"A ---!"
"A a ----!"
Quân Tống nhiều lần trắc trở, mới vọt tới được sườn núi, làm sao sẽ
dễ dàng buông tha cho cơ hội này, quơ đại đao, vô tình chém giết kẻ thù, không đến một khắc, liền phá tan đạo phòng tuyến thứ nhất trên sườn
núi.
Quan Thắng thấy đã phá tan được đường dốc, lập tức tự mình suất lĩnh năm nghìn quân đội còn lại, công tới.
Nơi này nguyên bản chỉ có hai ngàn binh lính trấn thủ, Đổng Tài cũng
là dựa vào một đạo triền núi bất ngờ này, mới chống đỡ được quân Tống
tiến công, nhưng hiện giờ triền núi đã bị quân Tống chiếm lĩnh, cho dù
quân Kim ngươi có thể đánh đi nữa, đối mặt được mấy lần với địch nhân
của mình, đánh giáp lá cà, đều phải tiêu hao chết ngươi, hơn nữa quân
Kim cố thủ trên núi, cũng đã mất đi ưu thế chiến mã.
- Tướng quân, địch nhân đã công tới rồi, chúng ta mau bỏ đi đi.
Một viên phó tướng bên cạnh Đổng Tài, thấy quân Tống liên tục không
ngừng dâng lên, biết chắc thủ không được rồi, vì thế khuyên Đổng Tài
nhanh nhanh chạy trốn.
Nhị Thái Tử không chê ta xuất thân là tướng đầu hàng, ngược lại coi
trọng ta như vậy, lệnh cho ta trấn thủ nơi này, nếu ta còn sống rời
khỏi, thì còn mặt mũi nào đi gặp nhị Thái Tử? Đổng Tài bắt đầu sinh ra ý nghĩ chết trận, không rên một tiếng, rút ra kiếm đeo bên người, liều
một kiếm đâm chết viên phó tướng này, tùy cơ hội hô to nói: - Các huynh
đệ, viện quân của tứ Thái Tử lập tức sẽ tới ngay rồi, kiên trì thêm một
hồi nữa, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta.
Nói xong, gã làm gương cho binh sĩ liền liền xông ra ngoài.
Khoan hãy nói, một câu nói kia của gã, tựa như rót vào trong lòng
quân Kim một châm cường tâm, nguyên bản quân Kim đang hấp hối, đột nhiên hồi quang phản chiếu, bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, không ngờ
giết lùi được quân Tống đang tiến lên lô cốt, song phương bắt đầu chơi
trò đánh giáp lá cà tàn khốc nhất.
Nhưng đây chẳng qua là một câu nói dối của gã mà thôi, chính bản thân gã cũng không biết viện quân bây giờ đang ở nơi nào?
Hơn nữa, châm cường tâm trước sau cũng chỉ có tác dụng với một chi đã chết trên thân người, chung quy vẫn trốn không thoát ông trời sắp đặt,
dưới sự tấn công mạnh mẽ của quân Tống, viện quân lại chậm chạp chưa
đến, rốt cục, hai ngàn thủ binh toàn quân bị diệt, Cổ Bắc Khẩu thất thủ.
Mà Đổng Tài cũng anh dũng hy sinh, tuy rằng gã là người Hán, tuy rằng gã là quan Liêu, tuy rằng gã từng một lần bị cho là phản đồ, nhưng lần
này, gã không giống như Quách Dược Sư, gặp mạnh thì phản bội, làm một
gia nô ba họ, mà chỉ dùng tính mạng của bản thân để báo đáp ơn tri ngộ
của Hoàn Nhan Tông Vọng. Cho dù Cổ Bắc Khẩu thất thủ rồi, nhưng gã vẫn
đáng giá được người Nữ Chân tôn trọng.
Sau khi chiếm lĩnh Cổ Bắc Khẩu, Quan Thắng, Lưu Kỹ không có nửa khắc
ngừng lại, khẩn trương mệnh lệnh binh lính củng cố phòng vệ quan khẩu
phía bắc, bởi vì khi Cổ Bắc Khẩu ở trong tay quân Kim, bọn họ chỉ chú
trọng phòng thủ phía nam, hiện giờ rơi vào trong tay quân Tống, đối
tượng phòng thủ chính là Kim quốc phương bắc, tất nhiên phải đem trọng
tâm phòng thủ chuyển dời đến phía bắc rồi, còn cả, viện quân đối phương
đang sắp đến nơi.
.....
.....
Bên kia Hoàn Nhan Tông Bật suất bộ về cứu viện, nhưng khi gã lĩnh
quân đi vào Doanh Châu, ngay cả một bóng dáng quân Tống cũng không nhìn
thấy. Những gì có thể nhìn thấy chỉ là một mảnh tường đổ, trước mắt
thương di, vô cùng thê lương, đặc biệt là cảng khẩu mà Thủy sư cùa gã
đang đồn trú. Tướng sĩ Nữ Chân gần như cũng đã không đành lòng nhìn tiếp nữa rồi, cực cực khổ khổ tạo ra Thủy sư, hiện giờ đã trở thành một mảnh than củi màu đen, trôi bồng bềnh trên biển, nhuộm đen trọn cả cái cảng
rồi.
Nhưng kỳ quái là, bố trí của bến tàu vẫn còn bảo tồn vô cùng hoàn thiện.
- Tứ Thái Tử, ngươi mau nhìn.
Đột nhiên, một gã đại tướng giơ tay chỉ về phía một cây gỗ đứng ở bên cạnh cảng khẩu.
Hoàn Nhan Tông Bật đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở phía trên của cây gỗ
đứng có treo một bức điều, trên bức điều đó viết mấy chữ to --- nếu như
ngươi không hủy đi, ta sẽ lại đến.
