Năm nào Triệu gia cũng cấp tiền cho thôn xây thuyền, sau khi cuộc đua thuyền thường niên kết thúc thì trả về bến tàu của Triệu gia.
Triệu Minh Đức hạ lệnh cho người làm, buổi chiều, nhóm người làm dẫn chiếc thuyền rồng dùng để đua năm trước đến bờ liễu cạnh hồ Đông.
Mặc kệ người đang bị thương, Triệu Minh Đức chẳng hề nghe theo sự khuyên ngăn của đám người làm, dẫn Tống Tích đi thẳng ra cổng.
Cậu ngồi trên lưng trâu, Tống Tích dắt đầu trâu, hình ảnh này thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hai người chậm chạp đi tới bờ liễu, nơi đó thật sự có một chiếc thuyền rồng khổng lồ neo đậu.
Thân thuyền sơn màu lam, trên đầu rồng có cặp sừng cao ngất, chiếc mồm lớn như thể sẽ phun ra lửa bất kỳ lúc nào.
Đôi mắt của Tống Tích liền sáng lên.
“Mấy ngày nay ta có nhờ thợ sơn lại thuyền rồi.” Tuy Triệu Minh Đức rất cẩn thận trèo xuống lưng trâu nhưng vẫn đụng tới miệng vết thương, cậu không khỏi đau xuýt xoa.
“Huynh đừng xuống thì hơn.” Tống Tích vội quay người, đỡ cậu.
“Ta muốn lên thuyền xem một lát.” Cậu lảo đảo đi về phía trước.
“Được rồi, thế huynh đi chậm chậm thôi.” Tống Tích lo lắng nói.
Triệu Minh Đức quay mặt đi, một rạng mây đỏ thoáng qua khuôn mặt nhợt nhạt.
Cậu vươn cánh tay dài, đặt lên vai của Tống Tích, “Đi thôi.”
Hai người chật vật lắm mới đến được bờ hồ, Tống Tích nhảy lên thuyền trước.
Triệu Minh Đức hít sâu một hơi rồi cũng nhảy lên, nhưng cơ thể của cậu không được linh hoạt như ngày thường.
Thấy cậu sắp ngã sang một bên, Tống Tích vội vươn tay kéo lại.
Trán của nàng va phải cằm của Triệu Minh Đức, khiến hai người loạng choạng lùi về sau một bước.
Tống Tích đỡ trán, không quên hỏi: “Huynh có sao không?”
Còn Triệu Minh Đức thì ôm trán, mặt mày nhăn tít.
“Không sao…” Cậu cắn răng đáp.
“Hay là… huynh bám vào tay của ta đi.” Tống Tích đưa tay ra.
Triệu Minh Đức nhìn một lát, do dự nắm tay nàng.
Khoảnh khắc bàn tay ấm áp của cậu chạm vào, Tống Tích đột nhiên nắm chặt.
Những ngón tay sạch sẽ và thon gầy hơi bao lấy bàn tay mũm mĩm của nàng, còn đầu ngón tay thì yên vị trong lòng bàn tay của Tống Tích.
Tống Tích chậm rãi đi về phía trước, còn Triệu Minh Đức ở đằng sau thì chậm chạp đi theo.
“Chỗ ngồi ở đây phải sửa lại một chút,” Triệu Minh Đức lẩm bẩm: “Chúng ta không cần nhiều chỗ ngồi như vậy, để xem tổng cộng có bao nhiêu người tham gia đua thuyền trước rồi thu xếp cho thoả đáng.”
“Chỗ này phải lắp thêm vài mái chèo nhỏ mới được, dù sao cũng có vài người không tương đồng về thể lực.”
Đi tới đầu thuyền, Triệu Minh Đức nhìn chằm chằm cái trống, “Trống lớn thế này chắc ai