Chiết Khả Tồn cũng mịt mù, suy nghĩ một lát, mới
nói: - Ngươi hãy phân phó binh lính vào thành trước, nhưng không nên vào nhiều quá, để tránh quấy rầy đến dân chúng, đợi sau khi gặp hai vị
tướng quân Trương, Lưu, rồi lại thương lượng bước tiếp theo nên làm thế
nào.
Trong chớp mắt, đã đoạt được một mảnh thổ địa lớn như vậy, thật sự là hạnh phúc tới quá mau, bọn họ đều có chút chân tay luống cuống, nhưng
không có đạo lý đặt đó mà không lấy nha, Chiết Khả Tồn cho là một mặt
chờ đợi Triệu Giai, sắp xếp của Tông Trạch, cùng lúc bắt đầu chia đi
những địa phương đã chiếm lĩnh này cùng với tiến công xung quanh quan
khẩu, vì sao những nơi này là yếu địa chiến lược, cũng bởi vì những châu thành này đều ở gần Trường Thành, đây là nguyên nhân chủ yếu Tông Trạch chia tiến công, chính là muốn nhanh chóng chiếm lĩnh Trường Thành, để
dễ dàng đóng cửa đánh chó.
Trấn Đại Tân, cũng chính là Tuyên Bình Bảo ở hậu thế, ở hậu thế là
phía chính đông của huyện Vạn Toàn, nối liền với Vũ Châu, ở hậu thế là
Bát Đạt Lĩnh nổi tiếng trên đời dưới chân Trường Thành, là chỗ giao giới của bốn tỉnh nội thành Kinh, Tấn, Ký, Mông, địa thế độc đáo, hơn nữa vô cùng hiểm yếu, là địa phương ở gần Trường Thành nhất, chính là quan
khẩu, đây kỳ thật cũng là yếu địa chiến lược, nhưng quân Tống ở phương
Bắc Yến Vân, còn chưa đánh tới này bờ tây bắc này, nơi đây vẫn còn do
quân Kim khống chế, ở nơi này đều có trọng binh canh gác, quan khẩu này
đồng dạng cũng là vô cùng trọng yếu, phải biết rằng Thành Cát Tư Hãn
chính là ở trong Dã Hồ Lĩnh này bao vây tiêu diệt bốn trăm ngàn đại quân quân Kim.
Nói đến các dòng sông trong Tuyên Bình Bảo này, có năm nhánh sông Sa
Hà lớn, theo thứ tự là Tẩy Mã Lâm Hà, Cổ Thành Hà, Điệu Sa Hà, Thành
Đông Hà, Thành Tây Hà, những con sông đó đều chảy từ tây hợp về hướng
đông của Đại Dương Hà, cũng chính bởi vì vậy, cho nên đất này thường
xuyên bị lũ lụt, cho nên về sau Liêu quốc ở tại điểm năm nhánh sông Sa
Hà này hội tụ thiết lập một con đê lớn, đê này cách Vũ Châu khoảng hơn
mười dặm, thậm chí có thể nói là ở ngay tại biên giới Vũ Châu.
Nhưng mà, lúc này ở trên đê đang tập trung một số lượng lớn người
đang di chuyển, nhìn từ đầu đến cuối, sợ là có đến vài ngàn, có mặc quân phục, cũng có mặc dân trang, một số tên cầm roi đang chỉ huy những dân
chúng ăn mặc mộc mạc này đào lấy bùn đất mà những dân chúng thì đang lấy bùn đất đắp lên trên đê, hiển nhiên là gia cố đê đập cho thêm cao, từ
độ cao của đê đập mà xem, bởi vì vài ngày rồi, phỏng chừng là sau khi
trời mưa không bao lâu thì đã bắt đầu khởi công, hiện tại đã gần làm
xong.
Ở trong một thôn làng bên cạnh đường sông, bên trong là cấm vệ sâm
nghiêm, đao thương sáng như tuyết, nguyên bản dân chúng đã đều đi đến
bên đường sông rồi, hiện tại ở nơi này chính là Bột Cực Liệt Hoàn Nhan
Tông Hàn của Kim quốc.
- Khởi bẩm Đô Thống, hai vị tướng quân Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô đã đến rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong, không nói một câu, liền đứng dậy đi ra
phía ngoài, đi tới cửa thôn, chỉ thấy một đại đội nhân mã đang đi về
hướng bên này, nhân mã đều là lấm lem bùn đất, áo giáp bị ngấm nước mưa
càng thêm nặng nề, cũng không biết có phải là rất lâu không gội đầu rồi
hay không, đầu tóc trong mưa cũng có thể nuôi cá rồi, thật là quá nặng,
mỗi người bọn họ đều cúi đầu, ngay cả chiến mã cũng đều là một bộ dáng
mệt mỏi.
- Thực không thể tin được đây là binh lính dưới trướng ta.
