy coi như là cho Lập Pháp Viện một câu
trả lời thỏa đáng.
Mao Thư nghe
vậy thì nổi giận, phun ngụm nước miếng nói: - Lập Pháp
Viện ta không cần cho Tư Pháp Viện các ngươi câu trả lời thỏa đáng nào
cả, các ngươi cũng không có quyền can thiệp vào Lập Pháp Viện chúng ta.
Lý Cương chính khí nghiêm nghị nói: - Nhưng lệnh kiểm soát quấy nhiễu vào việc Tư Pháp Viện ta giữ gìn ích lợi quốc gia.
Ở dưới quyền lực, mỗi người đều đã bại lộ một mặt chân thật nhất của
hắn, Lý Cương nghĩ thầm, chuyện gì ta cũng đều phải xin chỉ thị của Đại
Lý Tự, sao còn làm cái chức Tư Pháp Viện trưởng để làm chi? Sau này ta
còn có thể nói được cái gì nữa? Ta còn có uy tín gì để chấp pháp?
Nhưng Mao Thư đồng dạng cũng có lý do, đây cũng không phải ông ta
quyết định, mà là Lập Pháp ti thông qua, nếu hai trăm danh Lập Pháp ti
nhất trí thông qua, khẳng định như vậy còn có chỗ nên làm, dựa vào cái
gì chỉ một câu nói của Lý Cương ngươi liền bác bỏ, Lập Pháp Viện chúng
ta đây còn có giá trị gì để tồn tại, nói cho cùng Lý Cương ngươi vẫn là
tranh quyền lực về trong tay.
- Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi đừng cãi nữa, để trẫm ngẫm lại.
Triệu Giai bị bọn họ làm cho đầu cũng to ra, liên tục phẩy tay.
Lý Cương, Mao Thư lúc này mới câm mồm.
Tần Cối thấy nhị viện bọn họ công kích lẫn nhau, trong lòng thật là
cao hứng, như vậy cũng tốt, nếu như các ngươi quá đoàn kết, chúng ta sẽ
phải chịu tội đó.
Một lát sau, Triệu Giai đột nhiên nói: - Như vậy đi, lại từ trong Tư
Pháp viện thành lập một bộ phận mới, chuyên môn điều tra một vài đại án
nguy hại đến an toàn quốc gia, thuận tiện giám thị một vài buôn bán
thuộc về bí mật của Đại Tống ta, giữ gìn ích lợi quốc gia, nhưng căn cứ
vào pháp chế mà nói, nếu lệnh kiểm soát đã được thông qua, như vậy cũng
nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, nhưng trẫm sẽ cho Đại Lý
Tự một lần nữa sửa chữa xét duyệt nhằm vào bộ phận đặc biệt xin lệnh
kiểm soát này, mặt khác, một vài vụ án cực kỳ đặc biệt, Tư Pháp Viện
trưởng có thể vượt qua Đại Lý Tự trực tiếp hướng trẫm bẩm báo, do trẫm
đến quyết định.
Chủ ý này tốt! Lý Kỳ nói:
- Không biết Hoàng thượng đã nghĩ kỹ chưa, bộ phận có tên gọi là gì?
Triệu Giai nói: - Ngươi có đề nghị gì hay sao?
Lý Kỳ nói: - Nếu không liền gọi là cục An ninh Quốc gia?
Triệu Giai nghe được trong mắt sáng ngời, gật đầu nói: - Tên này hay, đơn giản sáng tỏ, liền kêu là cục An ninh Quốc gia.
Lý Cương ngay cả cơ hội há mồm cũng không có, mà ngay cả cái tên cũng được định ra rồi, thật là bi thảm a.
Sau khi từ ngự thư phòng đi ra, Lý Cương nổi giận đùng đùng rời đi.
- Ta thấy Lý Cương tuyệt sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua a!
Trịnh Dật nhìn bóng lưng Lý Cương đi xa, hướng tới bên người Lý Kỳ và Tần Cối nói.
Tần Cối khinh thường cười, nói: - Ba người chúng ta còn cần sợ ông ta sao.
Lý Kỳ oa một tiếng, nói: - Tần Thiếu Tể rất uy vũ a!
Tần Cối nói:
- Xu Mật Sứ nghĩ đi nơi nào thế, ý tứ của ta là ba người chúng ta
chấp pháp theo việc công, đi thẳng, ngồi thẳng, lấy đâu ra chuyện cần
kiêng kị Tư Pháp Viện bọn họ.
Lời này nói thật sự là quá hay!
Lý Kỳ và Trịnh Dật đồng thời gật gật đầu, lại tất cả đồng thanh: - Thiếu Tể nói có lý!