Sau mấy ngày mưa liên tục, rốt cuộc cũng trời quang mây tạnh.
Mấy ngày tiếp theo, trời có mây, mang theo hơi nóng của tiết trời.
Trên những nhánh lá là những tiếng ve thảm thiết bởi cái oi bức, không gió không ẩm này.
Sau khi tan học, Tống Tích vội về nhà, tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người.
Nơi mái hiên phía Tây nhà, Tống Tích nhấc một cái ghế đẩu bằng gỗ ra, ngồi dưới ánh hoàng hôn để hong mái tóc ướt.
Hôm nay, cha nàng lại lên trấn rồi, sẽ không về nhà cho đến sáng mai.
Màn đêm buông xuống, Tống Tích đang mơ màng sắp ngủ bởi làn gió ấm thì bỗng, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đánh thức nàng dậy.
Tống Tích mở cửa ra, nhìn thấy một người ăn vận y phục màu lục.
“Tiên sinh ạ?” Tống Tích dụi mắt, phát hiện mái tóc của Bùi Tu Vân vẫn còn hơi ẩm, ống tay áo rộng thùng thình toả ra hương bồ kết thoang thoảng.
“Trước đây ta từng đồng ý đi ngắm sao cùng muội, thế hôm nay muội có rảnh hay chăng?” Ngón tay của chàng giấu trong vạt áo, khuôn mặt có hơi mất tự nhiên.
“Có chứ ạ, rất rảnh luôn!” Tống Tích ôm chầm lấy cánh tay của chàng, thuận tay đóng cửa nhà lại.
Bùi Tu Vân gỡ tay nàng, sau đó siết chặt bàn tay nhỏ, lòng bàn tay hơi lạnh của chàng nhẹ nhàng bao bọc tay của Tống Tích.
Trên đường đi, họ gặp không ít thôn dân.
“Tiên… tiên sinh, họ đều thấy kìa.” Có vài khuôn mặt khá quen, e là ngày mai tin đồn sẽ lan khắp thôn mất.
Tống Tích lén vỗ bàn tay của chàng, ra hiệu chàng buông ra.
“Ngày mai, đích thân ta sẽ đến nhà muội để cầu hôn.” Bùi Tu Vân ngược lại siết chặt tay nàng, đến mức khớp xương cũng nổi lên vân trắng.
Tống Tích ngẩng đầu nhìn chàng, đồng tử trong veo, khoé môi không khỏi mỉm cười.
“Ngày mai chúng ta đính hôn trước, khi nào hoa quế về thành [1], chúng ta sẽ thành thân.”
Giọng nói của chàng trong trẻo lành lạnh như thắp lên ngọn lửa trong lòng Tống Tích.
Ngọn lửa ấy lan khắp thảo nguyên, nóng rựa cả trái tim.
“Tống Tích.” Bùi Tu Vân khẽ gọi nàng.
“Dạ?” Dưới ánh trăng thuần khiết, nàng nhìn thấy khuôn cằm của chàng, đẹp như một cánh cung cong.
“Ta làm việc luôn thuận theo lẽ tự nhiên, còn muội chính là lẽ tự nhiên mà ta theo đuổi.”
“Dả?” Tống Tích lâm vào bối rối, lúc nào tiên sinh cũng nói mấy câu đầy ẩn ý khiến nàng đoán không ra.
“Cho nên, nếu đêm nay xảy ra bất cứ chuyện gì đều do tự muội tìm lấy.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra ạ?” Tống Tích tò mò hỏi.
“Một chuyện khiến muội suốt đời không quên, cũng không bao giờ hối hận.” Dưới ánh trăng thanh, Bùi Tu Vân dắt tay nàng, bước chậm lên núi.
Giữa đường, Bùi Tu Vân nghỉ chân rất nhiều lần.
Thời điểm lên đến đỉnh núi, trăng đã neo giữa trời.
Thiên Hà sáng soi, ánh trăng nhỏ giọt, lạnh lẽo chiếu rọi thôn làng yên ả.
Đêm khuya thanh vắng, vô số đom đóm màu xanh bay múa trên đồng, đẹp tựa mưa sao.
Tống Tích yên lặng đi trên bãi cỏ.
Nàng nhảy ra phía trước nhưng bị một luồng sáng chói làm cho giật mình.
Những đốm sáng màu lục nhỏ bé lan toả trong không trung, sau đó dần tụ lại, nhảy nhót xung quanh nàng.
Bùi Tu Vân đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy đầu vai, cùng