Bùi Tu Vân hơi nheo mắt, ngồi bên mép giường.
Chàng vươn tay cầm gót chân nhỏ nhắn, dùng lòng bàn tay để xoa bóp bàn chân mềm mại, vuốt ve mãi không chịu buông.
Khuôn mặt của Tống Tích đã ửng hồng, khăn trùm đầu đỏ thắm trên trang sức khẽ nghiêng.
Nàng ôm bình rượu, ngây ngô cười hỏi: “Tiên sinh, muội ăn hết bánh hoa quế với rượu rồi.”
“Ừm.” Bùi Tu Vân đáp, dường như không để trong lòng.
Chàng giơ tay, vén khăn trùm đầu lên rồi đặt xuống bên cạnh.
Tống Tích hơi nhíu mày, lớn tiếng nói: “Muội cũng uống rượu giao bôi rồi!”
“Ừm.” Bùi Tu Vân vẫn nhàn nhạt đáp.
Không được thấy sắc mặt nổi giận của chàng như mong đợi, Tống Tích sấn tới, nắm cổ áo của chàng, mắt hạnh trừng to, mông lung men say, “Muội đã chờ lâu lắm luôn đấy!”
Bùi Tu Vân cúi đầu nhìn nàng, đồng tử ánh lên, bàn tay vân vê tay nàng, cởi một nút áo.
Dưới cú túm của nàng, ngực áo của Bùi Tu Vân lộ ra một góc da trắng như ngọc.
“Tích Nhi,” Chàng cũng uống say, giọng nói khàn khàn quyến rũ.
Bàn tay bắt lấy bình rượu trong lòng nàng, lắc nhẹ vài cái, quả nhiên vẫn còn lại một ít.
“Sao phải lừa vi sư?” Bùi Tu Vân nhíu mày, liếc mắt nhìn gò má ửng hồng của nàng.
Nếu là bình thường, câu hỏi của chàng sẽ khiến nàng chột dạ.
Nhưng bây giờ có rượu trong người như có thêm can đảm, Tống Tích cắn xương quai xanh của chàng, bàn tay luồn vào lớp y phục, lung tung sờ mó thịt cơ.
Bùi Tu Vân ôm eo nàng, không ngăn cản.
Chàng áp môi bên cạnh vành tai của Tống Tích, dịu giọng hỏi: “Dù chờ đến mất kiên nhẫn đi nữa, muội vẫn muốn uống rượu giao bôi với vi sư đúng không?”
Tống Tích không đáp, chỉ vùi mặt trong lòng chàng.
Bùi Tu Vân kéo cổ áo của nàng, kéo cô nương mềm oặt không xương lùi ra sau.
Chàng đứng dậy rót đầy hai ly rượu, sau đó trở về ngồi cạnh nàng.
Tống Tích nhận lấy ly rượu, cụng với chén của Bùi Tu Vân rồi nâng chén, định bụng uống.
Bùi Tu Vân không khỏi bật cười, vòng tay qua tay nàng, dịu dàng bảo: “Phải uống như thế này.”
Chiếc ly men xanh đè xuống cánh môi mềm, dịch rượu trong suốt thấm ướt môi chàng.
Ánh mắt của Tống Tích tối đi, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Nàng vứt ly, cắn lấy đôi môi ẩm ướt của chàng.
Hơi thở của Bùi Tu Vân nồng nàn mùi rượu, phả lên mặt nàng.
Ngón tay dài móc lấy