Một lát sau, tên sai nha nọ lại đi ra, nói với
những người đội khăn trắng này: - Được rồi, các ngươi đừng khóc nữa,
thẩm phán đại nhân đã đáp ứng triệu kiến các ngươi rồi.
- Đa tạ thẩm phán đại nhân, đa tạ thẩm phán đại nhân.
Những người này nghe xong, mới đình chỉ khóc hô, đứng dậy.
Trong lòng những người dân chúng vây xem đều vô cùng hiếu kỳ, thấy cửa mở ra, đều bắt đầu xô nhau vào bên trong.
- Làm gì hả.
Sai nha kia lập tức chắn lại trước mặt mọi người, quan uy mười phần
nói: - Nhìn cho rõ vào, nơi này chính là Đại Lý Tự, là nơi mà các ngươi
muốn vào là có thể vào được sao, bình thường làm gì thì đi làm đấy đi,
đừng có đứng ở chỗ này mù xem náo nhiệt.
Luật pháp cũng không có quy định, dân chúng có thể tùy ý đi vào quan sát thẩm án.
Người đàn ông trung niên kia đều đã bước qua cánh cửa rồi, đột nhiên
lại xoay người lại, chắp tay hướng những người vây xem xung quanh nói: - Các vị bà con xin hãy dừng bước, mời các vị thay ta làm chứng, nếu như
người một nhà của ta không có đi xa, thì kính xin bà con báo lại việc
này cho Tuần San Đại Tống Thời Đại.
Sai nha kia nghe thấy vậy, hóa ra Đại Lý Tự chúng ta là chỗ giết
người phóng hỏa ư, y nhịn không được cả giận nói: - Tên thôn phu ngươi
rất điêu ngoa, thẩm phán đại nhân của chúng ta đã đáp ứng gặp ngươi, sao ngươi còn nói thế nữa, thật sự là không biết tốt xấu.
Gã đàn ông kia vội nói: - Xin sai gia bớt giận, chỉ là người mà thảo
dân muốn cáo trạng không phải là người bình thường, thảo dân có chết
cũng không tiếc, chỉ sợ không thể giải oan cho nữ nhi của ta thôi.
Những dân chúng này vừa nghe thấy vậy, lập tức táo động, đương nhiên, nhiều hơn là tò mò, lời này nói ra làm cho người ta rất kinh hãi rồi.
- Chúng ta muốn đi vào cùng với vị đại thúc này.
- Việc này cũng không phải cơ mật gì, vì sao không thể công khai thẩm tra xử lý chứ.
- Đúng vậy a, chớ không phải là Đại Lý Tự của các người còn có chuyện không muốn để cho người khác biết chứ.
Đột nhiên, một ông lão mặc áo dài đi ra, cầm ra một lệnh bài hình chữ nhật, nói: - Vị quan gia này, ta chính là Lập pháp ti, vụ án này không
giống tầm thường, hơn nữa người bị hại dường như cũng sợ hãi, vì cam
đoan tính chất công chính của luật pháp, ta hy vọng Đại Lý Tự của các
ngươi có thể công khai thẩm tra xử lý vụ án này.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
Sai nha kia tiếp nhận lệnh bài nhìn qua, thật đúng là lệnh bài của
Lập Pháp Viện, nếu chỉ là vài tên dân chúng thì thôi, bọn họ cũng sẽ
không e ngại, nhưng người của Lập Pháp Viện đến đây, tình huống sẽ không lại giống với lúc trước, bởi vì Lập pháp ti có quyền lực dự thính, vì
thế nói: - Các ngươi chờ thêm một chút, chúng ta đi bẩm báo cho thẩm
phán đại nhân.
Lại một lát sau, sai nha này đi ra từ bên trong, nói rằng: - Các vị
bà con, thẩm phán đại nhân của chúng ta cho phép các ngươi được dự
thính, nhưng trước đó phải nói rõ, sau khi các ngươi đi vào thì không
được gây ồn ào, nếu không cũng đừng trách chúng ta không nói tình cảm.
Những dân chúng này đi theo một nhà lão hán kai đi vào bên trong,
nhưng mà bọn họ chỉ đi đến ngoại đường đã bị ngăn lại, chỉ có thể đứng
ngoài cửa quan khán, cho dù là Lập pháp ti cũng giống như vậy, trừ phi
có chỉ thị của Lập Pháp Viện, thì mới có thể thay mặt Lập Pháp Viện ngồi ở bên trong dự thính, bằng không thì cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài
thôi, nói thẳng ra là, Lập pháp ti kỳ thật chính là dân chúng, không thể xem như quan viên được, cho nên, bọn họ không thể được hưởng thụ đãi
ngộ của quan viên.
Chỉ thấy ngay phía trên ở nội đường ngồi một người, người này đúng là thẩm phán quan Triệu Chấp của Đại Lý Tự, kỳ thật y cũng vô cùng hiếu
kỳ, vì vậy mới thụ lý vụ án này.
- Thẩm phán đại nhân, kính xin ngài làm chủ cho thảo dân a!
Người nhà này vừa tiến vào bên trong, lại đồng loạt quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng khóc hô.
