Tông Trạch lại tập trung đám ngựa nhỏ, con la, lạc
đà dùng để kéo xe lại, an trí tại năm trăm chiếc chiến xa này. Điều ra
một ngàn binh lính dùng trường thương, hai ngàn bộ binh hạng nặng, một
ngàn cung thủ, trên mỗi chiếc chiến xa an bài tám người. An bài như vậy
cũng sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ xung phong của chiến xa, còn có ba
trăm chiếc chiến xa còn lại để làm quân dự bị, đề phòng bất cứ tình
huống nào tiến lên trợ giúp tiền phương.
Sau đó, Tông Trạch lại ra lệnh cho Dương Tái Hưng, Lưu Kỹ làm hai Tả
Hữu tiên phong. Mỗi người lĩnh bốn ngàn kỵ binh, bạo vệ hai bên trái
phải của chiến xa.
Mà Triệu Giai, Lý Kỳ thì làm trấn thủ trung quân, suất sĩnh đội chiến xa chủ lực đi theo Tông Trạch tiến quân.
Đại quân Tống triều được tăng thêm hào quang của Hoàng đế, khí thế vô biên hướng phía Vân Châu tiến bước.
Lúc Hoàn Nhan Xương biết được Hoàng đế Tống triều tự mình suất lĩnh
toàn bộ quân chủ lực tiến công, gã không dám chậm trễ, cũng tự mình suất lĩnh toàn bộ chủ lực tiến đến nghênh chiến.
Một hồi quyết chính, đã chính thức kéo ra tấm màn che.
Kèn vang lên.
Tông Trạch trên người mặc áo giáp, đứng tại trên chiến xa, rất có uy
phong, ra lệnh một tiếng, ba quân tướng sĩ lập tức nhằm về phía đối
phương.
Hoàn Nhan Xương cũng ra lệnh cho một vạn quân tinh nhuệ xông ra
nghênh chiến, đánh trận đến lúc này, so nhau chính là lực rắn chắc, hơn
nữa tại vùng bình nguyên rộng lớn này, ngươi cũng rất khó sử dụng được
âm mưu quỷ kế gì.
Vó ngựa giống như cuồng phong mưa rào đập xuống mặt đất, phát ra từng tiếng đát đát đát to lớn, con la, lạc đà lôi kéo chiến xa, bốc lên từng mảnh bùn đất cuồn cuộn, cũng không thua kém ngựa là bao nhiêu.
Mắt thấy hai bên chuẩn bị chạm nhau rồi, trận hình của quân Kim đột
nhiên tản ra hướng hai bên cánh, tấn công mạnh vào hai cánh của quân
Tống, còn trung gian được mở rộng ra thì có mấy ngàn bộ binh áo giáp
xông lên đón đầu nhằm vào chiến xa của quân Tống.
Mưa tên rào rào hạ xuống, Dương Tái Hưng, Lưu Kỹ đã sớm dự liệu được, nhưng tất cả mọi người đều là kỵ binh, ai sợ ai nào, y không chút sợ
hãi nghênh chiến, nhưng bàn về tài cưỡi ngựa bắn cung, quân Tống vẫn là
kém hơn một chút, tướng sĩ quân Kim sử dụng bản lĩnh xuất chúng, vừa
chiến đấu vừa bắn tên, không giao phong chính diện với quân Tống, dựa
vào sự thành thạo cung mã, bắn chết không ít quân Tống.
Tông Trạch thấy quân Kim không trực tiếp đối đầu với xa kỵ của quân
mình, mà là lựa chọn dùng bộ binh đến cản trở chiến xa của chính mình,
dùng kỵ binh đi quyết chiến với kỵ binh của quân ta, đám kỵ binh quân
Tống này cực kỳ có giá trị đấy, ngay lúc này có vai trò rất đặc biệt,
hơn nữa nhân số còn không nhiều bằng quân Kim, Tông Trạch lập tức huy
động chiến kỳ, chiến xa của quân Tống cũng mở rộng ra hai cánh, từ dọc
biến thành ngang, Dương Tái Hưng, Lưu Kỹ nhìn thấy vậy, lập tức suất
lĩnh kỵ binh rút về đoạn giữa, biến thành chiến xa bảo vệ hai cánh, kỵ
binh đi ở giữa.
Kể từ đó, những cung thủ trên chiến xa có thể dùng cường nỏ đánh trả
kẻ thù, cường nỏ có tầm bắn không kém gì quân Kim, ở trước đó, hai bên
cũng đã so đấu rất nhiều lần rồi, quân Tống còn lấy được ưu thế tuyệt
đối nữa.
Dưới sự yểm hộ của hai cánh đoàn xe, Tông Trạch lập tức hạ mệnh lệnh
khiến Lưu Kỹ suất lĩnh bốn ngàn kỵ binh phối hợp với phía trước rút quân bao vây tiễu trừ bộ binh của quân Kim ở phía trước.
