Chiếc thuyền bằng phẳng vượt qua con sóng trắng xoá, đến ngoài rìa của rặng đá ngầm khổng lồ.
Bùi Tu Vân dẫn đầu, nhảy xuống thuyền, sau đó neo thuyền lại trên sóng biển cuồn cuộn.
“Đưa tay cho ta!” Chàng mở bàn tay ra trước mặt Tống Tích.
Nàng nắm chặt nó rồi nhảy về phía trước, bàn tay siết chặt ngọc bội, vỗ ngực thở phào.
“Ôm chặt ta.” Bùi Tu Vân đan tay với nàng, dắt nàng leo lên tảng đá ngầm.
Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn thấy mây trắng bay phấp phới, biển trời trùng điệp.
Ở chân trời xa, mặt trời trải dài trên mặt biển như gương phản chiếu, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Mặt trời lặn dần về Tây, màn đêm dày đặc bao phủ sắc cam còn sót lại.
Mặt trời đỏ rực giấu nửa mình sau biển rộng, trên bầu trời chỉ còn lại một nửa chiếc quạt màu cam ấm áp.
“Lại một ngày nữa trôi qua.” Bùi Tu Vân lẩm bẩm.
Tống Tích ôm cánh tay của chàng, tựa đầu và thì thầm: “Được ở bên tiên sinh dường như nhiều hơn một ngày nữa.”
Chàng xoa mái tóc đen mượt và mềm mại của Tống Tích, cúi đầu hôn lên trán nàng.
Ánh chiều tà ở phía chân trời cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng, vầng trăng sáng dần dần xuất hiện.
“Tiên sinh, có khi nào trăng lên mà Ngân Nguyệt Thảo vẫn không xuất hiện không ạ?” Tống Tích kéo cổ áo nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh vào người.
“Không đâu.
Tích Nhi, dựa vào lòng ta này.” Pei Xiuyun cầm chiếc vợt lưới trong tay nàng và đặt nó bên cạnh.
Tống Tích dịch đến trước người chàng, được anh ôm vào vòng tay dài.
Tựa lưng vào lồng ngực hao gầy, hơi thở ấm áp của Bùi Tu Vân đốt cháy tai nàng.
“Còn lạnh không?” Chàng dịu dàng hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Nàng xoa xoa tay, thở vào lòng bàn tay.
Nhưng chút hơi ấm này đã bị gió lạnh khắp nơi thổi bay.
“Vi sư có một cách khiến muội không lạnh.” Khóe môi của chàng nhẹ cong trong đêm tối.
“Muội có muốn thử không?” Trước gió biển thét gào, giọng nói của chàng trở nên mơ hồ.
“Có.” Tống Thiến sốt ruột đáp.
Bùi Tu Vân luồn tay xuống cặp mông tuyết rồi nhấc mạnh lên, đặt cô ngồi lên đôi chân thon dài của mình.
Chàng vén vạt áo của hai người ra, giải phóng thịt căn thô dài rồi vén mạnh lớp vải, cắm vào hoa tâm.
“Tiên… tiên sinh…” Tống Tích bối rối.
Mặc dù hoa tâm kẹp chặt thứ thô to như thế nhưng nàng không cảm thấy lạnh thật.
Hô hấp dần nặng bên tai, chàng khẽ động eo, cắm vào rút ra hoa tâm, dấy lên xúc cảm ngưa ngứa.
“Tích Nhi, vi sư vẫn có thể khiến nàng ấm hơn nữa,” Chàng dán môi bên vành tai của Tống Tích, “Vi sư đã luôn muốn thử tư thế này.”
“Nhưng… đây là trên biển!” Tống Tích cuống quít nói, trên trán chảy ra một ít mồ hôi.
“Trăng soi trên biển,