Thiết họa ngân câu a!
Hoàn Nhan Tông Bật nhìn thấy lời này, tức giận đến hai mắt sung huyết.
Bố trí phòng ngự xung quanh của Doanh Châu này, chứa ở trên tường
thành, đều gặp phải quân Tống hủy diệt phá hư, đập đập, đốt đốt, duy chỉ có bến tàu này lại vô cùng đầy đủ, ý tứ này liền quá rõ ràng rồi, cảng
này lợi cho Thủy sư quân Tống đổ bộ, là nguyên nhân Hàn Thế Trung không
phá hủy, chính là biết Hoàn Nhan
Tông Bật sẽ sợ y lại đến, cho dù y
không hủy đi, Hoàn Nhan Tông Bật cũng sẽ tự mình dỡ xuống cảng này, cần
gì phải lãng phí thời gian nữa cơ chứ.
Cho nên Hàn Thế Trung để lại lời này, nếu như ngươi không hủy đi cảng này, Thủy sư của ta nhất định sẽ lại đến đấy, về phần Thủy sư của
ngươi? Hừ, căn bản không cần cảng lớn như vậy.
Đây thật sự là con mẹ nó trắng trợn làm nhục a!
Hoàn Nhan Tông Bật lúc này chỉ muốn biết nơi này đến tột cùng xảy ra
chuyện gì, vì sao quân Tống có thể vượt qua các trạm canh gác trên đồi,
đột nhiên tới được đây.
Đáp án rất nhanh đã được công bố, đến từ một câu nói toạc ra huyền cơ trong đó của một gã tiểu đầu mục truyền tin Tam Sơn.
Lúc trước Kim quốc thành lập Thủy sư, Doanh Châu là đại bản doanh,
nhưng còn có một chi Thủy sư ở địa khu Tam Sơn, cũng chính là một vùng
Đại Liên Lâm Hải hiện tại, bởi vì địa khu Tam Sơn là đường phải qua từ
Lai Châu đi Cao Ly, Nhật Bản, có thể nói là Cổ Bắc Khẩu của Bột Hải, sở
dĩ Kim quốc dưới núi nhất trí cho rằng cướp lấy được eo biển Bột Hải,
nhất định ít nhất cũng đã chiếm một nửa, mà khi trước cướp đội tàu,
chính là thủy sư Tam Sơn làm.
Mà Hàn Thế Trung sau khi biết được việc này, cũng không nóng lòng đi
nghĩ cách cứu viện, mà vụng trộm phái người giả dạng làm ngư dân lạc
đường, tới gần hai đảo nhỏ mà thủy sư Tam Sơn đóng quân ở núi phụ cận,
sau lại đó lại lệnh cho hai đội thuyền tốc độ, nhờ gió to, lấy thế sét
đánh không kịp bưng tai công chiếm hai đảo nhỏ này, chẳng những đã giải
cứu được thương nhân, thuyền phu Đại Tống bị bắt, còn thu được hai ba
mươi chiến thuyền.
Bởi vì Thủy sư chủ yếu không phải do người Nữ Chân tạo thành, mà là
người Bột Hải và người Hán, thậm chí còn có người Cao Ly, mà Kim quốc
kiến quốc không lâu, bọn họ đối với Kim quốc không có quá nhiều cảm
tình, vừa thấy Thủy sư quân Tống đến đây, rất nhanh liền đầu hàng.
Hàn Thế Trung từ trong miệng tù binh biết được vị trí các trạm canh
gác trên đồi của Doanh Châu cùng với ám hiệu giữa bọn họ, lập tức phân
phó một chi đội tàu ở bên này tuần tra, phong tỏa tin tức, sau đó suất
lĩnh bộ đội chủ lực, thẳng Doanh Châu mà tiến.
Đây là khiếm khuyết của hai địa phương mà quân Kim đồn trú, bởi vì cổ đại thông tin không thuận tiện, huống chi là trên biển, đến một hồi
này, mất bao nhiêu ngày a! Trong khi giãy chết, quân Kim này ở trên biển chạy quân Tống sao nổi, cho nên Thủy sư Doanh Châu cũng không biết tình hình của Tam Sơn.
Hàn Thế Trung trước đó lại sai người điều khiển những con thuyền thu
được, cải trang thành thủy sư Tam Sơn, vào lúc chạng vạng tối đồng thời
tới gần đảo nhỏ phụ cận Doanh Châu, quân Kim trấn thủ tại mấy cái đảo
nhỏ kia, thấy đội thuyền của mình đến đây, dĩ nhiên là không có phòng
bị, vì thế bị quân Tống thần không biết quỷ không hay chiếm lĩnh những
trạm canh gác này. Hàn Thế Trung lại đem những con thuyền thu được này,
toàn bộ chất đầy thuốc nổ và cỏ cây, tiến quân về hướng đại bản doanh
Thủy sư Doanh Châu.
Thủy sư Doanh Châu mới đầu thấy là đội thuyền nhà mình đã trở lại,
hơn nữa vừa lúc là thời gian đổi gác, một chút hoài nghi cũng không có,
đến khi bọn họ phát hiện không đúng, hơn mười chiến thuyền loại nhỏ đồng thời giống như tên rời cung, xông về dừng lại ở cảng chiến thuyền, lúc
này tường chắn cũng đỡ không nổi. Nháy mắt liền thành một mảnh cháy rực.
Kể từ đó, Thủy sư Doanh Châu chưa kịp phát một mũi tên, liền toàn
quân bị diệt, Hàn Thế Trung thừa dịp loạn suất lĩnh Thủy sư đổ bộ.