Đây chính là lâm thời ứng biến, quân Kim hy vọng dùng bộ binh bám trụ chiến xa của quân Tống, để cho kỵ binh chủ động tiêu diệt kỵ binh quân
Tống, nhưng Tông Trạch sao có thể để bọn chúng đạt được mong muốn, lập
tức dùng chiến xa đi đối kháng với kỵ binh quân địch, dùng kỵ binh đi
tiến công bộ binh của quân Kim.
Hoàn Nhan Xương ở ngay phía trước nhìn cuộc chiến, thấy đối phương
tại dưới tình huống tốc độ nhanh vậy mà còn có thể bình tĩnh biến hóa xa trận, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, còn chưa đến mức cảm thấy e ngại.
Hai đại tướng ở hai cánh trái phải của quân Kim đều là hạng người
thiện chiến, thấy kỵ binh của quân Tống ở giữa, phía sau hư không, cũng
không đối kháng với xe binh của
quân Tống, lập tức đánh vu hồi đến phía
sau của xa trận, bởi vì phần giữa của xa trận chật hẹp, nên kỵ binh quân Tống rất khó xoay người lại được.
Tông Trạch vừa thấy quân Kim tính toán vòng ra phía sau, lập tức điều động đội chiến xa ở phía sau tập trung, từng đội bộ binh hạng nặng nhảy từ trên chiến xa xuống dưới, run run khôi giáp vang lên tiếng rắc rắc,
cùng chiến xa phối hợp bày ra phương trận, mặt sau trường thương san
sát, bộ xạ ẩn vào phía sau, bảo vệ vị trí hậu môn của chính mình. Tông
Trạch lại ra lệnh cho Dương Tái Hưng trước tiên lùi về phía sau phối hợp bộ binh tiêu diệt kẻ thù. Dương Tái Hưng tuân lệnh, sau đó lập tức suất lĩnh nhân mã của bản thân mình, thúc ngựa lao nhanh ra khỏi xa trận,
đầu tiên là chém giết không ít gips sĩ (Binh lính mặc áo giáp) của quân
Kim, rồi đột nhiên cấp tốc xoay người, chạy hướng về phía sau.
Quân Kim nhìn thấy đối phương mới có ít ỏi hơn ngàn bộ binh, tuyệt
đối cho rằng đây là một chỗ đột phá, lúc này mạnh mẽ tấn công đi qua.
- Rống ---!
Nhóm bộ binh thân mặc trọng giáp, đột nhiên phát ra một tiếng hô nặng nề, bụi mù bốc lên. Từ xa xa nhìn lại giống như là lù lù một tòa núi
kim giáp vậy.
Có câu là, phu chiến, dũng khí dã!
- Giết a ---!
Đợi đến trong khoảng gần một trăm bước, các dũng sĩ Nữ Chân giương cung lắp tên, dùng dày đặc mưa tên bắn về phía đối phương.
Phía trước thuẫn binh giơ cao lá chắn bằng thiết lên, đương đương đương, ngăn trở được hơn phân nửa số tên.
Sưu sưu sưu sưu!
Có câu là có qua mà không có lại là vô lễ, từ trong trận của quân
Tống có một trận mưa tên dày đặc từ chiến xa bắn ra, không cần nhìn cũng biết là Bạo vũ lê hoa tiễn. quân Kim khẩn trương phân tán, chỉ một
thoáng, phía sau đoàn xe tràn ngập sương khói, tiếng kêu thảm thiết
không dứt vang lên bên tai, nhưng đối với quân Kim, một lượt Bạo vũ lê
hoa tiễn này vẫn chưa gây ra được tổn thương đến căn bản của họ, mà Bạo
vũ lê hoa tiễn lại tạm thời không có cơ hội bắn ra đợt thứ hai.
- Giết ---!
Một ngàn dũng sĩ, tay cầm đao to búa lớn, nhân cơ hội che đậy. Giống như là dời non lấp biển, trận thế không thể cản lại được.
Tiếng ngựa hí, tiếng giáp sĩ điên cuồng gào thét, đương đương đương.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau, diễn tấu ra một chiến khúc rung động
đến tâm can, hai bên thảm thiết chém giết, không ngừng có người ngã vào
cũng máu đỏ tươi. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng mà
một ngàn binh sĩ mặc trọng giáp này, dựa vào chiến xa làm chắn. Kiên
cường ngăn chặn một đợt tấn công mãnh liệt của quân Kim.
- Giết a!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, đột nhiên có một đội kỹ binh mặc giáp đen tấn công cánh trái của quân Kim.
Trùng hợp chính là, đại tướng của cánh trái này chính là em trai ruột của Tốc Hổ - Tốc Mã, lần này quả thực là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ
mắt, thấy kẻ thù giết huynh vọt tới, tay gã cầm hai cây búa lớn lĩnh
quân nghênh chiến, hai tay bổ xuống, đập vào đầu của hai tên giáp sĩ.
Dương Tái Hưng cũng không kém là bao, cây thương lớn bay múa, vung qua chỗ nào, chỗ đó đều có người phải ngã xuống.