Đang nói, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào.
Tống Tích, sao con vẫn còn ở chỗ tiên sinh thế hả?” Người chưa thấy đâu đã nghe giọng nói lạnh lùng trước rồi.
Tống Tích giật nảy mình, cuống quít đứng dậy, “Tiên sinh, u của muội đến, để muội đi xem.”
“Con còn nhớ hôm nay là ngày gả chồng không đấy? Mau theo u về nhà!” Triệu Vân lớn tiếng hét vào cửa, đến nỗi tim của Tống Tích đập thình thịch.
“Dạ dạ, con tới liền.” Tống Tích nhấc váy định đi.
Bùi Tu Vân đang ngồi trên đất bỗng vươn tay nắm cổ tay nhỏ nhắn của nàng.
Chàng ngẩng đầu nhìn Tống Tích, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao, ẩn chứa ý cười.
“Vi sư thực sự rất mong chờ.” Đôi môi mềm khẽ mở, hôn xuống cổ tay của nàng.
“Lát gặp lại.” Chàng buông tay.
Tay của Tống Tích vẫn lơ lửng trong không trung, cổ tay vẫn vấn vương sự dịu dàng ấy, trong lòng nổi sóng.
“Tiên sinh…” Nàng chưa dứt lời đã bị tiếng gõ cửa vang trời cắt đứt.
“Tống Tích, mau mở cửa!” Triệu Vân gần như mất sạch kiên nhẫn.
“Đến đây ạ.” Nàng chạy ra cổng sân.
Thời điểm chạm tay lên ván cửa, Tống Tích quay đầu lại, cách một giàn Tử Đằng, nàng nở nụ cười thật tươi, “Lát gặp lại.”
Tống Tích vừa mở cửa, những lời dạy dỗ của Triệu Vân đã ập xuống đầu, “Gả chồng mà con cũng quên được? Con thấy có cô nương nhà ai gả chồng mà tìm không thấy như con chưa?”
“Nhưng… con không hiểu…” Tống Tích ấm ức đáp.
“Không hiểu???” Triệu Vân không tin nổi.
“Con thật không hiểu được… áo cưới của con còn chưa thêu nữa…” Nàng hối hận nói.
Có lẽ là vì mấy ngày trước ở nhà tiên sinh thích quá nên đã quên mất việc thêu áo cưới rồi!
Triệu Vân liếc nàng một cách lạ lùng, nàng bị liếc đến mức không hiểu gì.
Trong sân nhỏ hẹp chật kín nữ quyến ăn vận kiêu sa.
Mẹ con Tống Tích vừa bước vào sân, họ liền nép qua hai bên, nhường đường.
Bị hàng trăm ánh mắt nhìn chằm chằm, Tống Tích cảm thấy hơi khó chịu.
“Họ là ai thế ạ?” Nàng kéo tay áo của Triệu Vân, nhỏ giọng hỏi.
“Một đám hóng hớt thôi, nghe Bùi tiên sinh mời huyện lệnh và Thứ sử đại nhân đến mừng lễ cưới nên cũng muốn góp vui.” Triệu Vân ấn nàng