- Làm sao lấy chậm đánh nhanh, lấy bất biến ứng vạn biến?
Triệu Giai lập tức lên tiếng hỏi.
Việc này nói thì đơn giản, làm thì vô cùng khó khăn, dù sao thì chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không phải ngươi có thể đơn phương
quyết định.
Tông Trạch nói: - Đầu tiên chúng ta phải xác định mục tiêu, không thể được voi đòi tiên, không thể tham vọng viễn vông, không thể được một
tấc lại tiến một thước, làm đến thật sự cầu thị, nghiêm khắc chấp hành
theo mục tiêu đã định. Bây giờ bước đầu trong kế hoạch của chúng ta là
hoàn toàn chiếm lĩnh mười sáu châu Yến Vân, như vậy chúng ta nên đặt
toàn bộ tinh lực vào mặt này.
- Trước nay quân ta đều bị động chịu đòn, chú trọng phòng thủ, còn
quân Kim linh hoạt đa dạng, cứ như thế, quân ta càng thêm bị động. Nhưng lúc trước, chúng ta đều nghĩ phải phòng thủ thế nào, thật ra càng là
đối diện với đội quân có tính cơ động như quân Kim, chúng ta càng nên
chủ động công kích, trước tiên đoạt lại quyền chủ động, áp chế nhuệ khí
của chúng.
- Ai ai cũng biết, quân Kim mạnh về chuyện tiêu diệt kẻ địch trên
đường hành quân, bởi vì chiến mã của họ nhiều, mà chúng ta am hiểu công
kiên chiến và trận địa chiến, bởi vì hỏa khí của chúng ta mạnh. Nếu đụng nhau mà đánh, chúng ta không phải đối thủ của quân Kim, nhưng nếu đánh
trận địa chiến, quân Kim không phải đối thủ của quân ta, cho nên chúng
ta phải cố gắng đánh trận địa chiến với quân Kim.
Lý Kỳ cau mày nói: - Nhưng việc này chúng ta không thể quyết định được.
- Đây là chuyện chúng ta có thể quyết định.
Tông Trạch nói rất khí phách, lại nói: - Xu Mật Sứ đừng quên, mục
tiêu của chúng ta là chiếm lĩnh thành trì Vân Châu, Võ Châu, Tân Châu,
Quy Châu, Nho Châu, chứ không phải tiêu diệt quân Kim, chỉ cần chúng ta
xác định mục tiêu của mình, triển khai tiến công xung quanh từng thành
trì này, vậy thì chúng ta có thể bức quân Kim đánh trận địa chiến với
chúng ta.
Chủng Sư Trung nói: - Nếu theo lời của Tông Trị phủ, chúng ta phải
chia binh tiến công, đồng thời tiến công năm thành trì này, như vậy mới
có thể khiến quân Kim hết cách phân thân, không thể rút binh chạy ra
phía sau đánh úp chúng ta, chỉ có thể bị bức đánh trận địa chiến với
chúng ta.
Đây là chiến lược lấy không gian đổi lấy thời gian, hoàn toàn tương
phản với chiến lược mà trước kia quân Tống kháng Kim, chính là chủ động
tìm quân Kim các nơi quyết chiến, ta nở hoa đầy đất, phòng ngừa cứu
viện, đánh úp của ngươi, như vậy có thể hạn chế tốc độ của quân Kim.
Tông Trạch gật đầu nói: - Chính là như vậy.
Chiết Khả Cầu nói: - Nhưng đồng dạng chia binh cũng là đại kỵ của
binh gia, có thể bị kẻ địch tập trung binh lực đánh tan từng cái.
Tông Trạch nói: - Chia binh hay không, đầu tiên phải coi binh lực
song phương có ngang nhau hay không. Bây giờ quân ta có hai mươi vạn
tinh nhuệ, còn binh lực đối phương ở địa khu Yến Vân nhiều nhất chỉ có
bảy vạn binh mã. Cho dù là chia binh, chúng ta vẫn có thể bảo đảm mỗi
một đội quân có thể dư sức đối phó với đối phương. Ngược lại, nếu chúng
ta tập trung binh lực, ngược lại không tiện khống chế, không ai có thể
sắp xếp chính xác đại quân hai mươi vạn người được. Hơn nữa địa khu Yến
Vân, đặc biệt là sau núi, tuy nhiều đường núi, cũng không có chiến
trường đủ cho đại quân hai mươi vạn người của chúng ta tiến vào, quân
Kim chỉ cần dẫn ba bốn vạn binh mã vào là có thể dựa vào địa hình mà cân bằng sức chiến đấu với đại quân hai mươi vạn người của chúng ta, vậy
thì bọn họ có cơ hội phái binh lực còn lại đánh úp phía sau chúng ta,
việc này ngược lại càng nguy hiểm hơn.
Mấy câu này nói cho Chiết Khả Cầu tâm phục khẩu phục. Chiến trường
lớn như vậy, đại quân hai mươi vạn người của ngươi đặt hết lên một chiến trường, ít nhất ba phần tư nhân mã phía sau không thể phát huy tác
dụng, tức là chỉ bốn năm vạn binh mã đánh thôi. Hơn nữa đại quân hai
mươi vạn, ai có thể chỉ huy thống nhất đây, thể nào cũng loạn thành một
đám.
Lý Kỳ nói: - Nhưng nếu chia binh, thì ưu thế binh lực của chúng ta sẽ bị yếu đi không ít. Tuy có thể duy trì ưu thế binh lực, nhưng đối
phương có ngựa, tin rằng quân Kim cũng sẽ không tử thủ tường thành, bọn
họ vẫn sẽ chủ động xuất kích.
Tông Trạch mỉm cười, nói: - Kỵ binh quân Kim hung mãnh, không phải
thân thể máu thịt có thể ngăn chặn được, bộ binh quân ta thường bị kẻ
địch xông lên phá tan, cho nên mấy năm gần đây, quân khu bắc bộ và quân
khu tây bộ của chúng ta đã tạo ra lượng lớn chiến xa, tất cả lớn nhỏ có
đến bảy ngàn chiến xa, chúng ta có thể dựa vào chiến xa bày trận, làm
thành doanh lũy di động, ngăn cản xung phong của kẻ địch, tất cả chiến
đấu tiến hành quanh chiến xa, như vậy, trong quá trình chiến đấu, binh
sĩ sẽ không tìm không được mục tiêu, xe tiến thì người tiến, xe còn
người còn, xe mất người mất, tuyệt đối không thể lui lại.
Chiết Khả Tồn bổ sung: - Hoàng thượng, về chuyện thao luyện chiến xa, gần như năm nào chúng thần cũng không bỏ sót, chúng thần có đủ lòng tin có thể dựa vào chiến xa mà ngăn chặn xung kích của kẻ địch.
Triệu Giai mặc dù có xem qua về mặt này, nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhìn thấy chúng tướng sĩ nhất trí tôn sùng chiến xa, vì thế gật đầu nói: - Lấy xe ngăn ngựa đã có từ xưa, trẫm cũng cảm thấy có thể được, nhưng lúc nào thì xuất binh đây?
Tông Trạch duỗi tay ra nói: - Hoàng thượng, mời đến bên này.
Đoàn người đi vào bên phải nội đường, chỉ thấy có một cái giá gỗ dài
khoảng ba thước, rộng chừng một thước được kê sát tường, trên đó được
che bằng một tấm vải đen, Tông Trạch bước đến kéo tấm vải đen xuống.
Chỉ thấy trên giá gỗ có đặt một tấm gỗ, mà trên tấm gỗ lại đóng một
miếng vải, hóa ra đây là một bản đồ thêu hình địa khu Yến Vân, đường lớn đường nhỏ đều được ghi lại tỉ mỉ.
Tông Trạch cầm một khúc cây nhỏ dài, đầu tiên chỉ vào Vân Châu nói: - Hoàng thượng, căn cứ theo sự phân bố thế lực ở địa khu Yến Vân của quân Kim, Vân Châu gần chúng ta nhất, hơn nữa, vị trí địa lý của Vân Châu
cực kỳ quan trọng, do vậy nước Kim trú đóng ở đây ước chừng bốn vạn nhân mã. Còn Quy Châu, Nho Châu do gần với Cư Dung Quan, do vậy mỗi bên có
một vạn nhân mã trú đóng. Còn Tân Châu, Võ Châu phía sau lại nằm chính
giữa hai bên, do vậy cộng lại cũng có một vạn nhân mã. Nếu đánh bừa,
chúng ta cũng không sợ, có điều do chiến sự Tây Hạ đã bước vào giai đoạn đối đầu, nên đã cho chúng ta một cơ hội vô cùng tốt.
