Tống Tích vội vàng ăn cho xong rồi viện cớ rửa bát để đi vào bếp.
Nàng ôm ngực mình, không phải đã bị Triệu Minh Đức lây bệnh ngốc rồi đấy chứ? Nếu không, sao tim nàng lại đập nhanh tới vậy?
Tâm trạng của Bùi Tu Vân cũng không yên ả gì.
Chàng biết bản thân có tình cảm khác với Tống Tích nhưng trong lòng vẫn luôn giữ giới hạn.
Vậy mà hôm nay, tình cảm lại bộc phát để rồi vô thức nói lời đường mật thoáng qua với nàng.
Bàn tay siết chặt đôi đũa của Bùi Tu Vân có hơi run lên, chàng chậm rãi thở dài, đứng dậy đi vào làn sương.
Tống Tích không ngờ Bùi Tu Vân chẳng nói chẳng rằng đã rời đi.
Nhìn bàn ghế trống trơn, trong lòng Tống Tích tràn đầy mất mát.
Bên ngoài, mưa bụi mù mịt, gió lạnh táp vào mặt nàng, khiến lòng nàng như lạnh.
…
Hôm sau, Tống Tích tới học đường từ sớm.
Những tưởng nàng là học trò tới sớm nhất, không ngờ lại có một đám khách không mời mà tới còn sớm hơn nàng.
Mười mấy học trò của thôn Bạch Hạc xúm thành một bầy, la hét om sòm trước cổng chính học đường, “Thì ra thôn Vân Kiến các ngươi là đồ hèn nhát, tới thư khiêu chiến cũng không một ai dám nhận!”
Tống Tích ngẩng đầu nhìn lại, tức khắc vui vẻ.
Tên cầm đầu của bọn chúng, nàng rất quen mắt.
Năm trước cũng là tên Cao Trạch này dẫn người tới học đường của Bùi Tu Vân để kêu gào, nói cái gì muốn so tài.
Tuy Bùi Tu Vân lười phản ứng cậu ta nhưng đám học trò của chàng vẫn lén lút so tài ngâm thơ đối chữ với đám người Cao Trạch kéo tới một phen, làm cho bọn chúng thúi mặt ra về.
Thế mà Cao Trạch lại càng chiến càng hăng, năm nay vẫn dám tới đây kêu gào.
“Tống Tích…” Triệu Minh Đức cưỡi bò đứng sau nàng, gọi một tiếng.
Có lẽ cậu sợ chuyện hôm qua đã chọc giận nàng nên lúc này, ngữ điệu khi gọi nàng cực kỳ cẩn thận.
“À… ra là huynh.
Đi thôi!” Tống Tích lập tức kéo Triệu Minh Đức xuống khỏi lưng bò.
“Á!” Thiếu chút nữa là Triệu Minh Đức đầu sa xuống đất.
“Huynh có đi hay không hả?” Tống Tích thúc giục.
“Đi!” Triệu Minh Đức lấy lại thăng bằng rồi nhanh chóng chạy theo nàng.
Cậu búng tay một cái, ở góc đường không xa lập tức có một gã sai vặt chạy lại, dắt con bò của cậu đi.
Tống Tích liếc cậu, nghĩ thầm: Nhà giàu có khác, ra ngoài lúc nào cũng có người hầu đi theo.
Nàng không nghĩ nhiều, lập tức kéo Triệu Minh Đức đi vào màn mưa.
Mưa phùn dày đặc mà mỏng dính, nhẹ nhàng rơi xuống hai người.
Nước mưa táp đầy trên trán của Triệu Minh Đức, hơi dừng lại theo hàng mày thanh tú của cậu.
Trước tầm mắt mơ hồ, bóng hình mảnh mai của Tống Tích cũng trở nên mông lung mờ ảo.
Thời điểm hai người về tới học đường, đám học trò của thôn Vân Kiến và thôn Bạch Hạc đang giằng