Bạch Đào Nhầm To Rồi

“Một Người Vợ Như Em Có Ích Lợi Gì Chứ? Còn Không Bằng Ly Hôn, Trả Lại Cho Anh Sự Tự Do!”


trước sau

Má nó. 

Bạch Đào nhìn chằm chằm vào kiểu sắp chữ khoa trương này, trong lòng có dự cảm không lành.

Chẳng bao lâu sau, linh cảm của cô đã trở thành sự thật. 

Bên trong gáy sách <Faust> là <Tiểu phi tử của vương gia bá đạo>

Bên trong gáy sách <Đỏ và đen> là <Thiếu gia ngây thơ và nữ đầu bếp xinh đẹp>

Bên trong gáy sách <Chiến tranh và hòa bình> là <Chị đẹp và chó sói nhỏ>

……

Bạch Đào nhìn chằm chằm đống sách văn học thông tục trên mặt đất, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, quả nhiên con người không thể thay đổi được, cô của năm năm trước có phẩm hạnh gì, năm năm sau vẫn sẽ như thế…

Cái gáy sách này… Xem ra là cô mua về bọc ở bên ngoài đống tiểu thuyết để giữ thể diện rồi…

Cô quả thực không đọc bất kỳ cuốn sách nổi tiếng nào, vẫn chỉ đọc mấy thứ tổng tài bá đạo cẩu huyết…

Bạch Đào đang sững sờ trợn mắt há mồm trước sở thích chân thực của mình phía sau gáy sách thì Bùi Thời từ ngoài cửa bước vào: “Vừa rồi…”

Bạch Đào sửng sốt vài giây, lập tức phản ứng kịch liệt bổ nhào lên đống sách trên mặt đất muốn chặn lại ánh mắt của Bùi Thời. Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể để anh phát hiện ra cô làm một đống gáy sách giả của những cuốn sách nổi tiếng!

Nhưng mà trước hành động khoa trương của cô, Bùi Thời một chút cũng không ngạc nhiên, anh bình tĩnh liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Không phải em đã đọc đống <Cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo> này mấy lần rồi sao? Hôm nay lấy ra ôn lại?”

… Bùi Thời thế mà lại biết?!

Bạch Đào ho khan, từ dưới đất bò dậy, hơi xấu hổ nói: “Anh biết em để loại tiểu thuyết nhạt nhẽo vô vị này ở bên trong à?”

“Ừ.”

“…”

Này xem ra Bùi Thời thực sự biết cô không có phẩm cách như vậy rồi…

Nhưng Bạch Đào tuyệt đối không chịu thừa nhận, cô bình tĩnh nói: “Là thế này, thật ra phẩm cách của một người có khả năng cả đời sẽ chỉ như vậy, cái này mất thì sẽ có cái kia lên, em ấy mà, đều đã dùng hết phầm cách của mình để tìm ông xã rồi, vì tìm ông xã, không thể không
hy sinh một số phương diện khác của phẩm cách, em…”

“Anh không hề cảm thấy em không có phẩm cách.” Kết quả những lời ngụy biện của Bạch Đào đã bị Bùi Thời cắt ngang, người đàn ông này dừng lại, liếc nhìn bìa sách cay mắt trên mặt đất: “Đọc tiểu thuyết để giải toả áp lực là chuyện rất bình thường, chỉ là bớt xem những truyện có yếu tố sắc đi.”

Bùi Thời mím mím môi: “Có hôm anh tò mò cầm hai cuốn lật ra xem thử, phần sắc hơi nhiều, chưa nói được mấy lời đã lên giường, mặc dù là tiểu thuyết ăn khách nhưng cũng quá phi logic rồi.”

???

Không phải, Bùi Thời, tiểu thuyết cẩu huyết này anh nói đến logic cái gì chứ…

“Anh vào là muốn nói, vừa rồi có chuyển phát nhanh của em ở cửa, anh đã kí thay em rồi, hộp để ở dưới tầng.” Bùi Thời nói xong, lại hàm súc nói tiếp: “Mấy năm gần đây văn học thông tục đã tiến bộ rất lớn, mua mấy quyển mới đi, đổi mới thẩm mỹ một chút.”

Nói xong, anh điềm nhiên bước đi trong dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của Bạch Đào.

Cô có định xem lại đâu! Cô chỉ vì muốn tìm một quyển sách nổi tiếng để thể hiện và làm ra vẻ mà thôi!

Tác giả có điều muốn nói:

【Màn kịch nhỏ】của [Yên tĩnh rồi yên tĩnh】

Tôn Tĩnh: Đối tượng Bùi Thời ngoại tình không có văn hóa cũng chẳng có nội hàm, ​​cô hiểu chứ?

Bạch Đào: Tôi hiểu, đầu tiên có thể loại trừ bản thân tôi ra.

【Màn kịch nhỏ】

Bạch Đào: Ông xã, vậy văn học thông tục mấy năm gần đây nên đọc của ai?

Bùi Thời: Đọc của Diệp Phỉ Nhiên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện