- Quan quân y, tình hình cha ta thế nào?
Chiết Ngạn Dã thấy quan quân y đi ra, vội vàng tiếp đón.
Quan quân y lắc đầu nói: - Chiết tướng quân vốn dĩ thân trúng tên
độc, phải yên tâm tĩnh dưỡng mới ổn định nhất thời, nhưng Chiết tướng
quân không chịu nghe lời ta khuyên, cứ theo ý mình, làm cho thương thế
của ngài ấy ngày càng nghiêm trọng, e rằng
- E rằng cái gì?
Quan quân y lắc đầu thở dài, nói: - Nếu bây giờ đưa Chiết tướng quân
đến một nơi yên ắng để tịnh dưỡng, có lẽ có thể chống đỡ thêm một thời
gian. Nếu còn ở đây, qua vài ngày nữa, e rằng Quái Cửu Lang đến cũng hết cách xoay chuyển.
Chiết Ngạn Dã nghe thấy thì chấn kinh, thầm nghĩ, đừng nói là phụ
thân không chịu quay về, cho dù là chịu, quân Kim cũng chưa chắc đồng ý. Hơn nữa phụ thân là Thống Soái, nếu lâm trận bỏ đi, lòng quân tất tan
rã, nhưngnhưng ta biết rõ phụ thân ở lại đây sẽ nguy hiểm tính mạng, lại thờ ơ không lo, vậy ta chẳng phải là đứa con bất hiếu sao.
Từ xưa đến nay, trung hiếu lưỡng nan toàn nha!
Chiết Ngạn Dã cũng không biết làm sao mới phải, thế là triệu tập một số đại tướng đến thương lượng đối sách.
Nhưng thương lượng tới thương lượng lui, cũng không có cách nào, trừ
phi đại quân lui về bờ sông Tang Càn, nhưng đại quân vừa lui thì sĩ khí
chắc chắc tụt dốc thê thảm, bây giờ hai bên đã liều đến bước này, nếu ai lui thì người đó thua.
Tình hình chiến đấu khẩn cấp, Chiết Ngạn Dã chỉ có thể lâm trận tiếp
nhận ấn soái, tạm thay chức Thống Soái, bởi vì Chiết Khả Cầu đã hôn mê,
không thể dẫn quân tác chiến nữa. Bây giờ Chiết Ngạn Dã chỉ có thể cố
gắng hết sức hi vọng viện quân tới sớm. Thật ra y đã phái người đến phủ
Yến Sơn báo lại tình hình ở đây cho Triệu Giai biết, thỉnh cầu Triệu
Giai có thể phái binh đến cứu viện.
Biện pháp duy nhất bây giờ chính là sớm ngày công phá Vân Châu.
Cho nên Chiết Ngạn Dã dự định vừa sáng thì nhanh chóng tiến quân,
nhưng không ngờ, khi hơi sáng thì chủ lực quân Kim đã vây công lần nữa.
Tuy rằng hôm qua tìm hiểu không có bất cứ thu hoạch gì, nhưng quân
Kim cũng không thể lui được nữa. Bây giờ bọn họ chỉ có thể dốc toàn lực
ngăn cản quân Tống tiến lên, nhờ đó mà từ từ vây chết đội quân Tống này.
Huyện Hồn Nguyên.
Triệu Giai, Lý Kỳ, Tông Trạch dẫn hai vạn Cấm quân trung quân từ từ
đi đến. Giữa đường, bọn họ đã nhận được thư báo nguy của Chiết Ngạn Dã,
thế là nhanh chóng lên đường, đi suốt ngày đêm, rất nhanh đã chạy đến
huyện Hồn Nguyên.
Tông Trạch năm nay cũng coi như là liều cái mạng già, bởi vì ông ta
biết, lần này không thể trách Chiết Khả Cầu, chỉ có thể trách ông ta
không an bài thỏa đáng. Trước đó khi ông ta biết tin thì đã thỉnh tội
với Triệu Giai, tuy Triệu Giai không trách tội ông ta, nhưng biến cố này cũng khiến y vô cùng lo lắng, bởi vì đội xe này là vương bài của Đại
Tống, cũng là trụ cột, không thể ngã xuống nha!
Tướng phòng giữ huyện Hồn Nguyên tên là Vương Nha, cũng xuất thân Tây quân. Gã nói với Triệu Giai: - Bẩm báo Hoàng thượng, hôm qua thần thử
phái binh áp lương, nhưng mới ra đường sông thì bị quân Kim chặn lại
giữa đường rồi.
May mà Vương Nham thông minh, biết đại quân bị ngăn trở ở tiền
phương, lộ tuyến của tiếp viện hậu phương vô cùng nguy hiểm, lo lắng
quân Kim sẽ đến cướp lương thực, do vậy chỉ phái lượng nhỏ nhân mã thăm
dò áp tải lương thực lên tiền tuyến, quả nhiên, giữa đường có quân Kim
giết ra, cướp mất lương thực.
Triệu Giai vội hỏi: - Vậy phía bọn Chiết tướng quân còn chống đỡ được bao lâu?
Vẻ mặt Vương Nham buồn phiền nói: - Nếu còn không tiếp viện nữa, cho
dù là tiết kiệm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì chừng ba bốn ngày thôi.
Một tướng quân bên cạnh Lý Kỳ nói: - Nếu không có lương thực, lòng quân tất loạn, bọn Chiết tướng quân vô cùng nguy hiểm nha.
Người nói chính là Lưu Kỹ lập được công lao ở Cổ Bắc Khẩu. Bởi vì đã
chiếm được Cổ Bắc Khẩu rồi, trước núi coi như khá an toàn. Trương Thúc
Dạ nghe nói Triệu Giai muốn đến Vân Châu, vì thế liền phái Lưu Kỹ đi
theo Triệu Giai. Thứ nhất là thêm một tướng tài, Triệu Giai cũng an toàn hơn. Thứ hai Trương Thúc Dạ vô cùng yêu thích Lưu Kỹ, lần này thật ra
là biến tướng của việc tiến cử Lưu Kỹ với Triệu Giai.
Trong lòng Lưu Kỹ tự nhiên hiểu được, vô cùng cảm kích Trương Thúc Dạ có thể đề bạt y như thế.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Món này cũng không phải tính toán như thế. Trong quá trình giao chiến, chắc chắn sẽ có hao tổn binh lính, mà lương thực
dự bị mà chúng ta xuất ra là tính theo sức binh lính khi xuất binh, ta
phỏng chừng hẳn là có thể chống đỡ được bảy tám ngày.
Vương Nham vừa nghe thì liên tục gật đầu: - Xu Mật Sứ nói có lý.
Tông Trạch gật đầu nói: - Nhưng dù vậy, chúng ta vận chuyển lương
thực qua đó nhanh nhất cũng cần mấy ngày, cho nên chúng ta vẫn phải
nhanh chóng vận chuyển lương thực qua đó.
Lý Kỳ nói: - Nhưng chúng ta cũng không biết quân Kim mai phục ở đây
bao nhiêu người. Nếu không đánh lui đội quân Kim này, lương thảo của
chúng ta e rằng rất khó vận chuyển đến tiền tuyến. Hơn nữa quân Kim giỏi quấy nhiễu, bọn họ vừa đánh vừa lui, sử dụng phương pháp kéo dài, chỉ
cần kéo dài mấy ngày thì đại quân tiền phương vô cùng nguy hiểm.
Lưu Kỹ trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Ta có một kế, không biết có được hay không?
Hiện tại y vẫn vô cùng thấp kém, ngồi ở đây là Hoàng thượng, cho nên y đều góp ý vô cùng khiêm tốn, cũng không dám giống như trước mặt Trương
Thúc Dạ.
Triệu Giai vừa nghe, vội nói: - Mau nói đi.
Lưu Kỹ nói: - Chúng ta nhân đêm tối sắp xếp một đội binh mã lén lút
qua sông, mai phục gần đường lương thực, sau đó lại vờ như vận chuyển
lương thực ra tiền tuyến, dụ địch đến cướp, sau đó lại thừa dịp tiêu
diệt đội quân Kim này.
Tông Trạch gật đầu nói: - Kế này khả thi.
Lý Kỳ đột nhiên nói: - Thật ra chúng ta không cần phải lấy lương thực thật để dụ dỗ bọn họ. Nghe nói lương thực trong nước đã bắt đầu tăng
giá rồi, chúng ta phải tiết kiệm một chút. Thầm nghĩ, các ngươi không lo việc nhà, thật sự không biết củi gạo dầu muối đắt, thật là một đám bại
gia mà. Nếu đánh đến lúc sau, lương thực không đủ dùng thì đều đến tìm
quan hậu cần ta hỏi tội.
Triệu Giai thấy khóe môi Lý Kỳ nở nụ cười xấu xa, biết tên này lại có chủ ý tổn hại, vì thế nói: - Vậy ngươi cho rằng nên lấy gì dụ dỗ quân
Kim đây?
- Hỏa dược!
Lý Kỳ ha ha nói: - Quân Kim đã sớm thèm nhỏ dãi với hỏa dược của
chúng ta. Đại Tống chúng ta đường đường là quân tử chi quốc, cũng nên
cho bọn chúng một ít. Thật ra quân Kim chắc chắc bố trí do thám trên các con đường ở bờ đối diện, cho dù là ban đêm chúng ta lén lút qua sông,
cũng có thể bị phát hiện. Thay vì thế, sao chúng ta không trực tiếp bảo
người áp tải hỏa dược lên trước. Nếu quân địch tập kích, trước tiên lấy
yếu dụ địch, đợi khi quân địch tiếp cận xe lương thì thừa dịp châm hỏa
dược, sau đó lại giết về, nhất định có thể đánh quân Kim trở tay không
kịp.
Trong mắt Lưu Kỹ sáng ngời, nói: - Xu Mật Sứ thật sự cao kiến, Lưu Kỹ thụ giáo.
Lý Kỳ cười ha ha chỉ vào Lưu Kỹ, nói: - Lưu Kỹ, chưa được bao lâu thì đã biết nịnh nọt rồi. Là ngươi thông minh, nghĩ ra cách này, ta chẳng
qua chỉ là thêu hoa lên gấm, quan trọng là ta là quan hậu cần, các ngươi muốn dùng lương thảo dụ địch, vậy chẳng
phải là tăng thêm gánh nặng cho ta, đập bát cơm của ta sao.
Thật ra Lưu Kỹ không phải là lần đầu đối diện với Lý Kỳ, lúc trước
khi Lý Kỳ nhận chức Mã Soái đã từng gặp, chỉ là khi đó Lý Kỳ không nhận
ra y, có điều đối diện với sự trêu chọc của Lý Kỳ, y vẫn có chút không
chịu được, đỏ bừng cả mặt, nói: - Không dám, không dám, Xu Mật Sứ quá
lời rồi.
Tên này, thật sự hết thuốc chữa, bây giờ tình hình chiến đấu khẩn cấp mà hắn còn lòng dạ nói đùa. Triệu Giai câm nín, lại nói:
- Còn không phải gần mực thì đen sao.
Gần mực thì đen? Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Hoàng thượng lẽ nào không phải luôn coi vi thần như Ngụy Chinh của Đại Tống ta sao?
Tông Trạch vừa nghe thì phụt một tiếng, lại nhanh chóng ngậm miệng,
trong lòng chỉ nói, Kim Đao Trù Vương, quả thật là danh bất hư truyền
nha!
Lý Kỳ buồn bực nói: - Tông Tri phủ, chỉ cười không nói rất đả thương người khác nha!
- Xin lỗi, xin lỗi.
Tông Trạch liên tục nói lời xin lỗi.
Ngụy Chinh? Trẫm thấy là Lý Lâm Phủ còn được. Triệu Giai nói: - Được
rồi, được rồi, bây giờ chiến sự tiền tuyến nguy ngập, ngươi còn có tâm
tư nói những chuyện này sao. Các khanh nói coi phái ai đi thì thích hợp
nhất?
Lưu Kỹ rục rịch muốn đi.
Nhưng Lý Kỳ lại giành nói: - Loại chuyện giết người này thì phải giao cho chuyên gia.
- Chuyên gia?
Lý Kỳ không quay đầu, chỉ đưa tay chỉ ra sau.
Chỉ thấy một bóng dáng to lớn xấu hổ bước ra: - Mạt tướng nguyện đi.
Người này chính là Dương Tái Hưng.
Lưu Kỹ vừa nhỏm người chuẩn bị xin lệnh thấy thế, chỉ đành ngồi xuống.
Triệu Giai vừa thấy Dương Tái Hưng, mặt lộ vẻ mỉm cười, Dương Tái
Hưng chưa bao giờ làm cho y thất vọng, chém qua không ít đại tướng quân
Kim, nhưng y vẫn dò hỏi Tông Trạch: - Tông Tri phủ, ý của khanh thế nào?
Dù sao Tông Trạch cũng là Đại Nguyên Soái.
Thật ra Tông Trạch hơi nghiêng về Lưu Kỹ, bởi vì Lưu Kỹ có dũng có
mưu, mà Dương Tái Hưng hình như dũng lớn hơn mưu, nhưng đây là người Lý
Kỳ tiến cử, ông ta cũng không tiện nói gì, gật đầu nói: - Lão thần cũng
đồng ý.
Triệu Giai lập tức nói: - Vậy được, Tái Hưng, trẫm phái khanh xung phong, nhưng đừng để trẫm thất vọng.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Lý Kỳ nói với Dương Tái Hưng: - Cẩn thận một chút.
Dương Tái Hưng gật đầu nói: - Mạt tướng chắc chắn chuyển lời của Xu Mật Sứ cho kẻ địch.
Nói xong, gã liền lạnh lùng xoay người đi ra ngoài.
- Hả?
Lúc này đến lượt Lý Kỳ sửng sốt.
Triệu Giai khẽ động khóe miệng, lẩm bẩm nói: - Quả thật gần mực thì đen mà!
Cuồng ma sát nhân này, thật sự là quá ghê tởm, không biết nịnh bợ, ta không tính toán với ngươi, lại dám chế nhạo bản soái. Được, nếu đánh
thua thì coi ta thu thập ngươi thế nào. Lý Kỳ phản ứng lại, lập tức nổi
giận lôi đình, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ừ, không hổ là binh do chính tay ta dạy dỗ ra, luôn tự tin như thế, giống ta nha.
-!
- Lưu Kỹ, chờ một lát.
Vừa ra khỏi hậu đường, Lý Kỳ đột nhiên gọi Lưu Kỹ lại.
Lưu Kỹ vội vàng ôm quyền nói: - Xu Mật Sứ có gì chỉ bảo?
Lý Kỳ chỉ Lưu Kỹ cười nói:
- Có phải trong lòng ngươi oán giận ta tiến cử người của mình đi, mà
không để ngươi đi không. Dù sao thì mưu kế là ngươi nghĩ ra, nên để
ngươi đi.
Lưu Kỹ vội vàng nói: - Ty chức sao dám.
- Ít nhiều cũng có một chút chứ.
Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Có điều ngươi oán giận ta hay không, đối với ta mà nói không quan trọng. Nhưng ta muốn ngươi hiểu, thiên phú của mỗi người khác nhau, có người là sinh ra vì chiến trường, có người sinh ra làm soái tài trời sinh. Ngươi muốn làm một đại tướng xung phong
chiến đấu, hay là thống soái định ra chiến thuật trên sa bàn, ngươi nhất định phải nghĩ cho kỹ, xem coi mình thích hợp với hướng nào, sau đó lại cố gắng về mặt đó. Còn về công lao.
Hắn vỗ vai Lưu Kỹ nói: - Hoàng thượng tuệ nhãn như đuốc, nếu trận này thắng, chắc chắn ngươi vẫn có công đầu.
Nói xong, hắn rời đi.
Lưu Kỹ ngơ ngác nhìn bóng lưng Lý Kỳ rời đi, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng cụ thể là cái gì y lại không nói rõ được.
Ngày thứ hai, Dương Tái Hưng liền dẫn theo ba ngàn dũng sĩ áp giải một trăm xe lương đi về phía Vân Châu.
Dù sao thì Dương Tái Hưng đi theo bên cạnh Lý Kỳ đã nhiều năm, chỉ là trời sinh tính tình lạnh lùng, khả năng diễn luôn kém vô cùng, nhưng
lần này lại khác, trên đường y không ngừng thúc giục binh lính nhanh
chóng lên đường, thoạt nhìn thật sự giống đội cứu viện. Thật ra là, y
muốn nhanh chóng gặp được quân Kim, vì vậy mới nhanh chóng lên đường.
Nhưng đi cả ngày, lại không thấy bóng dáng kẻ địch. Trong lòng Dương
Tái Hưng bắt đầu lẩm bẩm, quân Kim rốt cuộc có tới không đây hả.
Y cũng thật nhịn hỏng rồi, thật sự là muốn đánh một trận sung sướng
thỏa thích mà, nhưng quân Kim thật không nể mặt, lại qua một ngày mà
không đến cướp lương, thật là lãng phí diễn xuất mà.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Dương Tái Hưng vừa tức vừa giận,
dùng sức ghim cự thương xuống đất, phát ra tiếng vang cực lớn. Cự thương này của y làm bằng sắt tinh khiết, binh lính bình thường căn bản không
vung lên được, cho dù là Nhạc Phi cũng không thích ứng được với thương
nặng như thế, chỉ có một mình Dương Tái Hưng cầm vừa tay, đuôi thương
trực tiếp ghim xuống đất. Những binh lính kia nhìn thấy mà toát mồ hôi
lạnh, lại thấy Dương Tái Hưng ảo não ôm đầu, dặn dò: - Dừng lại nghỉ
ngơi nửa canh giờ, ăn xong thì hành quân suốt đêm.
Ba nghìn dũng sĩ có thể xem như là thân binh của Dương Tái Hưng, biết được tính khí của Dương Tái Hưng, hành quân quả thật là không cần mạng
mà, vội vàng dừng lại ăn uống vệ sinh.
Nhưng khi vừa buông đại đao, bưng bát cơm lên thì từ hai bên hông, đột nhiên có hai đội quân giết ra.