Lý Kỳ nói tiếp: - Hoàng thượng, bây giờ Tây Hạ đã điều hơn hai vạn
tinh nhuệ phía bắc Hoành Sơn đến dải núi Hạ Lan và Hoàng Hà. Phòng thủ
của địa khu Hà Sáo trống không, nếu Hoàn Nhan Tông Hàn xuất binh, chắc
chắn có thể thuận lợi tiến vào địa khu Hà Sáo. Nếu Hoàn Nhan Tông Hàn
không xuất binh, vậy thì Tây Hạ liền toàn lực phòng thủ tiền tuyến, cho
nên chúng thần cho rằng, Hoàn Nhan Tông Hàn vì diệt Tây Hạ, nhất định sẽ xuất binh.
Triệu Giai nói: - Các khanh muốn dụ dỗ Hoàn Nhan Tông Hàn xuất binh trước, sau đó thừa cơ đánh chiếm Vân Châu?
Tông Trạch gật đầu nói: - Chính
thế, chỉ cần Hoàn Nhan Tông Hàn dám
xuất binh xâm phạm Tây Hạ, thì chính là lúc chúng ta xuất binh. Nhưng
cùng lúc xuất binh Vân Châu, chúng ta nhất định phải đồng thời đoạt lấy
nơi này.
Nói rồi khúc cây trên tay ông ta chỉ vào một nơi viết Cổ Bắc Khẩu
trên bản đồ, nói: - Quân Kim tuy chỉ có bảy vạn bộ đội ở địa khu Yến
Vân, nhưng bọn họ có trọng binh trú đóng ở Bình Châu, phủ Đại Định, phủ
Hoàng Long. Một khi chúng ta xuất binh Vân Châu, Bình Châu chắc chắn sẽ
phái binh cứu viện trước nhất. Còn Cổ Bắc Khẩu này là con đường bọn
chúng chắc chắn phải đi. Nhắc đến cũng hổ thẹn, lúc trước khi vi thần
giao chiến với Hoàn Nhan Tông Vọng, đã từng muốn đoạt lấy Cổ Bắc Khẩu
trong một tiếng trống, nhưng đáng tiếc là bị phục binh gần đó của Hoàn
Nhan Tông Vọng đánh bại, chỉ có thể lui về Đàn Châu. Cổ Bắc Khẩu chính
là cửa lớn phía bắc, rơi vào tay địch rồi thì chung quy cũng là tai họa
ngầm của chúng ta. Quân Kim có thể tiến quân từ Cổ Bắc Khẩu bất cứ lúc
nào, cho nên, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đoạt được Cổ Bắc Khẩu
trước khi viện quân Bình Châu đến.
Đàn Châu Cổ Bắc Khẩu này chính là một dải Mật Vân Bắc Kinh đời sau.
Lưu Cách cau mày nói: - Vị trí địa lý Cổ Bắc Khẩu này cực kỳ quan
trọng, hơn nữa địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, quân Kim nhất định
dùng trọng binh canh gác, muốn đoạt lấy nơi này trước khi viện binh Bình Châu đến, theo ta thấy thì vô cùng khó khăn.
Hàn Thế Trung đột nhiên nói: - Ta có một kế có thể đoạt được Cổ Bắc Khẩu.
Tông Trạch vội dò hỏi: - Mời Hàn tướng quân nói.
Hàn Thế Trung nói: - Ta nghĩ Hoàn Nhan Tông Bật nhất định sẽ đích
thân dẫn binh đến cứu viện, như vậy Bình Châu nhất định trống rỗng,
chúng ta có thể xuất ra thủy quân tiến công Doanh Châu. Một khi Doanh
Châu thất thủ, vậy thì Bình Châu tràn ngập nguy cơ. Mà Bình Châu là đại
bản doanh của Hoàn Nhan Tông Vọng, lương thảo, chiến mã đều tích trữ ở
đó. Hoàn Nhan Tông Bật nhất định sẽ lựa chọn quay lại cứu viện, chỉ cần
bọn họ quay lại, chúng ta lập tức đưa thuyền rời đi, sẽ không tạo thành
tổn thất quá lớn, mà làm thế thì có thể tranh thủ không ít thời gian cho quân ta.
Tông Trạch nói: - Nhưng Hàn tướng quân có nắm chắc công phá được Doanh Châu?
Hàn Thế Trung cười tự tin nói: - Nếu Tông Tri phủ không tin, Hàn Ngũ
nguyện lập quân lệnh trạng trước mặt Hoàng thượng, nếu không thể công
phá Doanh Châu, Hàn Ngũ tự cắt đầu dâng lên.
