Đêm đã khuya, trên thành chỉ thắp mấy cây đuốc lẻ tẻ, nhưng bốn phía đốt đuốc đều không có binh lính gác.
Ở một chỗ trong góc tối, hai binh lính nấp bên trong.
Một người nói: - Thời gian này thật sự là không phát qua, đến chỗ có ánh sáng cũng không thể đợi.
Một người phía sau khẽ nói: - Sáng? Hiện tại chúng ta giữ mạng quan
trọng hơn, ngươi có bản lĩnh đến phía dưới chỗ có đuốc đợi, ngươi cũng
không phải không biết quân Tống ban đêm tiến công đều là ném đá đến chỗ
có ánh sáng, cho nên quân sư mới sai chúng ta đợi ở chỗ không sáng này.
Gã vừa dứt lời, ở chỗ cách ba thước đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Hai người này sửng sốt, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng bọn họ
đều không nhìn thấy đối phương, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự sợ
hãi của đối phương.
- Quân Tống tiến công, quân Tống tiến công.
Hai người nhất thời hô to lên.
Trước giờ quân Tống đều là tập trung hỏa lực công kích những nơi có
ánh sáng. Vì vậy Cao Khánh Duệ sai binh lính buổi tối trốn ở nơi không
có ánh sáng, nhưng Lý Kỳ từ trước đến nay đã quỷ kế đa đoan, tối nay hắn lên núi tuần tra, phát hiện quân Kim đốt lửa này hết sức quái dị, là
túm năm tụm ba tập trung một chỗ, vì thế nhìn thấu tâm tư của đối
phương, lập tức sai người hướng tới chỗ không có ánh sáng oanh kích.
Quân Kim tưởng rằng quân Tống nhất định vẫn sẽ giống như bình thường, vì thế đều nấp ở chỗ tối ngủ say, nào biết rằng quân Tống lại theo một
con đường riêng mà đi, lập tức trên thành đại loạn, không ít binh lính
đã bị đập chết tươi.
Lại là một canh giờ liên tục oanh tạc, quân Tống mới đình chỉ tiến công.
Tuy rằng không lâu sau, nhưng trận oanh tạc không ngày không đêm này, khiến tướng sĩ quân Kim đều mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, gần như
mấy ngày này vốn không có được ngủ yên ổn, binh lính như thế, còn có thể thủ thắng?
- Phù... phù...!
Trong bóng đêm chỉ nghe hai tiếng thở dốc thật mạnh. Hai người này
chính là người trốn ở trong góc lúc nãy, chính trong một canh giờ ngắn
ngủn này, gã đã nhìn thấy hơn mười người huynh đệ bị nổ chết.
Xe bắn đá này của quân Tống đột nhiên không theo quy củ đến đây, khiến quân Kim chưa kịp dự liệu, tổn thất rất nặng.
Một người nói: - Huynh đệ, không thể tiếp tục như vậy được, quân Tống ném đá không ngày không đêm như vậy, chúng ta đến ngủ cũng bị nguy hiểm tính mạng, ta thấy nơi này là không ở nổi nữa.
Người còn lại nói: - Chuyện này còn cần ngươi nói, ta cũng biết nơi
này không ở nổi nữa, nếu có thể đi ta đã đi lâu rồi, nhưng bốn phía đều
là quân Tống chúng ta có thể đi đâu?
Người thứ nhất nói: - Vẫn có một nơi đi.
Một người phía nói: - Nơi nào?
Người thứ nhất hạ giọng nói: - Chính là đầu nhập vào quân Tống.
- Cái gì?
- Ai ôi, ngươi nhỏ giọng một chút a!
- Ngươi... ngươi muốn đầu nhập vào quân Tống.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn sao, ta thấy quân Kim vận số đã hết, lối thoát duy nhất chính là đầu nhập vào quân Tống.
- Nhưng đã lúc này rồi, quân Tống có thể nhận chúng ta sao?
- Chúng ta đều là người Hán, chúng ta cải tà quy chính, ta thấy quân
Tống sẽ tiếp nhận chúng ta, cho dù không tiếp nhận chúng ta, ta cũng
không thể ở lại nơi này nữa, ta đã quyết định đầu nhập vào quân Tống,
ngươi có đi hay không.
- Nếu có thể đi, sao ta lại không đi, nhưng mà chúng ta đi ra ngoài
từ chỗ này, đừng chưa ra khỏi cửa thành, đã bị bắt giữ rồi, hừ, với tính nết Đô Thống kia, ngươi cũng biết, nếu chẳng may biết chúng ta muốn đi
đầu nhập vào quân Tống, thì thế nào cũng sẽ đem chúng ta ra chém thành
trăm ngàn mảnh.
- Ngươi yên tâm, ta đã thăm dò một con đường có thể bí mật ra khỏi thành.
- Mau nói nghe xem.
- Ngươi không biết, mặc dù quân sư đã dùng đá ngăn chặn thủy môn,
nhưng bên cạnh đá lớn còn có một khe hở vừa vặn có thể lọt một người,
ngày kia nửa đêm không phải đến lượt chúng ta cùng nhau tuần tra sao,
đến lúc đó chúng ta lén xuống nước, theo thủy môn đi ra ngoài, ngươi yên tâm, cơ quan cạm bẫy ở nơi đó, chúng ta biết rõ ràng, chỉ bằng kỹ năng
bơi lội của huynh đệ ta, chớp mắt là rời xa cửa thành, sẽ không ai phát
giác đâu. Thế nào, muốn cùng đi hay không?