Triệu Chấp cầm lấy chùy gỗ gõ xuống, bịch một tiếng, nói: - Nếu như
các ngươi thực sự có điều gì oan khuất, bản quan tất nhiên sẽ làm chủ
cho các ngươi, tuy nhiên trước đo các ngươi phải nói rõ cho bản quan,
các ngươi là người phương nào, vì
sao lại tới đây cáo trạng?
Nguyên bản ngành chấp pháp ở triều Tống là dùng thước gõ, nhưng Tư
Pháp Viện đã dùng thước gõ rồi, nếu Đại Lý Tự ngươi cũng dùng thước gõ
nữa, vậy thì thật sự là không có cá tính riêng rồi, vì thế Lý Kỳ mới
mượn dùng chùy gỗ của đời sau, khiến cho Đại Lý Tự sử dụng chùy gỗ thay
cho thước gõ.
Người phụ nữ kia đã khóc không thành tiếng, vì thế, người đàn ông
trung niên kia nói: - Hồi bẩm thẩm phán đại nhân, thảo dân chúng là một
gã thợ đốn củi ở thôn Mai Lâm vùng ngoại ô đông thành, họ Bành tên là
Đại Thụ, thảo dân muốn cáo trạng tam công tử của Viện trưởng Tư Pháp
Viện, mưu sát con gái Bành Hoa Lôi của thảo dân.
Lời này vừa nói ra, tất cả đám người đều ồ lên.
Khó trách người đàn ông này không dám đi Tư Pháp Viện, hóa ra là ông
ta muốn cáo trạng công tử của Viện trưởng Tư Pháp Viện, việc này xác
thực không thể đi Tư Pháp Viện được, nếu không, không phải là tự tìm
đường chết sao.
Triệu Chấp cũng là cực kỳ hoảng sợ, liên tiếp đập chùy gỗ vài cái:
- Yên lặng, yên lặng. Đợi đến sau khi dân chúng trăm họ đều yên tĩnh
lại, mới lại hỏi: - Ngươi nói ngươi muốn cáo trạng tam công tử nhà Viện
trưởng Tư Pháp Viện sát hại con gái của ngươi?
Người phụ nữ kia đột nhiên khóc hô: - Hiện giờ thi cốt của con gái ta còn chưa lạnh, có thể giả bộ được sao, mong rằng thẩm phán đại nhân
giải oan cho nữ nhi của ta.
Triệu Chấp liếc nhìn cái cáng kia, lại nói: - Các ngươi chắc chắn
rằng tam công tử nhà Viện trưởng Tư Pháp Viện sát hại con gái của ngươi
như thế, vậy thì các ngươi có bằng chứng gì không?
Bành Đại Thụ lập tức nói: - Hồi bẩm thẩm phán đại nhân, con lớn nhất của thảo dân tận mắt nhìn thấy ạ.
Lúc này, một người trong số vừa rồi mới nâng cán đứng ra nói: - Thẩm
phán đại nhân, thảo dân Bành Lỗi chính là anh ruột của người chết, việc
này xảy ra vào ngày hôm trước, ngày đó sau giờ ngọ, tam muội của ta đi
vào trong rừng để hái rau dại, nhưng khi đêm đến, vẫn còn chưa thấy tam
muội về nhà, gia phụ gia mẫu đều vô cùng sốt ruột, vì thế để cho ta và
nhị đệ đi tìm trước, ta tìm ở phụ cận quanh thôn một hồi lâu, vẫn chưa
thấy được bóng người của tam muội, nhưng khi ta đi ngang qua một ngôi
miếu đổ nát, đột nhiên nhìn thấy một người vội vàng hấp tấp từ trong
miếu chạy ra, ta khẩn trương tiến lên, muốn hỏi xem người này có gặp qua tam muội của ta không, nhưng ta hô vài câu, người nọ lại không để ý
đến, trong lòng ta nảy sinh tò mò, đi vào trong miếu xem xem, phát hiện
ra tam muội của ta nằm ở bên trong, nhưng --- nhưng đã không còn thở,
hơn nữa --- hơn nữa còn là xiêm y không chỉnh ---.
Nói tới đây, y cũng không nhịn được rơi xuống những giọt lệ nóng.
Người phụ nữ kia lại khóc lớn lên:
- Hoa nhi của ta chết rất thảm a ---. Rồi bà lập tức ngất lịm đi.
- Mẹ!
Hai đứa con trai của bà ta vội vàng tiến lên ôm lấy mẹ mình.
Triệp chấp thấy vậy, vội vàng nói: - Nhanh chóng đi mời lang trung, mang người đàn bà này đi sang phòng bên nghỉ ngơi ngay.
- Tuân mệnh.
Lập tức có hai tên quan sai tiến lên, khiêng người phụ nữ kia mang đi.
Triệu Chấp lại hỏi Bành Lỗi: - Ngươi nói là lúc chạng vạng tối nhìn
đến một người vội vàng hấp tấp chạy từ trong ngôi miếu đổ nát ra đúng
không?
- Đúng vậy.
- Vậy ngươi có nhìn rõ được diện mạo của người này không?