Hàn Thế Trung vẫn luôn thống lĩnh thủy quân, thủ đoạn của y còn chưa
triển hiện ra, cho nên dù là Tông Trạch, hay là đám lão tướng Chủng Sư
Trung đều không rõ lắm lai lịch của Hàn Thế Trung. So ra, bọn họ càng
nguyện tin tưởng bọn Ngô Giới, Nhạc Phi, cho nên điều này khiến Hàn Thế
Trung rất khó chịu. Y cũng làm Thống Soái, nhưng vấn đề là từ lúc bắt
đầu y luôn thống lĩnh thủy quân, nơi duy nhất có thể dùng đến thủy quân
là chiến trường Nhật Bản, y chỉ làm một quan áp lương. Trận chiến này
còn không để y xuất lực, y thật sự sẽ buồn bực mà chết mất.
Nhưng Triệu Giai lại vô cùng thưởng thức Hàn Thế Trung, ha ha nói: -
Hàn tướng quân không cần như thế, trẫm nguyện ý đảm bảo cho khanh.
Việc này là tin tưởng thế nào nha.
Hàn Thế Trung vội vàng ôm quyền nói: - Hoàng thượng tin tưởng vi thần như vậy, vi thần tuyệt đối không dám phụ hoàng ân, cho dù liều cả tính
mạng của thần cũng phải công phá Doanh Châu.
Tông Trạch nghe Hoàng thượng nói thế, sao còn dám nói thêm cái gì,
tiếp tục nói: - Nếu có thể đoạt lấy Cổ Bắc Khẩu trước, phòng ngừa viện
quân Bình Châu nhập quan, thì chúng ta có thể toàn tâm đặt hết chú ý vào bốn châu sau núi.
Mười sáu châu Yến Vân chia thành hai khu vực theo Thái Hành Sơn,
trong đó bảy châu U, Kế, Doanh, Mạc, Trác, Đàn, Thuận là bảy châu trước
núi, còn lại chín châu Vân, Nho, Quy, Võ, Tân, Úy, Ứng, Hoàn Sóc, là
chín châu sau núi, mà quân Kim nắm giữ Vân, Nho Quy, Võ, Tân đều là sau
núi. Chính giữa hai bên ngăn cách bằng tường thành, Cư Dung Quan lại là
con đường tất yếu thông đến chín châu sau núi. Hiệp ước Vân Tang lúc
trước là lấy Cư Dung Quan làm ranh giới, nhưng đây không phải là thông
đạo duy nhất, còn có thể vòng qua Phi Hồ Khẩu phía dưới để qua. Phi Hồ
Khẩu tuy do quân Tống khống chế, nhưng nếu vòng qua Phi Hồ Khẩu thì phải vòng một đoạn đường rất dài.
- Địa thế Cư Dung Quan chật hẹp, hơn nữa từ trên cao nhìn xuống, dễ
thủ khó công. Nếu đánh ngay chính diện, e rằng có nhiều binh lực hơn nữa cũng khó đánh hạ. Nhưng nếu không lấy được Cư Dung Quan, quân khu bắc
bộ của chúng ta rất khó hội hợp với quân khu tây bộ tiến công bốn châu
sau núi.
Tông Trạch nói rồi lại chỉ phủ Yến Sơn, nói: - Trước tiên chúng ta có thể xuất ra một ít nhân mã từ phủ Yến Sơn, vờ như tiến công cửa bắc Cư
Dung Quan từ phía đông nam, kiềm chế binh lực Cư Dung Quan ở cửa bắc,
sau đó.
Ông ta lại chỉ sang Úy Châu, nói: - Từ Úy Châu xuất binh tiến công
Tân Châu, bức binh Quy Châu quay về cứu, lại bí mật phái một đội quân
vòng qua phòng thủ Tân Châu, phối hợp với bộ đội chủ lực Thuận Châu, hai mặt giáp công cửa nam Cư Dung Quan, từ đó đánh hạ Cư Dung Quan. Sau đó
quân khu bắc bộ của ta có thể thông qua Cư Dung Quan mà tiến công Quy
Châu và Nho Châu, còn quân khu tây bộ có thể chia binh phối hợp quân đội Úy Châu tiến công Võ Châu và Tân Châu. Chỉ cần phái bộ đội tương ứng
kiềm chế chủ lực Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu, chỉ cần chúng ta có thể
đánh hạ bốn châu Võ, Tân, Quy, Nho trước, vậy thì Vân Châu chính là cá
trong chậu.