Đêm thật tối, không gió không trăng, chỉ có mưa phùn giăng kín bầu trời.
Bùi Tu Vân ngồi uống rượu dưới mái hiên.
Ngày thường, chàng chỉ uống vài ly, thế mà hôm nay lại uống khá nhiều.
Đã mấy hôm rồi chàng cứ mãi trằn trọc, cả đêm không ngủ được.
Từ sau khi biết mình có tình cảm khác với Tống Tích, chàng suy nghĩ rất nhiều.
Mà nghĩ càng nhiều thì nỗi lòng càng loạn.
“Tiên sinh!” Tống Tích gõ cửa “ầm ầm” như muốn thể hiện sức mạnh vô hạn của mình vậy.
Bùi Tu Vân đặt ly rượu xuống, đứng dậy mở cửa, nhưng còn chưa thấy người đâu thì mùi rượu đã xộc vào mũi chàng.
“Tiên sinh…” Tống Tích ôm eo Bùi Tu Vân, dáng vẻ nhếch nhác, nói: “Con đến rồi.”
Bùi Tu Vân đóng cửa lại, cúi đầu dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, trong mắt hiện ra sự bắt bẻ, “Đúng là đến rồi, nhưng lại say khướt mà đến.”
“Say chẳng sao đâu ạ.
Tiên sinh muốn nói gì với con thế? Con sẽ cẩn thận lắng nghe.” Nàng xoa xoa tai, nói cười toe toét.
“Vậy hãy nghe cho kĩ, kiếp này ta chỉ nói một lần thôi.
Sau này không được nghe nữa thì đừng cảm thấy tiếc nuối.” Bùi Tu Vân cúi người, đôi môi hơi lạnh cọ lên vành tai của nàng.
“Không tiếc nuối ạ.” Bên tai vừa nhột vừa ngứa, nàng cười đáp.
“Trước đây, vi sư định xem đoá mai là vợ, xem hạc là con để sống xong kiếp này.
Tất thảy trên thế gian hễ có cầu ắt khổ, vô dục vô cầu [1] mới có thể sống một đời thoải mái.” Có lẽ, giọng nói hôm nay của chàng đã vì say rượu mà trở nên trầm thấp quyến rũ.
“Thế nhưng lại có một người phải đảo lộn cuộc sống của ta cho bằng được.
Người đó chẳng hề tôn sư trọng đạo [2], lấy sự ngây thơ đơn thuần làm bia đỡ, để rồi thi thoảng lại đến trêu chọc ta.
Mấy ngày nay, vi sư đã suy nghĩ kỹ rồi, ta rất muốn hỏi người đó xem, liệu người đó đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận hậu quả khi trêu chọc ta chưa?” Môi chàng ươn ướt như mưa xuân, cọ lấy vành tai của nàng.
Tống Tích mơ mơ màng màng nghe thấy, nhưng vì say rượu nên phản ứng hơi chậm, “Ai mà to gan thế ạ?”
“Tống Tích, trên đời này còn ai gan to bằng trời như thế nữa sao…” Chàng mềm giọng bảo, hơi thở ấm nóng như muốn thiêu đốt tai nàng.
“Hoá ra là con…” Tống Tích thở phào nhẹ nhõm, cái tay không chịu ngồi yên, luồn vào cổ áo của chàng.
Bùi Tu Vân đè bàn tay lộn xộn của nàng lại, lạnh lùng nói: “Muội biết ta là người như thế nào không? Muội thật sự dám xằng bậy như thế sao?”
“Người là tiên sinh, người là tiên sinh đối xử tốt với Tống Tích nhất.” Lòng bàn tay nóng rực của Tống Tích áp vào cần cổ trắng nõn của chàng, lẩm bẩm nói.
Cơ thể của tiên sinh mát thật, cảm giác khi sờ giống như một miếng ngọc lạnh ấy, rất thoải mái.
“Tống Tích, muội nghe kĩ cho ta.
Ta không phải nam nhân khác mà chọn bừa một nữ tử để chung sống cả đời.
Mong muốn lớn nhất