- Uhm... Được, hai huynh đệ chúng ta sẽ đánh cược một lần.
- Vậy được, nửa đêm hôm sau chúng ta chuẩn bị sẵn, canh bốn chúng ta sẽ lập tức
ra khỏi thành.
Quân Kim này chưa đợi được tin tức của viện quân, ngược lại quân Tống chờ được tin tức của Tây Hạ.
Ngô Giới, Ngô Lân đã đích thân dẫn đại quân chạy tới chiến trường Tây Hạ, chiến cuộc Tây Hạ đã lập tức phát sinh nghịch chuyển thật lớn, Tây
Hạ đã bắt đầu quy mô phản công, Hoàn Nhan Tông Vọng đã kề bên tuyệt
cảnh, bắt đầu triệt binh rồi.
Tin tức này vừa truyền đến Vân Châu, đám người Triệu Giai đều mừng rỡ không ngừng, chiến tranh là này từ Tây Hạ mà lên, cho nên Tây Hạ mới là chiến trường mấu chốt nhất, nếu quân Kim tiêu diệt Tây Hạ, như vậy đại
quân của bọn họ có thể trực tiếp vu hồi từ phía tây, như vậy là có thể
vượt qua phòng vệ của Yến Vân, cho nên mấu chốt hàng đầu của trận chiến
này không phải ở Yến Vân, mà là ở Tây Hạ, hiện tại quân Tống ở Tây Hạ đã đạt được thắng lợi toàn diện, mà viện quân của Vân Châu lại chậm chạp
không thấy bóng dáng, cuộc chiến tranh này đã tuyên cáo chuẩn bị kết
thúc rồi.
Hạ Châu.
Khi Chủng Sư Đạo đang cùng các tướng quân liên can thương lượng bao
vây tiêu diệt Hoàn Nhan Tông Vọng như thế nào, đột nhiên một tướng quân
bước nhanh đến: - Lão tướng quân, việc lớn không hay rồi, Hoàn Nhan Tông Vọng không đến địa khu Tịnh Biên, mà là hướng đến phía Tuy Châu chúng
ta.
Chủng Sư Đạo đột nhiên đứng dậy, trợn to hai mắt nói: - Điều này sao có thể?
Tướng quân kia nói: - Vốn dĩ mấy ngày trước đây tướng địch Lưu Ngạn
Tông tấn công mạnh địa khu Tịnh Biên chỉ là một sự ngụy trang, để cho
chúng ta tưởng rằng bọn họ là muốn phá vây từ nơi này tiến vào địa khu
Hà Sáo, nhưng đợi tới khi Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn đại quân đuổi tới, Lưu Ngạn Tông liền lập tức từ bỏ địa khu Tịnh Biên, chạy tới hội hợp cùng
Hoàn Nhan Tông Vọng, vượt qua Hoành Sơn, lựa chọn phá vây từ địa khu Tuy Châu của Đại Tống chúng ta.
Tuy Châu, Tịnh Biên, Hoành Sơn này chẳng khác gì là một hình tam
giác, Tịnh Biên ở phía tây địa khu Hoành Sơn, còn Tuy Châu ở phía đông
địa khu Hoành Sơn, trước kia Tuy Châu cũng là của Tây Hạ, chẳng qua là
trong năm Hi Ninh Tống triều chiếm lại, thuộc quản lý của phủ Diên An.
- Vượt qua Hoành Sơn?
Chủng Sư Đạo trừng mắt nhìn, lão vạn lần không ngờ Hoàn Nhan Tông
Vọng sẽ phá vây từ cảnh nội Đại Tống, mà... mà lão đã điều binh lực Phủ
Châu đến Hạ Châu rồi, Hoành Sơn một hệ phòng vệ hư không. Lại nói: - Vậy quân đội của Tây Hạ đâu? Bọn họ không phải ở phía sau truy kích sao?
Kỳ thật binh lực của Chủng Sư Đạo cũng không phải quá nhiều, hơn nữa
lão phải trấn thủ các lộ khẩu, cho nên lão chỉ yêu cầu binh lính có thể
chống đỡ nửa ngày, trong vòng nửa ngày, đại quân của Lý Định Biên sẽ
đuổi đến, tuy rằng Hoành Sơn phòng vệ hư không, nhưng địa thế khá hiểm
yếu, đây cũng là vì sao Chủng Sư Đạo không ngờ rằng Hoàn Nhan Tông Vọng
lựa chọn vượt qua Hoành Sơn, nhưng chỉ địa thế của nơi đó, kéo dài nửa
ngày tuyệt đối không có vấn đề, theo lý mà nói, đại quân của Lý Định
Biên hẳn là đuổi đến kịp.
Tướng quân kia nói: - Đại quân Tây Hạ đang trên đường truy kích, gặp
phải mai phục của quân Kim, truy kích bị ngăn trở, tuy rằng trước mắt đã tiêu diệt chi phục binh kia, chỉ sợ là không đuổi kịp rồi.
Chủng Sư Đạo ảo não thở dài, nói: - Lý Định Biên kia dầu gì cũng là
trải qua trăm trận chiến, sao lại không cẩn thận như vậy, tại trong thời điểm mấu chốt bậc này, mà phục binh của quân địch nhiều nhất cũng chỉ
hai, ba ngàn người, đại quân của gã mấy vạn lại bị hai, ba ngàn ngăn cản lại, đây...