Thúc ngựa chạy thẳng từ Trường An trở về Tiền Đường, thời điểm đến nơi đã là thềm năm mới.
Nhà mới được bao quanh bởi bức tường màu hồng, thông xanh rỉ rả dưới hiên.
Trên Thượng Nguồn có một dòng suối chảy ra giữa hàng thông và tùng bách.
Sương rơi nặng hạt, sóng vỗ tung toé, một hồ bích thuỷ như hoà mình trong sơn trang, rực rỡ ánh nước.
Tống Tích dựa vào thành hồ, thấy Bùi Tu Vân rẽ nước đi đến, làn nước trơn trượt lướt qua cơ bụng thon hẹp, kết thành gợn sóng trên mặt hồ.
Nàng thò tay xuống nước rồi bất ngờ hất lên, giọt nước như châu thấm ướt khuôn ngực trắng nõn của chàng theo từng góc độ khác nhau.
Bùi Tu Vân vươn cánh tay dài ra phía trước, Tống Tích hết chỗ trốn, bị chàng bắt được.
Bùi Tu Vân cúi đầu, chiếc lưỡi ướt át liếm láp cần cổ trắng nõn của nàng.
Cặp nhũ của Tống Tích phậm phồng, hơi thở rối loạn, vòng tay ôm lấy cổ chàng.
Bàn tay to rộng bao trọn đôi gò bồng mềm mại và từ tốn nhào nặn.
Da thịt trắng nõn nhấp nhô nhẹ giữa từng kẽ tay.
Hai hạt châu tinh xảo chậm rãi cọ vào lòng bàn tay chàng, dấy lên xúc cảm ngọt ngào mê người.
Nắng ban mai vừa ló, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Bùi Tu Vân đã cởi quần dài và yêu nàng suốt nửa canh giờ.
Tống Tích toát đầy mồ hôi thơm, lỗ huyệt nhỏ hẹp tràn ngập tinh dịch.
Thế là chàng ôm nàng đi tắm.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, chàng lại bừng bừng dục vọng.
Thân hình nhỏ nhắn bóng lưỡng của nàng ép chặt vào thành hồ, thịt căn ra vào rất nhanh.
Tinh dịch mà Bùi Tu Vân vừa bắn ra bị xoắn lại thành những sợi tơ trắng mỏng, đan vào nhau thành một tấm lưới trước sự khoan đục dữ dội của thịt căn.
Tống Thiến ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hàm răng trắng cắn chặt bả vai ngọc, từ trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Cái hông thon hẹp của Bùi Tu Vân dịch ra một chút, mở rộng đôi chân thon dài của Tống Tích, thịt căn thô dài tiếp tục khuấy động hoa tâm.
Phần đầu hồng nhạt giống như một chiếc ô khói vươn ra, hì hục đập vào miệng hoa, hai mép cứng rắn tỉ mỉ cạ vào da thịt mềm mại trong vách động.
Hoa dịch tuôn trào nhưng không thể xuất ra ngoài.
Dưới làn nước trong veo, chúng vỡ ra thành những hạt ngọc trai, từ từ trôi đi.
Mái tóc đen dài xõa trên mặt nước ấm áp, mềm mại như màn đêm.
Đôi mắt trong veo của nàng lấp lánh ánh nước, trông thật quyến rũ.
Bùi Tu Vân yêu đôi mắt lấp lánh của Tống Tích khi nó ngập tràn bóng hình của chàng vô cùng.
Chàng cúi người xuống, đôi môi ướt át rơi trên khóe mắt, đầu lưỡi nâng lên hàng mi dày của nàng, để lại