Tống Tích không nói nữa.
Sau khi nàng ngừng ầm ĩ, Bùi Tu Vân mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Chỉ lần này thôi…” Chàng khẽ nói, cũng không biết là đang nói cho nàng nghe hay đang tự an ủi mình.
“Tiên sinh, người còn lạnh không?” Tống Tích khẽ hỏi.
“Không lạnh.” Chàng xoay người sang, một tay ôm lấy sống lưng Tống Tích, cằm gác trên đỉnh đầu của nàng.
Tống Tích vùi mặt vào ngực chàng, ngửi thấy mùi hoa lan thanh mát trên người chàng, hơi thở dần ổn định lại.
Cánh tay của Bùi Tu Vân càng ôm càng chặt, tựa như muốn khảm nàng vào sâu trong xương tủy.
Mồ hôi trên trán chàng ngày càng nhiều, mà sắc đỏ trên mặt thì dần tan đi.
Một canh giờ [1] sau, Bùi Tu Vân ngồi dậy, đầu nhễ nhại mồ hôi.
Một bên đầu gối của chàng cong lên, cánh tay dài đặt trên đầu gối, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối.
“Người đỡ hơn chưa ạ?” Tống Tích từ trên giường bò dậy, nửa quỳ trước mặt chàng, hỏi.
“Ừm.” Bùi Tu Vân nhẹ gật đầu.
Cả người đổ mồ hôi nhễ nhại đã khiến cơn sốt giảm bớt.
“Vậy thì tốt quá!” Tống Tích ôm lấy cánh tay của Bùi Tu Vân, vui mừng cọ cọ mấy cái.
“Nếu ta khoẻ rồi thì con lại phải làm bài tập đấy.” Giọng nói của Bùi Tu Vân có hơi khàn.
“Làm thì làm thôi.
Nếu làm một trăm bài tập có thể bảo vệ tiên sinh khoẻ mạnh thì bây giờ con làm luôn!” Tống Tích tựa đầu lên vai Bùi Tu Vân, vô sỉ dính lấy chàng.
“Con trông vậy mà cũng có tâm nhỉ.” Bùi Tu Vân nhấc tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc đen vì dính mồ hôi mà bết vào trán của nàng.
Đáy lòng chợt xuất hiện lời dặn dò của Tống Kiêu, chàng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Nàng là một đứa trẻ không được cha mẹ quan tâm dạy dỗ, cho nên mới dính lấy chàng như vậy.
“Trên đời này ngoại trừ cha mẹ thì tiên sinh là người đối xử tốt với con nhất.” Tống Tích khẽ nói.
Tay của Bùi Tu Vân khựng lại, đầu ngón tay lướt qua trán nàng, giọng nói của chàng cũng lạnh đi trông thấy, “Còn nhớ ta đã nói gì với con không?”
Tống Tích sững sờ, ngón tay xoắn xoắn vạt áo, đáp: “Nhớ, tiên sinh không đối xử tốt với con.”
Bỗng, nàng ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp của Bùi Tu Vân: “Cho nên Tích Nhi cũng không đối xử tốt với người đâu, cực kỳ cực kỳ không tốt luôn!” Nàng cười khúc khích, đứng dậy khỏi giường, cơ thể như én mà nhảy xuống mặt đất.
Tống Tích cầm hộp điểm tâm mình đã mang tới, đặt lên giường, trong đôi mắt nàng như có ánh trăng khẽ xuôi, sáng ngời nghiêng tỏ [2].
“Người mở ra xem đi ạ.” Tống Tích ngồi xổm bên giường, hai tay ôm mặt, vẻ mặt mong mỏi nhìn chàng.
Bùi Tu Vân chống người dậy, dịch tới bên giường.
Mái tóc đen của chàng đổ xuống như thác, sắc mặt vẫn còn hơi tái.
“Thôi để con mở cho.” Tống Tích