Hoàn Nhan Tông Hàn thở dài thật mạnh một hơi, có vẻ rất là thương
cảm, bởi vì trong tay mấy người bọn họ vốn là có ba vạn tinh nhuệ, nhưng hiện tại chỉ còn lại không tới một vạn, tuy rằng đội quân này chỉ có
một vạn người, nhưng bên trong còn có một ít dân binh mới nhập ngũ, nói
ngắn lại, chính là qua mấy trận đánh này, bọn họ đã tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
- Nậu Oản Ôn Đô, Di Thứ Bảo bái kiến Đô Thống.
Hai người cùng một đám tướng lĩnh từ xa xuống ngựa, sau đó đi bộ đến
trước mặt Hoàn Nhan Tông Hàn, quỳ một chân trên đất, giọng điệu vô cùng
kính cẩn.
Hoàn Nhan Tông Hàn thản nhiên
nói: - Tất cả đứng lên đi.
Di Thứ Bảo đứng dậy, nhưng đầu vẫn cúi xuống, nói: - Đô Thống, chúng
ta vô năng, làm nhục uy danh Đô Thống, kính xin Đô Thống trách phạt.
Nếu bọn họ liên tục thủ thắng, Hoàn Nhan Tông Hàn như thế nào lại để
cho bọn họ lui binh chứ, bọn họ khẳng định nghĩ đến Hoàn Nhan Tông Hàn
bảo bọn họ lui binh, chính là cảm thấy bọn họ đánh không lại quân Tống,
vì vậy, bọn họ đều cảm thấy thẹn đối với sự tín nhiệm của Hoàn Nhan Tông Hàn đối với bọn họ, đều ngượng ngùng tới gặp Hoàn Nhan Tông Hànm.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn thấy hai người này ngay cả tóc cũng đều bạc
trắng, nhớ tới năm xưa lúc tất cả mọi người đều tuổi còn trẻ, khi đó là
hăng hái bực nào, cũng không đành lòng mắng bọn họ, nhưng cuộc chiến này đánh thành kết quả như vậy, thực làm gã cũng không còn mặt mũi nào để
an ủi bọn họ, nói:
- Ta biết các ngươi vô năng, cho nên ta cũng không tính toán trách cứ các ngươi.
Lời này nói ra làm cho Nậu Oản Ôn Đô và Di Thứ Bảo lại càng không ngẩng đầu lên được.
Hoàn Nhan Tông Hàn liền đứng ở trước mặt bọn họ, nhìn bọn họ nửa ngày, mới nói: - Đều ngẩng đầu lên cho ta.
Một đám tướng sĩ đều nhìn trước nhìn sau, sau đó đều ngẩng đầu lên.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Hiện tại có trách mắng các ngươi, một chút
tác dụng đều không có, ta cũng lười phí khí lực này, những thứ ở trên
tay các ngươi, các ngươi hãy cầm về cho ta.
Di Thứ Bảo vội nói: - Đô Thống xin yên tâm, cho dù ta liều cả tính
mạng này, cũng nhất định sẽ tiêu diệt đám người Nam Man giảo hoạt.
Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói: - Không phải là người nam giảo hoạt, mà là các ngươi quá ngu xuẩn rồi.
Đám người Di Thứ Bảo càng xấu hổ không thôi.
Lúc này, Bạt Ly Tốc đột nhiên đi tới, nói: - Đô Thống, thuyền và
người đánh cá đều đã tìm tới rồi. Nói xong, gã cũng liếc mắt về phía đám người Di Thứ Bảo, thấy mỗi người bọn họ đều là bùn đất đầy mặt, cả
người vô cùng bẩn, muốn cười lại không dám cười, cố ý thay bọn họ giải
vây, nói: - Đô Thống, hay là để cho bọn họ rửa mặt trước đã, bộ dạng bọn họ như vậy quá là tổn hại đến hình tượng chiến sĩ Nữ Chân ta.
Gã là đệ đệ ruột Ngân Thuật Khả, cũng là người Hoàn Nhan Tông Hàn vô cùng tin cẩn, tất nhiên có quyền lên tiếng.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười, phất tay nói: - Các ngươi đi rửa mặt trước
đi, ôi, sớm biết các ngươi có cái bộ dạng đức hạnh này, ta cũng không
cần an bài người đi gia cố đê đập nữa, đem đống bùn trên người các ngươi đắp lên cũng đã đủ rồi.
Lời này vừa nói ra, tướng sĩ bên cạnh gã đều cúi đầu mỉm cười.
Đám người Di Thứ Bảo chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, khẩn trương chạy tới về đường sông.
- Đám người kia.
Hoàn Nhan Tông Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạt Ly Tốc nói: - Đô Thống đừng quá để ý, bọn họ phụng mệnh Đô Thống
trấn thủ Tân Châu và những nơi khác, tất nhiên không dám vi phạm, không
có mệnh lệnh của Đô Thống, bọn họ nào dám bỏ chạy, bọn họ đều là binh
lính dũng cảm nhất của Nữ Chân ta.
- Nếu không phải như thế, ta vẫn còn để cho bọn họ đứng ở chỗ này sao?
Hoàn Nhan Tông Hàn hừ một tiếng, nói: - Nhưng ta thường xuyên nói với bọn họ, trên chiến trường phải tùy cơ ứng biến, quá mức cứng nhắc, chỉ
sẽ làm mình bị hại chết.